Mệnh Trung Chú Định

Chương 15: Sinh nhật




Chuyện trọng đại sau khi khai giảng chính là cuộc thi chụp ảnh giữa các học sinh, cuộc thi đấu này do tạp chí 《 ánh sáng và điện ảnh 》nổi tiếng trong nước tổ chức, thời gian qua cũng khá được chú ý, năm nay là lần thứ mười, cho nên sức tuyên truyền năm nay không giống như những năm trước, người trong đại học A đương nhiên tham gia không ít.

Chủ đề lần này là ‘Tỏ tình’, sau khi đề bài được công bố, các sinh viên đại học đều bất ngờ, nhưng nếu suy nghĩ kĩ thì cũng nằm trong dự liệu. Bởi vì là sinh viên thi đấu, nên những đề tài tương tự liên quan đến tình yêu cũng không phải lần đầu, sinh viên là người đã bước một chân vào xã hội, không khác với người trưởng thành, mà ngày nay, có không ít sinh viên nói chuyện yêu đương, vậy nên đề tài lại trở thành có chút ngây ngô.

Trải qua chuyến đi Pháp, quan hệ giữ Lộ Trạch và A Thành nghiễm nhiên đã thay đổi thành ‘bạn bè’, ít nhất chính là bạn học A Thành tự cho rằng như vậy. Tính cách của Thành Gia Hào nếu nói thẳng thừng một chút thì là ‘bà thím Thành’ —— tương đối nhiều chuyện, cậu ta cho rằng nếu cậu ta đã mở đường cho Lộ Trạch, vậy thỉnh thoảng phải quan tâm đến người ta một chút để nghiệm thu hiệu quả sau khi khuyên giải.

Từ khi khai giảng đến nay, cậu ta rõ ràng phát hiện tâm trạng Lộ Trạch tốt lên không ít, mọi phiền muộn của lúc trước đã hoàn toàn biến mất, chuyện này cũng khiến cậu ta tò mò, có phải cậu đã tu thành chính quả với con gái nhà người ta rồi không? Vậy thì cậu ta phải tìm hiểu một chút! “Anh em, tối nay cùng đi ăn cơm không?” Sau khi tan học, A Thành bước nhanh đến hỏi.

“Không được, tôi phải về nhà sớm.” Lộ Trạch mỉm cười khéo léo từ chối, nghĩ thầm mình còn phải về nhà nấu cơm cho vị sếp tổng kia.

“Cậu không được gì cả! Ngày nào cũng về nhà, còn sợ về sớm về trễ? Chẳng lẽ cô gái ở nhà cậu đang chờ? Phải rồi, tôi còn chưa hỏi cậu! Cậu với cô gái lần trước sao rồi?”

Lộ Trạch thấy cậu ta càng nói càng thái quá, vội vàng cắt ngang: “Trong nhà không có cô gái nào cả, tôi vẫn chưa đến mức ở chung với người ta, được chưa?” Thật ra là sống chung, nhưng không phải con gái.

A Thành ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, nếu như nghe nói là ở chung thì cậu ta mới thật sự khó hiểu, dù sao trông Lộ Trạch cũng không giống người như vậy, “Vậy bây giờ thế nào? Hai người quen nhau?”

Lộ Trạch không lừa gạt cậu ta, gật đầu, dù sao người này cũng đã thật lòng giúp cậu.

“Không tệ! Chú em!” A Thành vỗ lên lưng Lộ Trạch, sức lực không hề nhỏ.

“Tôi đi đây.”

“Chờ chút, nếu cô ấy không ở nhà vậy cậu gấp làm gì? Không bằng thế này, tôi mời cậu ăn cơm, cậu không gọi điện thoại cho người lớn trong nhà được sao?”

“Cậu cô đơn đến vậy à? Ngay cả người ăn cơm chung cũng không tìm được?”

“Không thể sao?” A Thành giống như quyết tâm phải ăn cơm tối chung với cậu, không chút tiếc nuối mà hạ mình. Không thể chối từ thịnh tình, Lộ Trạch gọi cho Thẩm Di, không ngờ không ai nghe máy, vì vậy cậu đành gửi một tin nhắn.

Đúng lúc hôm nay Thẩm Di có một cuộc họp, thật vất vả mới kết thúc, trở về phòng xem điện thoại di động, đen mặt, ăn cơm với bạn học? Bây giờ mới khai giảng được bao lâu? Nam hay nữ?

Trịnh Tuấn nhìn vẻ mặt đen sì của sếp tổng, rất thức thời mà bỏ đồ đạc xuống, ra khỏi phòng, không ngờ Thẩm Di gọi cậu ta lại, “Thư kí Trịnh.”

“Vâng, sếp tổng.”

“Tối nay có rảnh không? Cùng đi ăn cơm?”

Trịnh Tuấn cứ ngỡ mình nghe lầm, sửng sốt suốt nửa ngày mới vội vàng xua tay, “Không được, sếp tổng, tối nay tôi có hẹn, không có chuyện gì vậy tôi ra ngoài trước!” Đùa à, phải ăn cơm với gương mặt đen sì của sếp tổng, cậu ta chắc không tiêu hoá nổi mất.

Mặt Thẩm Di càng đen hơn, cầm chìa khoá xe ra ngoài, tâm trạng không tốt, tan sở!

Kể từ sau khi Lộ Trạch dọn ra ngoài, Diệp Xảo Như không hề gọi điện thoại đến, Lộ Trạch hiểu tạm thời bà vẫn chưa chấp nhận được nên cũng không gọi lại, cả hai bên cứ căng thẳng như thế, mãi cho đến một ngày nào đó.

“Sinh nhật? Ngày mai?” Lộ Trạch ngạc nhiên, sao lại là ngày mai?

“Sao vậy? Dù em không nhớ thì cũng không cần phải bất ngờ như vậy?” Thẩm Di nhìn gương mặt vô cùng ngạc nhiên của cậu, không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Lộ Trạch cười cười, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, bởi vì ngày mai cũng là sinh nhật cậu, thật đúng là sinh cùng ngày cùng tháng, mất cũng cùng ngày cùng tháng, thứ duyên phận này… Chắc người bình thường sẽ không có đâu nhỉ? “Không có gì, em chỉ bất ngờ vì anh cũng biết ngày sinh của em.”

Thẩm Di không suy nghĩ gì nhiều, “Mẹ gọi tới hỏi, em muốn tổ chức thế nào?”

Vừa nghe thấy là Diệp Xảo Như gọi điện thoại tới, Lộ Trạch lập tức giảm buồn phiền đi không ít, dù sao cậu cũng không muốn tiếp tục như vậy nữa.

“Em không phải trẻ con, có thể tổ chức thế nào? Gọi bọn họ đến cùng nhau ăn bữa cơm! Lâu rồi em không gặp Tiểu Huy, rất nhớ nó.”

“Không được.” Thẩm Di lắc đầu, “Mẹ nói đây là sinh nhật em 20 tuổi, bà ấy muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho em.”

Long trọng vậy sao? Lộ Trạch thầm nghĩ trong lòng, Diệp Xảo Như muốn giới thiệu cậu cho mọi người? Dù sao đã lâu như vậy rồi mà vẫn không ai biết chuyện Thẩm gia có thêm một người. “Không cần phiền, như vậy đã tốt rồi.”

“Không được!” Thẩm Di lại lắc đầu, “Anh cũng muốn cho bọn họ biết, em là người của Thẩm gia, không phải người tuỳ tiện chui ra.”

Lộ Trạch hoảng sợ, anh ấy muốn come out công khai sao? Thẩm Di giống như hiểu cậu đang suy nghĩ gì, nói tiếp: “Em yên tâm, anh sẽ không nói ra quan hệ của chúng ta, em nghĩ anh rảnh rỗi vậy sao? Lấy quan hệ của chúng ta ra để cho mọi người bàn tán? Bọn họ biết em là em họ anh, còn quan hệ khác, chỉ cần anh biết là đủ.”

Lộ Trạch đột nhiên cảm thấy Thẩm Di vô cùng đẹp trai, hai người cùng ngồi song song trên salon, Lộ Trạch nghiêng đầu nhìn anh mãi mà không nhúc nhích. Thẩm Di đột nhiên nở nụ cười, “Em dụ dỗ anh…” Nói xong lập tức hôn cậu.

Chuyện như vậy ngày nào cũng có, chỉ cần Lộ Trạch nhìn anh vài lần, cười với anh thêm vài cái là Thẩm Di sẽ quấn lấy cậu hôn không dứt, riêng Lộ Trạch cũng không cảm thấy gì, luôn luôn vô tình quyến rũ anh, ít nhất có Thẩm Di cảm thấy đó là quyến rũ.

Chuyển qua đã hơn mười ngày, hai người nhiều nhất cũng chỉ hôn môi, chưa ngủ cùng phòng với nhau. Thẩm Di mặc dù cư xử như lang như hổ, nhưng đến giờ vẫn không hề nhắc đến chuyện phải ngủ chung vân vân, lúc đầu Lộ Trạch thở phào nhẹ nhõm, nhưng về sau lại cảm thấy buồn bực, rõ ràng ban ngày đã khao khát, cọ xát cướp cò như vậy, mà buổi tối Thẩm Di cứ ra vẻ chính nhân quân tử, không biết muốn làm gì. Đương nhiên loại suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu Lộ Trạch một hai lần, buồn cười, suy nghĩ nhiều khiến cậu trông giống như rất đói khát.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.