Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 119: Vô Cùng Ấm Ức




Edit: Tiệm Bánh Sò

Tuy sức ảnh hưởng của Liên thị không lớn bằng Kỳ thị, nhưng thân là tập đoàn hàng đầu trong lĩnh vực nền tảng mạng, nếu bọn họ siết chặt tay thì dù có là Liên Văn Bách thì cũng phải chịu khốn cảnh bị bóp cổ.

Liên thị cắt đứt toàn bộ hợp tác với Liên Văn Bách.

Nạn nhân đứng mũi chịu sào đầu tiên là chương trình "Cố lên! Chàng trai!" đang được quay hình.

Để quay chương trình này, Liên Văn Bách đã dành hết tất cả thời gian và tinh lực của mình, vậy mà khi chương trình được phát sóng, thành viên cốt cán dẫn dắt như cậu ta lại chỉ lên hình linh tinh mấy lần.

Nếu chỉ vậy thì thôi, dù sao độ nổi tiếng của Liên Văn Bách căn bản không duy trì dựa vào gameshow.

Nhưng theo đó, trên tất cả những nền tảng âm nhạc của Liên thị quản lý, các bài hát của Liên Văn Bách đều lần lượt rớt giá với đủ loại lý do.

Thậm chí, công ty quản lý của Liên Văn Bách cũng nhận được lời cảnh cáo từ Liên thị.

Người đại diện của Liên Văn Bách là Lư Hạo.

Trước kia ai ai cũng xin anh ta bàn chuyện chụp hình hợp tác với Liên Văn Bách, giờ anh có cố gắng liên lạc với ai thì đối phương cũng kiêng kị áp lực từ Liên thị mà từ chối.

Lại lần nữa bị đối phương từ chối khéo, Lư Hạo cắn điếu thuốc thở dài bên ngoài phòng thu âm.

Liên thị quả là khinh người quá đáng, nếu vẫn mãi như vậy thì chỉ sợ công ty cũng không giữ được Liên Văn Bách.

Một thần tượng, dù có nhiều fans, có tài năng đến đâu, nếu không được tư bản ủng hộ thì sao có thể lăn lộn được trong cái giới ăn thịt người này.

Giờ vẫn còn chưa đến tình huống tệ nhất, nhưng Lư Hạo sợ nếu Liên Văn Bách vẫn bị đóng băng toàn tập như vậy thì ngày fans quên mất cũng chẳng còn xa...!

"Anh Hạo?"

Liên Văn Bách đẩy cửa ra khỏi phòng thu âm, bắt gặp khuôn mặt đầy u sầu của Lư Hạo.

Lư Hạo cười một cái, nhưng đó lại là nụ cười khổ.

"Văn Bách, thu thế nào rồi?"

"Cũng coi như hoàn thiện rồi." Nhắc đến bài hát mới, vẻ mặt Liên Văn Bách kích động.

"Anh có chuyện này muốn nói cho em..." Lưu Hạo dập điếu thuốc trong tay, cắn răng nói: "Ca khúc mới lần này chỉ sợ rất khó phát hành."

"Vì sao?" Liên Văn Bách kinh ngạc nhướng mày.

"Âm nhạc hiện giờ được phát hành chủ yếu qua album kỹ thuật số, nhưng trước mắt đa số những nền tảng phát hành nhạc đều thược dưới trướng cha mẹ em." Lư Hạo càng nói càng nghẹn, cơn giận tích tụ trong ngực mấy ngày nay dường như không thể khống chế được phát hết ra.

Liên Văn Bách trầm mặc.

Lư Hạo hít sâu một hơi, không biết có phải bị khói thuốc hun hay không, hốc mắt anh ta hơi phiếm hồng: "Là anh vô dụng, không giúp được em."

Liên Văn Bách lắc lắc đầu, nói: "Không trách được anh, em mới đúng."

"Vậy kế tiếp em định làm sao bây giờ? Bằng không..."

Lư Hạo không nói tiếp, nhưng trong lòng hai người đều rõ ràng.

Nhưng Liên Văn Bách lại có vẻ như chẳng hề gì.

"Để em nghĩ cách.

Bài hát mới cứ phát hành như thường, chỉ là bên tuyên truyền anh có thể tiến hành như thường không?"

Lư Hạo cắn chặt răng: "Được." Tuy kế hoạch và quy mô tuyên truyền không bằng như trước, nhưng những gì nên có vẫn phải chuẩn bị.

Liên Văn Bách gật đầu: "Cảm ơn anh Hạo, thời gian này vất vả cho anh rồi, em sẽ cố gắng hêt sức, nhưng nếu không thể thực hiện thì...!anh cứ bỏ em đi, em không trách anh đâu."

"Thằng nhóc này nói gì vậy! Coi anh là hạng người nào hả!"

Lư Hạo đập mạnh lên vai Liên Văn Bách, đánh mạnh đến mức cậu ta suýt ngã.

Liên Văn Bách bị chọc cười, nụ cười tươi đến chẳng thấy ánh mặt trời đã nhiều ngày chưa thấy.

Lư Hạo nhìn Liên Văn Bách, anh ta đột nhiên phát hiện, tiếng "nhóc" vừa rồi dường như đã không còn đúng nữa.

Ba ngày sau, Liên Văn Bách đăng một đoạn video tự hát lên Weibo.

Nội dung video rất đơn giản, Liên Văn Bách ngồi trên ghế, cậu ta mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản và quần jean, ôm đàn ghi ta nhẹ nhàng đàn hát.

Nhưng khi fans ấn vào xem mới phát hiện hóa ra đó là ca khúc mà Liên Văn Bách sắp công bố.

Từ sớm Cải trắng nhà Liên Văn Bách đã biết thần tượng nhà mình đang âm thầm chuẩn bị một album mang phong cách dân ca.

Fans vốn đãn quen nhìn hình tượng mạnh mẽ của thần tượng trên sân khấu, giờ phong cách dân ca tươi mát này lại khiến bọn họ càng mong đợi được nhìn thấy mặt khác của thần tượng.

Thậm chí, để có thể đánh chiến trên bảng xếp hạng, góp phần đẩy cao thành thích của thần tượng, fans đã góp vốn đầy đủ, chỉ đợi ca khúc ra mắt sẽ đẩy lên hạng đầu các nền tảng.

Thế nhưng thật không ngờ, Liên Văn Bách lại dùng cách này để công bố ca khúc mới.

Cải trắng có muốn đập tiền cũng chẳng có chỗ đập.

Chỉ là ý niệm như vậy chỉ thoáng qua trong chớp mắt, rất nhanh, bọn họ đã đắm chìm trong tiếng hát của Liên Văn Bách.

Aaa!!!

Giọng hát thần tiên gì đây chứ!

Thật sự có người có thể chuyển đổi giữa hai phong cách khác nhau tự nhiên đến thế sao! Thần tượng của bọn họ là một nhạc sĩ thiên tài mà, tất cả các công đoạn từ soạn nhạc đến viết lời đều do chính người ấy thực hiện! Không chỉ có fans, rất nhiều cư dân mạng khác vừa nghe xong một lần đã đắm chìm không thoát ra được.

Vì là video nên càng dễ dàng truyền bá hơn.

Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, đoạn video bốn phút này đã nổi tiếng khắp cộng đồng mạng.

Từ Weibo, vòng bạn bè, các công cụ truyền thông khác...!Mọi người đồng loạt chia sẻ bài hát mới của Liên Văn Bách, trở thành nguồn lực tuyên truyền miễn phí của cậu ta.

Càng khó tin hơn nữa là bài hát này không chỉ oanh động trong nước mà còn rất nổi tiếng ở nước ngoài.

Không ít người chia sẻ video lên Instagram, cũng có rất nhiều mình tinh nổi tiếng công khai biểu lộ niềm yêu thích với ca khúc này.

Ba chữ Liên Văn Bách trở tành cái tên nổi danh toàn cầu sau Văn Tâm.

Bấy giờ Liên thị mới ngộ ra.

Bọn họ cho rằng chỉ cần khống chế các nền tảng phát hành nhạc là có thể khiến Liên Văn Bách không còn chỗ nào để đi.

Nhưng không ngờ, sức mạnh của quần chúng lại to lớn như vậy.

Dù bọn họ có nỗ lực đóng băng cậu ta thế nào thì cũng đâu thể bịt miệng tất cả mọi người chứ.

Trong biệt thự.

Mèo quýt chỉ vào mấy số liệu lung tung khó hiểu gì đó trong iPad, đúng tình hợp lý yêu cầu thì lao từ mèo chân ngắn: "Tôi giúp anh xâm nhập các trang mạng xã hội để tăng thuật tính đề cử dễ dàng tìm kiếm ra video của anh hơn rồi đấy, có phải anh nên cảm tạ cái gì không?"

Trà sữa trừng to mắt: "Cái này cũng có thể hack à?"

Mèo quýt cao ngạo hừ một tiếng: "Chỉ có cái anh không thể tưởng tượng được, không có chuyện tôi không làm được."

"Trời ạ! Cậu em lợi hại quá đi!" Trà sữa bội phục bái lạy mèo quýt, sau đó dâng lên toàn bộ đồ ăn vặt của mình: "Tất cả đều cho cậu."

Mèo rừng cũng chen vào thêm náo nhiệt: "Nè nhóc chân ngắn, ta cũng giúp mi chia sẻ video đó, mi cảm tạ ta thế nào đây?"

"Cái này..." Trà sữa nhìn đống trước mặt, đó gần như là toàn bộ đồ ăn vặt nó có rồi, khó xử quá...!

Ragdoll đi tới, dùng móng vuốt tát mèo rừng một cái: "Đừng bắt nạt Trà sữa của chúng ta."

Mèo rừng ấm ức vô cùng: "Hu hu hu có bắt nạt gì đâu, tui chỉ đùa nó thôi mà."

Lúc này mèo quýt mới mở miệng: "Tôi không cần đồ ăn vặt của anh."

Hai mắt Trà sữa sáng lấp lánh: "Vậy cậu muốn gì?"

Mèo quýt nhìn nó từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: "Anh nói cho tôi biết, có phải giờ anh cũng khôi phục hoàn toàn không?"

Lúc này, một con mèo đen nào đó đột nhiên giật giật thính tai.

Trà sữa ấp úng nhìn nhìn tất cả, lại nhìn anh trai mèo đen cách đó không xa, hơi xấu hổ không biết nói thế nào.

Mèo rừng nhịn không được giục: "Có gì thì nói đi, đừng có rề rà."

Lúc này Trà sữa mới cẩn thận mở miệng: "Kỳ thật, thời gian trước sau khi tui nói chuyện với cha mẹ xong thì tui phát hiện mình đã khôi phục rồi."

Nhưng, tất cả đám mèo trong nhà đều biết, đến giờ mèo đen vẫn mai chưa thành công.

Nếu ngay cả Trà sữa cũng khôi phục thì chẳng phải là chỉ còn lại một mình mèo đen trong đám mèo sao? Trà sữa suy xét đến điểm này nên vẫn luôn gạt không nói cho mọi người.

Không ngờ vẫn không thoát khỏi mắt thánh của mèo quýt, mèo ta đã sớm đoán được rồi.

"Xem ra điều kiện trưởng thành của anh chính là đi theo con đường này rồi."

Trà sữa cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó trộm quan sát biểu hiện của mèo đen.

Hiển nhiên, mèo đen cũng nghe thấy cuộc đối thoại của đám mèo.

Nhưng bất ngờ là nó lại không phản ứng lớn như trong tưởng tượng của đám mèo, dường như nó đã quen với chuyện này rồi vậy.

Trà sữa yên tâm không ít, đám mèo cũng âm thầm cảm khái trong lòng: Quả nhiên là đại ca, bình tâm đến vậy.

Nếu chuyện này đặt trên người mấy con mèo khác thì phỏng chừng đã sớm một khóc hai nháo ba thắt cổ trước mặt Văn Tâm rồi.

Đại ca không hổ là đại ca, đàn em của anh bội phục vô cùng.

Sau này nhất định bọn họ cũng phải học tập mèo đen, núi Thái Sơn có sập xuống trước mặt thì cũng phải bình tĩnh mặt không biến sắc.

Từ từ...!Sao lúc đại ca mèo đen nhảy xuống khỏi nhà cây lại đạp chân trái lên chân phải vậy??? Nói cái gì mà bình tâm chứ!

Bên kia, Văn Tâm đang bàn bạc với đoàn phim "2030", định đè cử Liên Văn Bách với đoàn phim để cậu ta biểu diễn ca khúc chủ đề của phim.

"2030" là quân cờ quan trọng để Chúng Thịnh đánh vào thị trường trong nước, có ý nghĩa chiến lược vô cùng to lớn.

Giờ con đường của Liên Văn Bách không dễ đi chút nào, nếu cậu ta bước cùng "2030" thì cũng coi như mua được một gói bảo hiểm nặng ký.

Văn Tâm chỉ là một diễn viên, cô không giúp được nhiều cho Liên Văn Bách, chỉ có thể dùng hết khả năng của mình tìm thêm càng nhiều cơ hội cho cậu ta.

Đại diện đoàn phim cũng biết khả năng của Liên Văn Bách, bọn họ đồng ý sẽ tiến hành suy xét, nhưng cụ thể có hợp hay không còn phải đợi bàn bạc với Liên Văn Bách rồi mới quyết định.

Văn Tâm cũng hiểu, dù sao dự án này cũng quá lớn, liên quan đến lợi ích của không ít người.

Nhưng đoàn phim đồng ý suy xét đến Liên Văn Bách, đó cũng coi như thành công bước đầu.

Còn lại thì chỉ có thể từ từ tranh thủ thôi.

Ngắt điện thoại, trong lòng Văn Tâm cũng an ổn mấy phần, cô lại lên Weibo nhấn thích mấy trạng thái Weibo liên quan đến Liên Văn Bách.

Đột nhiên, khóe mắt cô liếc thấy một bóng dáng màu đen.

Màu đen thuần đến mức khiến người khác không thể thấy rõ gương mặt nó, nhưng từ trong đôi mắt màu vàng ánh kim kia lại lộ ra chút gì đó như là...!ấm ức lắm.

Ấm ức hả???

Sao Nhóc con lại ấm ức được? Ai mà lớn gan vậy, dám bắt nạt Nhóc con nhà bọn họ!

Văn Tâm nhanh chóng đặt điện thoại xuống, chạy đến trước mặt mèo đen.

Cô đang định mở miệng an ủi thì lại nghe thấy ông mèo già linh hồn bảo hộ trên đầu mèo đen tức đến hộc máu càm ràm: "Cái đám nhóc thúi đó! Đúng là hoang đường! Còn chưa kết hôn sao lại dám mặc kệ cho chúng tự do chứ!"

Ầy...!Vấn đề này à...!Văn Tâm đột nhiên chột dạ, không dám nhìn vào mắt mèo đen.

Mèo đen lại hồn nhiên không biết gì.

Nó căn bản không nghĩ đến chuyện này lại liên quan đến việc kết hôn, nó chỉ cảm thấy có lẽ còn chưa đến lượt mình, phải tiếp tục chờ thôi.

Nhưng rốt cuộc thì đến khi nào nó mới có thể hoàn chỉnh ở cạnh Văn Tâm cả ngày chứ? Không phải lấy hình mèo mà là hình người.

Sau đó, nó có thể...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.