Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 98: Dỗ dành




Lý Tiện Ngư rời khỏi tẩm điện của nàng.

Đầu tiên là nàng dẫn Trúc Từ đi đến thiên điện rửa mặt, lại trốn đến Đông Thiên Điện ở bên cạnh mẫu phi của nàng.

Tuy nhiên hôm nay, nàng ở lại rất lâu. Bắt đầu từ trưa cho đến khi những chiếc đèn lồng được thắp lên đầy rực rỡ, ngay cả bữa tối nàng cũng không đám quay trở về ăn. Cho đến khi mẫu phi uống thuốc xong, cũng đã tới giờ đi ngủ, Lý Tiện Ngư mới không thể không cầm đèn quay trở về.

Nàng tự biết bản thân đuối lý, cho nên đặc biệt từ Đông Thiên Điện đi đường vòng đến phòng bếp nhỏ, cầm theo cả một hộp điểm tâm.

Cho đến khi cảm giác nặng trĩu từ lòng bàn tay truyền đến trong lòng, lúc này nàng mới giống như lấy hết can đảm, từ từ đi trên hành lang quay trở về.

Sau một chén trà nhỏ, Lý Tiện Ngư đứng ở trước tẩm điện của mình, một lần nữa đẩy ra tấm bình phong bị đóng chặt.

Trong điện yên tĩnh, vẫn chưa đốt đèn lên.

Lý Tiện Ngư chỉ có thể xuyên thấu qua ánh trăng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, miễn cưỡng có thể nhìn thấy rõ hình dáng của thiếu niên.

Lâm Uyên vẫn chưa quay lại trên xà nhà mà là ngồi ở sau trường án cạnh cửa sổ, trong tay cầm quyển thoại đang được mở ra.

Lý Tiện Ngư lén nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Nàng nghĩ, Lâm Uyên còn có tâm trạng đọc thoại bản, chắc là cũng không tức giận lắm đi?

Nàng bước qua, đặt hộp đồ ăn đang cầm trong tay ở trên bàn dài trước mặt hắn: “Lâm Uyên, ta mang điểm tâm về cho ngươi đây.” Lâm Uyên không quay đầu lại.

Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, tìm được mồi lửa thắp sáng cây đèn bằng bạc bên cạnh hắn lên, nhẹ giọng hỏi: “Lâm Uyên, ngươi còn đang giận ta sao?” Lâm Uyên lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không có.”

Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư hơi sáng lên, trái tim treo trên cao một lần nữa rơi xuống.

“Ngươi không tức giận là tốt rồi.” Nàng mỉm cười, ngồi xuống ghế bành ở bên cạnh Lâm Uyên, cúi đầu nhìn thoại bản trong tay hắn, giọng nói nhẹ nhàng: “Ngươi đang đọc quyển nào vậy. Là quyển mới mua sao? Có hay không?”

Dù sao, đây là lần đầu tiên nàng thấy Lâm Uyên chủ động đọc thoại bản, cho nên có một chút tò mò, thoại bản hắn thích đọc sẽ là kiểu gì đây. Có phải cũng giống như nàng, thích chuyện xưa hồ ly và cô gái bán hoa hay không.

Lâm Uyên cũng không trả lời. Hắn hơi dùng sức nghiêng những ngón tay qua, đặt một nửa quyển thoại bản ở chính giữa, để cho nàng có thể nhìn thấy rõ.

Lý Tiện Ngư nhờ vào ánh nến, nghiêm túc đọc từ trên xuống dưới.

Chuyện xưa không hề giống như những gì nàng nghĩ. Vai chính lại là một tên dâm tặc háo sắc, nhờ vào vẻ bề ngoài tuấn tú, hắn ta rất dễ dàng lấy lòng phụ nữ. Có một ngày, hắn gặp được một cô gái con nhà lành. Dùng lời nói ngon ngọt dụ dỗ cô gái rung động, lại mời cô gái đi ngắm trăng, lừa thân thể trong sạch của cô gái, còn không chịu trách nhiệm.

Lý Tiện Ngư nhìn không được, nhíu mày căm giận nói: “Trên đời này tại sao lại có người như vậy, thật sự rất đáng giận.”

Lời còn chưa dứt, thiếu niên ngồi bên cạnh đã ngước lông mi lên, một đôi mắt phượng lạnh lẽo như hồ băng nhìn về phía nàng.

Đôi mắt của hắn sâu thẳm, nhìn không ra cảm xúc, nhưng lại phản chiếu ra hình dáng của nàng rất rõ ràng. Hắn nhìn nàng, ánh mắt sắc bén: “Thật sự đáng giận.”

Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người.

Lúc này nàng suy nghĩ kỹ rồi mới nhận ra, chuyện xưa vừa rồi giống như có một chút quen thuộc.

Giống như có chút... như là chuyện hôm nay nàng đã làm đối với Lâm Uyên. Lý Tiện Ngư chột dạ không thôi, ngay cả giọng nói nhỏ dần xuống, không giống như giọng điệu tràn đầy tức giận như vừa rồi.

Nàng ngượng ngùng nói: “Có lẽ... có lẽ là có nỗi khổ gì thì sao?”

Trên mặt của Lâm Uyên phủ đầy sương lạnh, ngón tay thon dài nhanh chóng lật một trang giấy qua.

Lý Tiện Ngư đọc rất cẩn thận. Nàng thấy tên dâm tặc háo sắc kia không chỉ lừa con gái nhà lành, ngày hôm sau, còn trở tay bán người ta vào thanh lâu.

Mặt của Lý Tiện Ngư đỏ lên, giải thích cho bản thân: “Ta không có làm chuyện như vậy.”

Lâm Uyên ngước mắt lên nhìn thẳng vào nàng, gằn từng chữ một: “Công chúa cũng không thua kém 8ì.”

Giọng nói của thiếu niên kiềm nén tức giận mà hắn cũng không biết là đến từ đâu. Hắn nghĩ, chắc là bởi vì, đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị người khác lừa dối.

Lý Tiện Ngư lừa hắn. Nàng vừa không thừa nhận chuyện đêm qua, cũng không thừa nhận những lời nàng đã nói. Còn vì trốn tránh hắn, mang giày ngủ đi chỗ nào đó ở suốt một ngày.

Nghĩ đến chuyện này, thậm chí còn làm hắn không thể chấp nhận được hơn so với chuyện Tạ Cảnh mời hắn vào trong rừng săn nai, lại muốn dùng vô số mũi tên bắn chết hắn. Lý Tiện Ngư co rut cả người về phía sau, nhỏ giọng nói: “Ngươi còn nói là không tức giận......”

Lâm Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái, che giấu từng cảm xúc ở dưới đáy mắt. Hắn xoay người, đưa lưng về phía nàng, tiếp tục đọc quyển thoại bản trong tay.

Trong tay Lý Tiện Ngư không có thoại bản để đọc, yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, cảm thấy có chút co quắp nên mở hộp đồ ăn ra, bắt đầu ăn điểm tâm. Lấp đầy cái bụng chưa dùng bữa tối của nàng.

Hai người ngồi ở trên hai cái ghế bành khác nhau. Cái miệng nhỏ của Lý Tiện Ngư ăn điểm tâm, Lâm Uyên thì tiếp tục phiền muộn lo âu đọc quyển thoại bản khiến người tức giận kia.

Trong tẩm điện yên tĩnh đến ngột ngạt. Nhìn thấy ánh trăng ngoài cửa sổ từ từ chìm xuống, một ngày nữa sắp sửa qua đi. Cuối cùng Lý Tiện Ngư đặt cái bánh hoa hồng đã cắn một miếng xuống, khẽ chạm chạm vào tay áo của thiếu niên. “Lâm Uyên.” Nàng nhẹ giọng gọi.

Động tác lật trang sách của Lâm Uyên hơi dừng lại. Hắn vẫn chưa ngẩng đầu, chỉ là mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”

Giọng nói của Lý Tiện Ngư rất nhẹ, mang theo một chút cảm xúc chính nàng cũng không biết rõ.

“Vậy... nếu ta có việc muốn làm. Ngươi còn giúp ta chứ?”

Lâm Uyên nhíu mày.

Sau một lúc lâu không trả lời.

Một lúc lâu sau, khi Lý Tiện Ngư sắp sửa từ bỏ, hắn cuối cùng “ bang? một tiếng khép quyển sách trong tay lại: “Công chúa lại muốn đi chơi ở chỗ nào?” Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải đi chơi.” Nàng nói, đứng dậy, từ hòm xiểng lấy ra một cái khóa trường mệnh tỉnh xảo đưa cho hắn.

“Lâm Uyên, cái khóa trường mệnh này là khi ta một tuổi, ông ngoại tặng cho ta làm quà sinh nhật.”

Lâm Uyên dừng một chút, vẫn xoay người lại. Hắn duỗi tay, cầm lấy cái khóa trường mệnh kia.

Ánh mắt nhìn lướt qua ngày tháng năm sinh, lông mi nhàn nhạt rủ xuống, che giấu tâm trạng dưới đáy mắt.

Hắn hỏi: “Công chúa đưa cho thần khóa trường mệnh làm cái gì?”

Lý Tiện Ngư nhìn về phía hắn, nhẹ giọng nói: “Ta không gặp ông ngoại rất lâu rồi.”

Nàng im lặng một lúc ở dưới ánh nến lay động, một lúc sau nàng mới hạ quyết tâm.

Nàng nhẹ cong đôi mắt sáng và mỉm cười với hắn: “Ta muốn viết một lá thư, muốn nhờ ngươi đi tới Giang Lăng đưa cho ông ngoại. Cái khóa trường mệnh này là tín vật.”

Nàng vừa dứt lời.

Đôi môi của thiếu niên lại một lần nữa mím chặt lại. Hắn đột nhiên đặt cái khóa trường mệnh lên trên trường án, đáy mắt băng giá, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: “Không đi!”

Lý Tiện Ngư chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ từ chối gọn gàng dứt khoát như vậy, cho nên hơi ngẩn người.

Tiếp theo, lập tức có chút nôn nóng. Dù sao đội sứ thần của Hô Diễn lúc nào cũng có thể vào kinh. Nếu chờ sứ thần tới, trong cung sẽ tổ chức yến hội lớn, Lâm Uyên chắc chắn sẽ biết được chuyện nàng sắp đi hòa thân.

Hắn chắc chắn sẽ không đồng ý.

Khi đó, khó tránh khỏi sẽ gặp phải chuyện binh đao.

Nàng biết võ công của Lâm Uyên rất tốt. Nhưng sức của một người làm sao có thể chống lại sức mạnh của một quốc gia chứ.

Hắn rất vất vả mới nhớ thân thế của mình, rất vất vả mới có cơ hội được sống yên ổn. Không nên bởi vì chuyện này mà chết.

Lý Tiện Ngư nghĩ đến tận đây, càng thêm lo sợ. Nàng cất bước đến gần hắn, muốn dùng thời gian ngắn nhất dỗ dành tốt hắn. Nàng cố gắng tìm kiếm ở trong đầu cách dỗ dành người khác, cuối cùng chỉ nhớ tới một câu từng đọc qua ở trong thoại ban 一一

“ Hắn là hồ ly thì có quan hệ gì chứ? Cho dù hắn có ngàn năm đạo hạnh, chỉ cần ta hôn hắn một chút, hắn vẫn cúi đầu xưng thần với ta như cũ.?

Lâm Uyên không phải hồ ly. Nàng cũng không cần hắn cúi đầu xưng thần với nàng. Nhưng... nếu hắn tức giận với nàng bởi vì nàng không chịu thừa nhận rằng đã hôn hắn, vậy thì, nàng lại hôn hắn một chút, có phải là có thể dỗ dành đúng không?

Lý Tiện Ngư nghĩ như vậy, cuối cùng cất bước tới gần chỗ của Lâm Uyên.

Ánh trăng chiếu thẳng vào người.

Lý Tiện Ngư che giấu tiếng tim đập của bản thân, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn. Lâm Uyên nhận thấy được nàng tới gần.

Ngón tay thon dài cầm thoại bản của hắn siết chặt lại, nhưng vẫn ngước mắt nhìn về phía nàng, giọng nói có chút lạnh lùng cứng rắn hỏi: “Công chúa lại muốn nói cái gì?” Lý Tiện Ngư lại không trả lời. Nàng cúi xuống người xuống, khẽ hôn lên trên đôi môi mồng nhợt nhạt của thiếu niên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.