Mèo A Thì Cũng Là A Vậy!

Chương 54: Tuần trăng mật ở hải đảo




Dọc đường đi Thư Đường cứ mãi tự hỏi rốt cuộc người cá đang gạt cô điều gì.

Thử hỏi xem, nếu một ngày nào đó bạn trai bồ dọn hết gia sản, dẫn vội dẫn vàng bồ trốn đến một ngọn đảo, bồ hoàn toàn có thể chọn giữa việc cướp ngân hàng hoặc phóng hỏa cùng anh ta, thế bồ sẽ chọn gì?

Và thế là, tuy rằng phong cảnh trên biển rất đẹp, song Thư Đường lại không có tâm trạng nào mà thưởng thức.

Cô đội một cái túi nhựa đen có hai cái lỗ trên đầu, thó đến gần hỏi người cá: “Hoa hồng nhỏ này, có phải anh định đi cướp ngân hàng không?”

Người cá quay đầu sang, đối diện với Thư Đường đeo túi nhựa đen: “….”

Thư Đường ngẫm lại về con thuyền nọ. Còn một khả năng khác nữa, là người cá và hạm đội của căn cứ Nam Đảo trên biển đã xảy ra xung đột, tuy rằng có khả năng đối phương được võ trang toàn bộ, người đông thế mạnh, nhưng nhìn nhìn người cá bên cạnh mình, Thư Đường vẫn cứ thấy người cá sẽ chiếm thế thượng phong.

Nhưng trốn suốt cả một đêm, thì hẳn là đã đụng trúng phiền phức lớn.

Thân phận của Chúc Diên trước kia tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng hiện tại đã về hưu.

Thư Đường hỏi người cá, người cá cứ dùng im lặng chống đỡ, cứ như ngầm chấp nhận cái suy đoán này.

Thư Đường lại rất ư là căng thẳng, quay về kiểm kê lại đồ ăn và nước ngọt.

Kết quả Thư Đường căng thẳng nửa ngày trời, vừa ra ngoài khoang thuyền, thì thấy người cá đang chậm rì rì câu cá.

—Cần câu cũng của cô nốt.

Thư Đường nghĩ bụng: Không phải hắn hay đi săn trong biển ư? Sao phải làm điều thừa thãi?

Cô sáp đến khua tay múa chân, “Góc cần không đúng kìa, anh có dùng mồi không?”

Cô chỉ trỏ một hồi, người cá lười biếng ném cần, cứ liếc nhìn cô ra chiều quái lạ.

Thư Đường nhìn cảnh người cá câu cá một hồi sau, bỗng chốc bừng nhận ra.

Khoan đã, nếu thật sự có chuyện gì, thì sao người cá có thể ngồi đây câu cá, chắc hẳn đã dẫn cô đi vèo vèo ra ngoài đảo xa từ tám hoánh rồi.

Thư Đường quay đầu, không thể tin nổi.

Người cá biếng nhác nhìn cô, còn duỗi tay ra xoa xoa tóc cô, cứ như đang xoa lông một bé mèo có chỉ số thông minh không quá cao, rồi còn vỗ về đầu cô.

Thư Đường: Cái ánh mắt gì thế kia?!

Thư Đường nhào qua giành giật cần câu của hắn, lại bị người cá giữ lấy đè lên lan can.

Người cá vùi trong cổ cô cười đến run người.

Thư Đường giận dữ đẩy người cá ra, song đẩy không nổi, cô tức giận nằm yên, cứ như một con cá mặn trườn lên bờ ngực người cá, tứ chi nằm liệt.

Người cá duỗi tay ra chọc chọc cô, Thư Đường không chịu nhúc nhích.

Thư Đường hạ quyết tâm không thèm để ý đến người cá, nằm rất lặng.

Cho đến khi người cá trông về phía Trân Trân rít lên mấy hồi—-

Trước khi Trân Trân phun nước, cô bò cái vèo trốn khỏi khoang thuyền.

Thư Đường: “Hoa hồng nhỏ, anh đê tiện quá đấy!”

Tiếng cười của người cá bên ngoài quá bùi tai, Thư Đường tức giận thăm dò, kết quả lại thấy người cá khi cười rộ lên đẹp trai đến lạ, nhất là khi đứng dưới ánh mặt trời, trông giống như đúc dáng vẻ hăng hái đầy khí phách trong bức ảnh kia.

—Cô thì thích đến lạ.

Khi Thư Đường phát hiện ra ý nghĩ của mình, cô ngây người trong chốc lát, thầm nghĩ:

Thôi rồi, cô toang thật rồi.

Kỹ thuật câu cá của người cá dỡ tệ, đến chiều vẫn không câu nổi lấy một con.

Thư Đường ngồi bên cạnh cười nhạo.

Người cá quay đầu sang nhét cần câu vào tay cô, tỏ vẻ em ngon thì em lên đi.

Cuối cùng Thư Đường đã phát hiện ra chuyện mà người cá không biết làm, cô móc cần câu tiếp tục câu cá, chuẩn bị bộc lộ tài năng trước mặt người cá. Dù sao thì lúc còn nhỏ cô đã từng theo chân ba, lên lớp lá đã bắt tay khổ luyện kỹ thuật câu cá.

Nhưng Thư Đường câu lâu thật lâu, không câu lên được một thứ gì.

Thư Đường có chút sốt ruột, vì người cá vừa đi ra ngoài còn chưa trở về, nếu trước khi người ta về mà cô vẫn chưa câu được con cá nào, lời phét đã nói như bát nước đổ đi.

Cho đến khi Thư Đường chạy đến thành tàu thì thấy—-

Bên cạnh cần câu cá của cô có thêm một người cá.

Mỗi lần gần cần câu có cá đến, người cá sẽ vung ngay đuôi cá, đuổi sạch những con cá chung quanh đó đi.

Thư Đường: “….”

Thư Đường thật không thể tin nổi.

Thư Đường la to: “Hoa hồng nhỏ, anh quá đê tiện!”

Vậy là, người cá biếng nhác nhìn cô một bận, rồi biến mất cái vèo vào trong bờ biển sâu hút.

Thư Đường cho rằng không có người cá quấy rối, bản thân sẽ có thể câu được cá.

Quả nhiên, một hồi sau, cần câu của cô chìm xuống.

Lòng Thư Đường vui đáo để.

Thấy sức nặng đầm tay rồi, Thư Đường đoán chừng con cá này phải là cá lớn lắm.

Cô vội thu dây.

Đoạn, cô câu lên được một người cá.

Người cá chậm rề rề lên bờ, lắc lư đuôi cá vẩy nước.

Hỏi cô có vừa ý cá này hay chăng?

Thư Đường: “….”

Thuyền ngừng lại trước một hòn đảo.

Vị trí của hòn đảo này còn xa hơn trạm phát điện một chút, tứ phía là biển, vô cùng xinh đẹp.

Quan trọng nhất là, Thư Đường vừa lên đảo liền trông thấy cây chuối cách đó không xa, và dừa khắp mọi nơi. Nếu còn ở thế kỷ 21, Thư Đường sẽ không quá nhiệt tình với những loại trái cây này đến thế, nhưng ở khu an toàn lâu vậy rồi, cô có cảm giác bản thân có khả năng thoái hóa thành một con chim, điên cuồng mổ chuối.

Cả đoạn đường theo người cá cô toàn vặt chuối, vặt đến lúc không còn cầm được nữa, cô bèn đi qua, đến bên cạnh người cá, cầm tay anh đặt lên cổ áo mình.

Người cá cúi đầu đối diện với cô.

Thư Đường: “….”

Người cá: “….”

Vậy là, động cơ người cá khởi động, Thư Đường thuận lợi ôm chuối đi đến chỗ ở tạm thời của bọn họ.

Trên đảo nhỏ có một vách đá, không cao lắm, nhưng đi lên đỉnh vách đá thì bên dưới có một cái hang động. Bên trong khô ráo thoáng gió, rất hợp để nghỉ phép.

Sau khi Thư Đường mang mùng mền tạm trải vào trong, trực tiếp dùng đuôi cá khui một quả dừa.

Cô giã hai quả chuối vào trong quả dừa, làm thành một ly sinh tố chuối dừa, cắm một cái muỗng lên trên cùng, găm một cái ô che nắng.

Thư Đường cảm thấy nhân sinh của mình đã được thăng hoa.

Hòn đảo không lớn, bờ cát nhạt màu mạ màu xanh xanh của biển và trời.

Cách du lịch yêu thích nhất của Thư Đường không phải leo núi cũng không phải check in điểm này điểm kia, mà là tìm một nơi non xanh nước biếc, nằm đón gió.

Cô nằm trong hang cạnh vách đón gió, cảm thán:

“Đây mới là sống chứ!”

Người cá lắc lư đuôi, ra chiều tán đồng.

Cả hai không nhúc nhích, biếng nhác nằm cạnh nhau, nằm bên trong ngắm cảnh hoàng hôn đẹp tuyệt.

Nhưng nằm rồi nằm, Thư Đường cứ cảm thấy hai người cứ như một đôi vợ chồng già về hưu.

Hơn nữa cũng không biết có phải là vì gần mực thì đen gần đèn thì rạng hay không, người cá bấy giờ nom cũng lười biếng.

Song lười biếng cũng có chỗ tốt của nó, dù sao thì đó nay dáng vẻ của người cá cứ tối tăm âm u đến cực hạn, nhưng hiện tại thì đã sáng sủa hơn, hoạt bát hơn rồi.

—Hiển nhiên, cả thế giới cũng chỉ có Thư Đường mới cho rằng người cá ‘sáng sủa’.

Sau Thư Đường quay đầu chia sẻ phát hiện này với người cá.

Người cá vô tình chỉ ra: Khuyết thiếu sức sống và vô cùng lười biếng chỉ có mỗi Thư Đường thôi.

—Người cá hiện tại vẫn rất có sức sống. Ít nhất thì vẫn có thể tay không kéo theo một đám cá voi sát thủ đến làm thú cưng cho Thư Đường.

Thư Đường: “…”

Thư Đường rất ư là tức giận, nhân lúc người cá ngoảnh mặt lắc đuôi cá, cô rướn lại gần mặt người cá cạp một miếng.

Người cá an tỉnh quỷ dị trong chốc lát, trên mặt ịn một dấu răng, quay đầu lại kéo Thư Đường đang ủ bụng chạy trốn về lại.

Thư Đường lúc này đã có nhiều kinh nghiệm, cô nằm im bất động, tùy ý cho người cá cắn lại.

Trong sự kiện này, Thư Đường có ưu thế tuyệt đối, vì người cá không hay khống chế được sức lực nên chưa bao giờ dám cắn mạnh.

Thư Đường vui sướng khi người khác gặp họa, “Anh cắn đi, cắn đi nè, anh cắn một cái, người anh thương cả đời sẽ mất mạng cho xem!”

Người cá: “….”

Người cá bật ra tiếng cười lạnh tanh.

Xong rồi còn bắt đầu cởi đồ Thư Đường.

Thư Đường cực kỳ hoảng sợ.

—Trời sáng như ban ngày, sao lại làm ra cái loại chuyện này!

Cô càng giãy dụa kịch liệt trong tay người cá, người cá càng lộ ra biểu cảm âm u lạnh lùng, phát ra tiếng cười lạnh.

Nhưng Thư Đường lại nghĩ ngay đến nơi này không có người, cô đành buông tay che quần áo lại, nằm yên.

Người cá dò hỏi cô tại sao không giãy nữa.

Thư Đường hỏi lại: “Em giãy thì có phải anh thấy thích thú lắm không?”

Người cá như suy tư: Hình như là thế thật.

Thư Đường rất tức giận.

Thư Đường quyết định làm một con ỉn lười, để người cá hết thú vị nữa.

Kết quả cô phát hiện người cá rất kén chọn, tuy cô không giãy dụa nữa, nhưng dường như hắn lại cảm thấy hứng thú với từng tấc bộ phận trên người cô, thậm chí sau khi nắm lấy cái bụng mềm mại, người cá còn khựng lại một xíu.

Bụng người cá là cơ bắp rắn rỏi, nhưng bụng Thư Đường không thích vận động thì lại rất mềm mại. Cảm xúc tốt khỏi biết. Người cá rất thích thú chọt đi chọt lại.

Thư Đường cảm thấy mình biến thành một con búp bê bị bóp, đôi mắt dần phun lửa.

Nhưng khi người cá bắt đầu dời lên trên, không khí liền thay đổi.

Đi thẳng từ cảnh nháo nhào sang phim trường cần tắt đèn.

Ánh hoàng hôn buông nom cũng rất hợp tình huống.

Sắc màu hoàng hôn ấm áp đối lập với nhiệt độ lành lạnh trở nên vô cùng kiều diễm.

Mãi cho đến khi những ngón tay to xinh kia bắt đầu dời xuống dưới eo cô, Thư Đường mới tỉnh táo lại, cô la vội: “Trân Trân, Trân Trân còn đang nhìn kìa!”

Người cá bị cô la đến hoảng hồn.

Thế là Thư Đường bịt kín quần áo bò vèo vèo về phía lều trại.

Nhưng đến khi bò vào trong rồi, lòng Thư Đường vẫn chưa thôi sợ hãi.

Nghĩ lại mà xem: Không đúng nhé, cô mới là một Alpha, hẳn phải là cô tà mị quyến rũ, còn người nên trốn đi là cá ngoài kia chứ.

Cô ở trong lều càng nghĩ càng giận. Sau khi chuẩn bị một loạt chiến lược đánh lén, cô ló đầu ra thăm dò.

Kết quả thấy người cá đã đi nấu cơm chiều, canh cá thơm ngào ngạt và cả cua lớn.

Đã thế, Thư Đường còn phát hiện, góc nghiêng gương mặt xinh đẹp của người cá đang nấu súp dưới ánh sáng nhu hòa càng làm dịu đi nét lạnh lùng và kiên định, dưới ánh hoàng hôn, trông qua còn mang thêm chút khí chất vợ hiền.

Cả hải đảo ngập trong hơi thở bữa cơm gia đình.

Bầu không khí kiều diễm vừa rồi cũng biến mất.

Lúc nội tâm Thư Đường còn bận giãy dụa, người cá đã quay đầu sang, đưa đến một cái càng cua đã được tách vỏ.

Chất thịt lóng lánh long lanh, đặt trong bàn tay thon dài trắng lạnh càng khiến người ta có cảm giác thèm ăn.

Ăn ngon đến độ Thư Đường tha thứ ngay cho hắn.

Ngày nghỉ phép thứ hai tại hải đảo.

Sáng sớm, Thư Đường đến khu nước cạn mò cá.

Vào lúc này, bầu trời vang tiếng vù vù nổ ran.

Thư Đường ngẩng đầu lên, nhìn thấy là một chiếc máy bay trực thăng, đang bay vèo vèo xuống dưới quăng bánh bao giấy. Song rất mau sau, người cá ngước mắt nhìn thoáng qua, chiếc máy bay kia cũng vì thế bay đi vèo vèo, tốc độ cực kỳ nhanh, những mảnh giấy kia đều bị ném vào trong biển rộng.

Thư Đường nói: “Ầy dà, ai mà không có tố chất gì thế.”

Chạy đi xa như vậy chỉ để ném rác xuống biển thôi cơ đấy.

Thư Đường cho rằng đây là biểu hiện khác của cho việc phẩm chất ngày một đi xuống của Liên Bang, nên không miệt mài đuổi theo nữa.

Người cá híp mắt nhìn trực thăng biến mất trên cao, ánh mắt vô cùng tệ.

Thư Đường lại không để chuyện này trong lòng.

Cô mơ hồ cảm nhận ra được người cá có chuyện lừa gạt mình, nhưng cô dò hỏi thử hai lần.

Lần đầu tiên người cá đút chân cua cho cô ăn.

Lần thứ hai người cá trực tiếp ôm cô lặn xuống biển ngao du, còn dẫn cô đi ngắm một loài sứa xinh đẹp.

Vậy là, dù Thư Đường vẫn một lòng hoài nghi, nhưng lại luôn bị ngắt lời nên cũng không có thời gian đặng suy nghĩ sâu xa thêm về chuyện này.

Thậm chí khi máy truyền tin của mình không có tín hiệu, Thư Đường cũng chỉ cho rằng vì chỗ này xa trạm phát sóng.

Nhưng mà, sau khi nhảy dù thất bại, đối phương vẫn không từ bỏ cách liên lạc với Thư Đường.

Thế là, đêm nay, lúc Thư Đường ra bờ biển uống sữa lắc chuối, nhặt được một một cái bình phiêu lưu.

Thư Đường thầm nghĩ, đã là thời đại nào rồi, sao còn có người dùng đồ vật cổ xưa thế này? Kết quả cô vừa mở ra đã thấy bên trong là một lá thư.

Phần đề chữ là lão Ngô.

Thư Đường nhìn bình phiêu lưu nọ.

Bức thư cũng khá đơn giản, bên trong đi kèm một bài báo chưa được xuất bản.

Dù sao Thư Đường cũng là một chuyên gia trị liệu, vậy là sau khi lướt đọc một lần, cô liền hiểu ra ngay ý nghĩa của kết quả nghiên cứu này.

Thư Đường gần như đã lặng đi mang ngay dép lê của mình vào, chạy về phía hải đảo có người cá đang ở đó.

Thật ra Thư Đường vẫn luôn khá là lo lắng về thể tinh thần của người cá. Càng ngày càng mạnh cũng không nhất định là chuyện tốt, vì có khả năng những lần bạo loạn lực tinh thần tiếp theo của người cá có thể sẽ càng tăng thêm độ nguy hiểm.

Tuy rằng hiện tại người cá đã uống thuốc đúng giờ, lực tinh thần đang trong trạng thái dần dần ổn định lại, chỉ là nó vẫn như một quả bom hẹn giờ, nếu một ngày nào đó tái phát, không một ai nói trước được quang cảnh sau đó sẽ thành thế nào.

Thế nhưng khi Thư Đường đi đến đối diện tòa nhà ấy, bước chân bỗng chững lại.

Thư Đường nhớ lại, người cá đột nhiên dẫn cô đến hải đảo này, rồi lại móc nối đến chuyện bình phiêu lưu—nếu có thể liên lạc quang minh chính đại với cô, thì đám Trần Sinh cần chi phải dùng đến cách thức quanh co như thế?

Đáp án chỉ có một: Người cá không bằng lòng quay về chữa bệnh.

Như việc Thư Đường có thể cảm giác được người cá có chuyện giấu cô, loại ăn ý này khiến người cá gần như có thể dự đoán được phản ứng của cô, vậy nên người cá mới quyết đoán mang Thư Đường đến hải đảo ngăn cách với thế nhân này.

Bước chân Thư Đường dừng hẳn lại.

Cách đó không xa, giữa những cơn sóng biển, trên tảng đá ngầm, người cá đằng xa xa cũng đã nhìn thấy cô, nhưng lại chẳng hề tiến lên.

Vì người cá đã thấy món đồ trong tay Thư Đường.

Trong bóng đêm, vây cá quái vật khép rồi mở, nhìn chằm chặp món đồ ấy, trầm thấp khe khẽ gọi ‘Đường’.

Người cá đang bảo Thư Đường vứt đi món đồ trong tay.

Nếu đổi sang người khác khi đối diện với tình huống hiện tại: Trong một tòa hải đảo ngăn cách với thế giới loài người, máy truyền tin trong tay cô còn đang bị mất tín hiệu. Đối diện là quái vật mạnh mẽ. Ắt sẽ cho rằng quái vật hỉ nộ vô thường đó muốn tổn thương cô.

Chỉ là Thư Đường biết rằng, quái vật ấy, là người thương của cô mà.

Vậy nên cô ném đi chiếc bình phiêu lưu vào biển.

Đoạn đi về phía tảng đá ngầm, tự nhiên quá đỗi vòng lấy eo người cá.

Hung thú ấy cũng chầm chậm thả lỏng người, còn thân mật cọ cọ bả vai cô.

Hai người lặng yên ôm nhau trong chốc lát.

Thư Đường thấy người cá cứ như một chú mèo lớn bám người vậy, sau khi gầm gừ với mày rồi, sẽ vội đi đến cọ cọ lấy lòng mày. Nhưng cô do dự một chập, cuối cùng vẫn chọn cách nói chuyện chân thành với người cá.

Thế nhưng, Thư Đường vừa mở miệng, người cá đã dùng ánh mắt hung ác nhìn cô chăm chú, đôi môi mím chặt, nom bộ không có chút ý định hợp tác nào.

Nếu là người khác đoán chừng đã bị dọa chết, nhưng Thư Đường lại có kinh nghiệm cãi nhau phong phú với người cá. Trong khoảnh khắc mâu thuẫn chạm là nổ ấy, người cá đột nhiên cúi đầu, nâng cằm cô lên hôn thật mạnh bạo.

Thư Đường:?

Không phải là hai người họ vừa mới đang ấp ủ bầu không khí giằng co cãi nhau sao?

Người cá hôn hung dữ đến lạ, như rượu mạnh cháy trong nước đá, giống khí chất của hung thú lúc này, ngập tràn thú tính, song lại ấp đầy tình yêu cố chấp.

Mãi đến khi đầu óc Thư Đường bị hun choáng váng, đại não không đủ máu lưu thông, người cá mới thả lỏng cô ra, còn cắn lên khóe môi cô một miếng.

Chờ đến khi hô hấp bình ổn lại, Thư Đường lại muốn nhắc đến chuyện bình phiêu lưu.

Nhưng người cá lại dời xuống cổ cô, hôn một đoạn đường dọc xuống.

Thư Đường:?

Thư Đường: Không nhưng, hai chúng ta không phải nên nói về chuyện lớn liên quan đến sống còn ư?

Họ da dán vào da đứng giữa biển khơi.

Chiếc hôn lạnh lẽo một đường lướt xuống, trong mùa hè mang chút lạnh lẽo không nói thành lời.

Người cá bế thẳng Thư Đường lên, đặt trên tảng đá ngầm.

Vậy là, cô lại biến thành một viên kẹo bị nhiệt độ thấp hòa tan.

Cô thấy bầu không khí ngày một không ổn, có xu hướng phát triển thành cái hướng đi kia kìa.

Nhưng không đúng mà—

Hai người ban đầu đang chuẩn bị cãi nhau mà.

Thư Đường ủ bụng kéo đề tài đó về lại.

Cô bày ra biểu cảm ngiêm túc nhất đời này: “Hoa hồng nhỏ, em vừa mới biết…”

Thế mà người cá chỉ nâng mắt lên nhìn cô đôi chút.

Ngay lúc Thư Đường cho rằng cuối cùng người cá đã cảm giác được sai ở đâu đó, và quyết định muốn nghiêm túc thảo luận cùng với cô—-

Đối phương vô cùng quyết đoán cúi đầu, chiếc hôn lạnh tanh dừng nơi sườn eo cô.

Còn thuận tay bịt kín miệng Thư Đường.

Thư Đường: “….”

Thư Đường có cảm giác bản thân như bị dính kế trong truyền thuyến, mỹ cá kế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.