Mèo A Thì Cũng Là A Vậy!

Chương 41: ‘Thích’ ẩm ướt




Đoán chừng vì lần bạo loạn lực tinh thần trước đó, biểu hiện của người cá gần giống như của một loài thú, phương thức biểu đạt tức giận là phát ra những tiếng rít, vây cá sau tai đóng mở, vô cùng dễ hiểu.

Nhưng từ sau khi tình huống của người cá thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp, càng ngày càng hiểu biết hơn thì những hành vi như thế cũng ít dần. Người cá rất hiếm khi phát ra tiếng rít, dường như có thể khống chế tốt hơn, biểu đạt được cảm xúc của chính mình.

Thậm chí là hành động ‘cười lạnh’ level cao như thế cũng không thầy dạy tự hiểu.

Dù cho Thư Đường thường xuyên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, ra vẻ đạo mạo, hôm nay cũng đã cảm nhận được sự chột dạ đã lâu không thấy.

Buổi tối đi ngủ, Thư Đường nghĩ đến chăn nệm mình còn ở phòng khách. Cô rất ư là xấu hổ: Vì lúc dọn đi thì đúng tình hợp lý, giờ dọn về lại xám xịt não nề.

Vì chột dạ, nên Thư Đường đợi ở phòng khách một chập, cố ý chờ đến khi người cá tắm rửa, nghe thấy tiếng nước truyền từ phòng tắm ra cô mới lén lút ôm chăn đi lên lầu.

Kết quả đi được nửa được, liền nghe thấy một tiếng cười lạnh quen thuộc trăm phần trăm.

Ngay sau đó là một người cá đi ngang qua, xách cả thảy chăn nệm và Thư Đường đương bộ lén lút lên, tiện đường đi về phòng, nhét vào giường.

Thư Đường có hơi xấu hổ, thế là tắt đèn đi nằm bên cạnh người cá.

Thư Đường nhớ đến đôi vợ chồng gây nhau đòi ly hôn trên TV, cái gì mà ‘bảy năm ngứa ngáy’, rồi gì mà cùng nhà khác ngõ, bằng mặt không bằng lòng. Nhưng hai người họ hãy còn chưa tiến đến giai đoạn này, đã cảm nhận được mùi vị bảy năm ngứa ngáy đó rồi.

Cô thở dài một tiếng.

Lật mình qua lại phát ra một tiếng thở dài.

Bởi vì cơn bực bội nào đó, quái vật vốn dĩ đã hạ quyết tâm đêm nay sẽ không để ý đến bé mèo này.

Kết quả cô cứ lấy tần suất 10 phút một lần trở mình trên giường, đã thế còn liếc mắt nhìn ‘hắn’ rồi phát ra một tiếng thở dài.

Cuối cùng, người cá không chịu được nữa mở mắt, túm lấy cô phát một ôm vào trong lòng.

Còn dùng cả đuôi cá chặn lại.

Bấy giờ cô rốt cuộc đã không còn lật người được nữa,

Người cá nhìn cô trong chốc lát, rũ mi.

Thật ra người cá rất rõ: Cô đang dỗ ‘hắn’.

Mỗi khi cô thương tiếc, đau lòng con quái vật này, con quái vật khổng lồ ấy sẽ bỗng chốc hóa thật nhỏ, thật nhỏ, nhỏ như thể một chú cá con trong bể cá của cô vậy;

Quái vật rất thích sự ‘thương tiếc’ này của cô dành cho nó.

Ngặt một nỗi, sự thương tiếc ấy vào giờ phút này khiến cho nội tâm quái vật trở nên vô cùng dày vò.

Quái vật muốn thể hiện ra cái mặt đáng tin cậy và mạnh mẽ trước mặt cô.

Muốn nói với cô, bản thân không hề vụng về đến thế, ngu đần đến thế.

Ít nhất thì quái vật cũng biết bản thân đang nghĩ gì, làm gì.

Thế là sau khi Thư Đường ngủ, quái vật mở mắt rời khỏi căn phòng ngủ này.

Mở đèn phòng rửa mặt lên.

Quái vật nhìn thật kỹ dáng vẻ nhợt nhạt của mình.

Trong bóng đêm, đần độn và nỗ lực bật ra từng tiếng rít.

Những tiếng rít đó kỳ quái đến lạ, âm điệu lệch tông, còn luồng âm thanh thì kỳ dị làm người nghe phải sởn tóc gáy.

Chính con quái vật đáng sợ là vậy, đang mở đèn đứng trước gương, hết lần này đến lần khác bật ra những khẩu hình miệng không đổi.

Lặp đi lặp lại phát âm hai chữ ‘Thư Đường’.

Vì đã ôn tập vừa đủ, đến sáng thứ năm Thư Đường đã không còn bò dậy đọc sách như trước, mà vào phòng bếp nấu cháo hải sản.

Lúc người cá đi săn về vào trong phòng bếp, liền thấy Thư Đường bận bịu bên trong.

Người cá đứng ở cửa nhìn một hồi, đôi ngươi buông xuống.

Thư Đường rõ là một bé mèo biếng nhác thế kia, thế nhưng vẫn đang cần mẫn dỗ dành ‘hắn’.

Thư Đường còn tưởng rằng người cá sẽ phải giận dỗi thêm vài ngày nữa, kết quả hôm nay ăn xong bữa sáng, người cá đã quay về lại bình thường, thậm chí lúc cả hai đi ra ngoài dạo bộ, người cá còn bày ra dáng vẻ rất đỗi tự nhiên.

Thư Đường thầm nghĩ, chuyện này đoán chừng cứ thế qua đi.

Hai người làm lành, cũng im lặng không nhắc về chuyện hôn môi, cứ như trước kia cùng nghe dự báo thời tiết, cùng ăn hải sản, thật ra như thế cũng tốt.

Lúc cô nghĩ như thế, là cả hai đang nằm phơi nắng trên đá ngầm.

Người cá lười biếng vẩy đuôi cá, sau đó rất tự nhiên kéo tay cô đến nắm lấy.

Mười ngón đan nhau.

Thư Đường rất muốn nói rằng: Cái này cũng không được.

Nhưng người cá lại không buông tay.

Vào lúc cô muốn rụt tay lại còn nghiêng đầu, rít rít về phía cô.

Phảng phất như đang nói: Không phải là muốn tác dụng quang hợp sao?

Thư Đường: “….”

Thư Đường nhìn cái liếc mắt của cá ta, lại nhìn một cái.

Cô nghi ngờ có khả năng người cá đã nhận ra từ lâu, nhưng cô lại không có chứng cứ.

Thế là, những ngày tiếp theo khi phơi nắng, người cá đều luôn nắm tay cô, tiến hành tác dụng quang hợp hữu ích cho sức khỏe thể xác và tinh thần.

Một khi mà Thư Đường muốn lấy cớ buông tay, khóe miệng người cá sẽ lộ một nụ cười lạnh quen thuộc, lần nữa túm cô về lại.

Thư Đường: “….”

Đến chiều, Thư Đường chỉ có thể một tay nắm tay người cá, một tay dùng máy truyền tin.

Cô đang gửi tin nhắn xin nghỉ với Trần Sinh.

Trần Sinh đã biết chuyện thi chứng chỉ rồi nên mau chóng phê chuẩn cho đơn nghỉ này. Nếu là trước kia thì Trần Sinh sẽ còn chút do dự về chuyện này. Nhưng sau cái lần Thư Đường sốt đấy, Trần Sinh kinh ngạc phát hiện ra, Công Huân đã khôi phục ý chí, thậm chí còn mơ hồ nhận ra anh.

Công Huân không còn bài xích khơi thông với thế giới bên ngoài, hơn nữa số liệu lực tinh thần gần đây đều rất ổn định. Thế nên Trần Sinh cho rằng Thư Đường tạm thời đi cũng không phải là vấn đề lớn.

Nhưng sau khi Trần Sinh đồng ý rồi, nghĩ bụng vẫn là gửi cho lão Ngô một tin nhắn.

Thư Đường vốn đã bàn bạc xong với Tô Nhân sẽ cùng đi xe tải về. Nhưng chiều nay lại nhận được tin nhắn khác: Viện điều dưỡng cấp một chiếc xe buýt, lần thi cử của các thực tập sinh sẽ thống nhất đưa đón tất cả mọi người.

Thật ra Thư Đường có chút buồn bực, cho đến khi cô phát hiện ra trên danh sách viết tài xế lái xe là lão Ngô, cô liền hiểu ra ngay là tại sao.

Từ sau khi phát hiện ra mọi người đối xử với người cá bằng thái độ thận trọng và sợ hãi, cô đã có những kỳ vọng nhất định về loại bảo vệ như có như không này.

Thế là chuyện rời đi chiều thứ sáu cứ thế mà quyết định.

Thư Đường nhìn góc nghiêng của người cá, do dự một chập vẫn nói:

“Hoa hồng nhỏ này, ngày mai tôi tạm thời phải rời đi, thi phải mất ba ngày.”

“Có thể có hơi xa, tôi phải về trường, thi ở đại học Hoa đó.”

Nói thật thì khi nghe Thư Đường nói phải đi đến một nơi xa ba ngày, vây cá sau tai của người cá lập tức dựng lên. Bởi vì chuyên Thư Đường từng một lần phát sốt, nên người cá không muốn cô rời khỏi tầm mắt của mình. Dáng vẻ mê mang bất tỉnh của cô khi phát sốt, khiến người cá nảy sinh cảm giác bất an mãnh liệt.

Quái vật muốn canh giữ bé mèo thời thời khắc khắc, như bây giờ vậy.

Nhưng quái vật lại hiểu thi cử có ý nghĩa gì, cũng biết Thư Đường vì lần thi này mà trả giá nhiều bao nhiêu.

Người cá dừng một lát.

Hồi lâu sau mới nhìn về phía cô, rũ đôi mi.

Đôi môi tái nhợt lặng lẽ động, dường như muốn nói gì đó.

Quái vật muốn đi cùng cô.

Thế nhưng, chỉ có âm thanh nghèn nghẹn.

Quái vật liền ngừng lại.

Cô nói ‘hắn’ không hiểu.

Nếu như vào lúc cô làm chính sự mà ‘hắn’ lại đi theo, có lẽ bé mèo này lại cho rằng, tất cả chung quy lại chỉ vì ‘hắn’ không biết gì sất, nên ‘hắn’ mới dựa dẫm không buông như thế.

Quái vật mím chặt đôi môi, mạnh mẽ khắc chế nỗi lo lắng và bất an này, cuối cùng cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào khác nữa.

Quả nhiên, Thư Đường có hơi lo lắng hỏi: “Hoa hồng nhỏ, một mình anh ở vùng cấm có được không?”

An tĩnh lâu thật lâu.

Người cá quay đầu lại nhìn cô, phát ra tiếng rít.

Đây là tỏ vẻ tán đồng.

Thư Đường sửng sốt một hồi.

Cô cho rằng thuyết phục người cá là cả một công trình lớn, cần chuẩn bị rất nhiều lời ngon để dỗ ‘hắn’, kết quả người cá chỉ rít lên với cô một tiếng rồi sau đó liền tiếp nhận chuyện này.

Sau khi Thư Đường nhận ra không cần phải dỗ, thì lại có hơi buồn bã mất mát.

Cô thầm nghĩ: Chờ thêm chút đi.

Kết quả chờ hết nửa ngày, cô muốn chờ đến khi người cá biểu hiện vẻ miễn cưỡng hoặc không muốn, cô sẽ dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, dỗ ‘hắn’ thật là ngọt.

Nhưng người cá lại không như những lần trước, mà rất bình tĩnh quay về chuẩn bị cơm chiều.

Ban đầu, Thư Đường còn tưởng rằng người cá khẩu thị tâm phi.

Thế là trên bàn cơm, cô lặng lẽ quan sát vây cá sau tai ‘hắn’—-kết quả cái vây sau tai kia biểu hiện cảm xúc rất bình tĩnh.

Cả quá trình cá ta đều bình tĩnh, trấn định đến lạ.

Đối lập với dáng vẻ tỏ ra luyến tiếc, lo lắng bị cô vứt bỏ của người cá mỗi lần nhìn thấy cô rời đi, thì lần này bình tĩnh hơn gấp trăm lần.

Thư Đường cảm thấy chênh lệch cảm xúc rất lớn. Giống như mỗi ngày con mèo nhà luôn luôn nằm lên người bạn ngủ, mặc dù ngoài miệng bạn tỏ ra oán giận mèo ta ép bạn gặp ác mộng, nhưng thực chất lại rất hưởng thụ cảm giác dính người đó; nhưng chờ đến một ngày nó không ngủ nữa, bạn nằm trên giường nhìn mèo ta, lại có cảm giác buồn bã mất mát.

Thư Đường đã từng vô số lần than phiền rằng: Ây cha, sao lại dính người thế chứ?

Nhưng bấy giờ, cô lại mang cảm giác buồn rầu và mất mát.

Thế là cô lại làm bộ như không để ý mà cường điệu thêm một lần:

“Chiều ngày mai tôi phải đi.”

“Phải thi tận ba ngày lận, có thể còn phải ở lại Ký túc xá nghỉ ngơi thêm một ngày nữa.”

Người cá hơi hơi khựng lại.

Để bé mèo rời khỏi mình ba ngày dài, đối với quái vật hay bất an này mà nói, đó là một chuyện khó có thể chịu đựng được.

Thật ra giờ phút này quái vật đã bắt đầu hối hận, vây cá sau tai theo bản năng dựng thẳng lên.

Nhưng ngay khi cảm nhận được tầm mắt của cô, nó lập tức đè mạnh xuống thả lỏng lại.

Thư Đường: Thật sự không dính nữa ư?

Cô vừa nghĩ đến, vừa buồn rầu mất mát.

Mãi cho đến sáng thứ sáu, mọi cảm xúc của Thư Đường đều bắt đầu trở nên khó mà kiềm chế được.

Đăc biệt là sau khi cô nghĩ đến chuyện sẽ phải rời khỏi người cá ba ngày, cô dần trở nên âu lo, còn có chút không yên tâm.

Thư Đường nghĩ: ‘hắn’ rời khỏi cô nhất định sẽ không quen, nói không chừng mỗi ngày trôi qua cũng chịu không nổi.

Thư Đường bắt đầu dặn dò:

“Hoa hồng nhỏ, ngày mưa anh nhớ lấy đồ đông lạnh trong tủ ra dùng, không cần phải đi biển đâu.”

“Dạo này hình như trong biển có không ít Vật Ô Nhiễm, đừng để bị thương. Nếu nhỡ đâu gặp phải, trong ngăn tủ ở phòng bếp có thuốc trị thương.”

Người cá nghe cô lải nhải, lại nhìn cô bắt đầu kiểm tra xem đồ ăn trong tủ lạnh có đầy đủ hay không, rồi kiểm tra chốt mở để khỏi bị rò rỉ điện, sau đó đóng chúng lại hết.

—Cứ như không phải cô rời đi ba ngày, mà là tận một năm vậy.

Cô nói: “Hoa hồng nhỏ này, hiện tại trời oi bức lắm, anh nhớ lúc làm đông cá…”

Người cá đã cúi đầu, hạ hàng mi, điều chỉnh tủ lạnh đến nấc 3.

Khả năng làm đông, người cá đã học xong.

Thư Đường lại tiếp: “Hoa hồng nhỏ này, lúc anh tắm rửa, phải điều chỉnh sức nóng của vòi hoa sen này—-”

Cô vừa dứt lời, người cá đã điều chỉnh xong vòi hoa sen, độ ấm vừa thích hợp.

Cô nói: “TV kia, mỗi lần anh dùng xong nhớ phải…”

Người cá ấn xuống cái nút điều khiển từ xa, TV liền đen đi.

Thư Đường liền sửng sốt.

Cô ngượng ngùng: “Hóa ra là biết cả rồi sao.”

Thư Đường muốn tìm chuyện khác để dặn dò người cá: Ba bữa cơm nhớ phải ăn đủ, anh trai nhỏ ở siêu thị sẽ mang đồ ăn vặt đến thang máy, nếu không đủ thì cứ đến thẳng thang máy mà lấy.

Nhưng cô còn chưa dứt lời, lại đột nhiên nhớ đến, thật ra năng lực đi săn của người cá mạnh đến không tưởng, nào có cần đến thùng bánh mì hay đồ ăn vặt mà cô đã chuẩn bị cơ chứ.

Thư Đường sững sờ thật lâu, mới nhớ ra: “Đúng rồi, còn phải uống thuốc đúng giờ.”

Từ sau cái lần Thư Đường nóng lên, người cá đã biết thuốc viên không phải là để hạ độc.

Đương lúc cô chuẩn bị chia nhỏ thuốc theo liều của từng lần uống, Thư Đường lại nhận ra, dường như bản thân chỉ còn lại mỗi một việc là đút thuốc này.

Cô có chút mất mát nhận ra;

Có chăng ‘hắn’ cũng không quá cần cô như cô hằng tưởng.

Cuối cùng cô còn dạo qua dạo lại một vòng, nhân ra bản thân thật sự không còn gì cần dặn dò nữa, tìm không ra cái cớ để lèo nhèo thêm, thế là đành phải thu dọn vali, cầm theo tài liệu ôn tập và đề thi, chuẩn bị ra ngoài.

Trước khi đi, cô quay đầu lại nói, “hoa hồng nhỏ này, tôi thật sự phải đi rồi.”

Nhưng cô lại chẳng hay, người cá luôn duy trì sự trầm mặc, thậm chí bắt đầu từ sáng ngày hôm nay, thậm chí còn rất ít khi đối diện với ánh mắt cô, gần như là bởi vì—-

Quái vật lo rằng chỉ cần mình nhìn nhiều thêm một cái, thì sẽ không thể khống chế được mà mạnh mẽ giữ chặt bé mèo lại sào huyệt của mình.

Thư Đường cho rằng người cá đoán chừng sẽ không tiễn cô, thế là sau khi nói xong liền xách theo vali, có chút rầu rĩ mà tiến về phía trước.

Cho đến khi, cô nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn.

Ngay sau đó cái vali to bự trong tay bị quái vật cao lớn trầm mặc nhận lấy.

Thân hình cao lớn ấy đi đằng trước cô.

Thư Đường sửng sốt một chập, đoạn cũng đuổi theo sau.

Người cá dừng lại, vươn tay, xách cô lên.

Thư Đường nói: “Hoa hồng nhỏ này, anh đưa tôi đến cửa khu 01 là được rồi, một lát thôi là sẽ có xe đến đón tôi rồi.”

Thế là người cá thật sự đặt cô ở cổng lớn khu 01.

Khi nhìn thấy chiếc xe buýt kia đến đây, người cá theo bản năng dựng thẳng vây cá sau tai bén nhọn lên, đôi ngươi đen nhánh nhìn về phía chiếc xe kia, cơ bắp cả ngươi căng lên.

Thật ra từ lúc xem TV, người cá đã biết được mấy thứ này là gì, chỉ là khi nhìn thấy Thư Đường cầm vali lên đi về phía chiếc xe buýt kia, con quái vật này vẫn không thể khống chế được, ánh mắt hiện lên sự cảnh giác sắc bén và thù địch.

Nhưng người cá không còn phát ra những tiếng rít như xưa, hay là trực tiếp dùng thể tinh thần từ trường của mình để phá hỏng vài thứ gì đó.

Con quái vật này sau khi nghe cô nói ‘hắn không hiểu’, liền cật lực muốn thể hiện ra bản thân như một ‘con người’.

Quái vật hắc ám mạnh mẽ dời mắt đi, khống chế lại sự xao động lực tinh thần, để chiếc xe buýt kia chạy đi.

Một giây khi nhìn thấy bé mèo biến mất, nội tâm quái vật bị dày vò.

Hồn bay phách tán như thể bị vứt bỏ, còn trái tim lại như thể mất đi một lỗ trống vậy.

Đó là không thể theo sau, vì cô sẽ lại cho rằng ‘hắn không hiểu’, càng không thể bày ra tính công kích quá mạnh, vì, điều này đồng nghĩa với minh chứng ‘hắn không hiểu’ thật.

Thế là, quái vật chỉ có thể dùng thể tinh thần khổng lồ của mình, giữa cơn hồn bay phách tán nhìn chằm chằm chiếc xe chở Thư Đường dần dần chạy ra khỏi phạm vi lực tinh thần của mình bao phủ.

Dưới bầu trời cơn mưa nhỏ tí tách.

Quái vật vẫn đứng im không nhúc nhích trong màn mưa.

Nhưng giữa lúc thất thần, quái vật khổng lồ giữa không trung, tầm mắt đột nhiên dừng lại trên cửa sổ.

Bởi vì ‘hắn’ thấy trên ô cửa sổ nhỏ của xe buýt, từng nét từng nét viết xuống hai chữ: Chúc Diên.

Sau khi Thư Đường lên xe buýt, không có nói chuyện phiếm với các thực tập sinh khác, cô chỉ ngồi xuống dựa vào cửa sổ ghế cuối cùng, có hơi mất mát nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không còn thấy thân ảnh người cá từ lâu rồi.

Cô cảm nhận được một cảm giác không nỡ, một loại buồn bã mất mát.

Điều này khiến cô phải ghé đầu lên cửa sổ, dùng ngón tay dính nước mưa hãy còn chưa khô, ngơ ngẩn viết lên trên cửa sổ hai chữ: Chúc Diên.

Quái vật khổng lồ giữa không trung trầm mặc một hồi.

Thật ra lúc này, duy trì sự im lặng không nói gì mới là chính xác.

Thế nhưng, khi Thư Đường chuẩn bị lau đi hai chữ kia.

Trên mặt kính, bất thình lình hiện lên hai chữ.

Từng đường từng nét được viết xuống: Thư Đường.

Đoan đoan chính chính viết ngay bên cạnh Chúc Diên.

Thư Đường lập tức biết đó là ai.

— ‘Hắn’ vẫn luôn nhìn cô chăm chú.

Điều này khiến lòng cô nhảy nhót cả lên.

Cô vươn tay.

Vẽ một con mèo.

Đối phương ngừng một lát.

Vẽ một con cá.

Nhưng khi đối phương đặt nét cuối cùng xuống, Thư Đường lại duỗi tay ra đè lên vệt nước kia.

Thế là không khí trì trệ một hồi, thay đổi một vị trí khác tiếp tục viết.

Quái vật viết chữ ‘thích’.

Nhưng khi vừa viết đến nét ‘th’, có người gọi một tiếng ‘Thư Đường!”

Cô theo bản năng quay đầu lại.

“Mọi người vui lòng đăng ký và kiểm tra xem có mang vé vào cửa không….”

Thư Đường vội vàng quay đầu đi lục túi.

Thế là chữ thích được quái vật giữa không trung viết kia, cũng đã bị mưa xối ướt.

Trở nên ẩm ướt và lầy lội, thong thả trượt xuống.

Kéo thành vệt dài, dấu vết ướt dầm dề.

Đến khi cô quay đầu lại, mờ mịt trong màn mưa ẩm ướt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.