Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 75: Câu nói kỳ quái




Mặt trăng dần lặn xuống, một ngày nữa trôi qua rất nhanh.

Sau bữa tối, hoàng cung hoàn toàn chìm trong bóng đêm.

Lý Tiện Ngư ở trong tẩm điện của mình thay một bộ quần áo tiểu thư nhà quan bình thường, mang theo một cái mũ có rèm và một khối ngọc bội rồi vén màn lên, đi theo Lâm Uyên lặng lẽ đi ra Điện Phi Hương.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng và Lâm Uyên rời khỏi Điện Phi Hương vào lúc ban đêm.

Dọc theo đường đi, cũng có thể coi như là ngựa quen đường cũ và vẫn chưa xuất hiện ra bất kỳ sai lầm nào.

Hai người coi như yên ổn mà đi đến trước một tòa cung điện.

Lý Tiện Ngư không có cầm đèn, ngước mắt lên nhìn dưới ánh trăng một lúc lâu mới thấy được ba chữ to ở trên tấm biển.

“Điện Hoa Quang?”

Mắt hạnh của nàng hơi mở to, lùi một bước về phía sau, cố gắng cách hai cánh cửa lớn đang mở rộng kia xa một chút: “Lâm Uyên, tại sao chúng ta lại tới đây?”

Nàng còn nhớ rõ trong cung có lời đồn nói rằng trong Điện Hoa Quang có ma. Cũng nhớ rõ lần trước lần trước có một con chuột màu xám đột nhiên chạy ra từ trong cái tủ bị hư.

Đối với nàng mà nói, toàn bộ hoàng cung không có chỗ nào đáng sợ hơn chỗ này. Lý Tiện Ngư theo bản năng xoay người sang chỗ khác, muốn đi trở về. Lâm Uyên lại duỗi tay, cách ống tay áo nắm lấy cổ tay của nàng.

“Công chúa, nếu giờ phút này quay trở về thì sẽ đụng phải Kim Ngô Vệ đang đi tuần tra.”

Lý Tiện Ngư nghe vậy thì hơi do dự.

Nàng nhìn trái nhìn phải, chỉ nhìn thấy có một tòa cung điện bỏ hoang này được xây ở đây. Bên cạnh cũng không có chỗ trốn, ngay cả mấy cây ngô đồng cao lớn cũng đã rụng hết lá vào cuối mùa thu, rốt cuộc không thể cung cấp chỗ trốn cho người khác.

Nếu như thật sự đi vào tòa cung điện này, nàng lại vẫn hơi sợ hãi một chút.

“Ta nghe nói, tòa cung điện này có ma.”

Lâm Uyên cũng không tin chuyện ma quỷ.

Hắn rũ mắt, nói cho Lý Tiện Ngư nghe về tình huống vài lần điều tra của hắn: “Thần đã tới đây vài lần, cũng không nhìn thấy có chuyện đó.”

Lý Tiện Ngư còn muốn mở miệng, lại thấy thiếu niên bên người đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén.

Tiếp theo, Lý Tiện Ngư cũng nghe thấy tiếng động ở trong điện.

Trong đêm tối yên lặng, giống như có tiếng nhạc.

Âm sắc rất nhẹ, giống như ở khoảng cách rất xa.

Nhờ tiếng gió đêm đưa đến bên tai, tuy nhiên cũng chỉ có vài âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến mức giống như âm thanh gió thổi làm ngọn cỏ lay động rất khó để nghe thấy rõ. Càng khó để phân biệt ra là đang được chơi bằng nhạc cụ gì. Trái tim của Lý Tiện Ngư treo lên cao. Nàng duỗi tay nắm lấy tay áo của Lâm Uyên, tất cả chuyện xưa về ma quỷ và những lời đồn ở trong cung đều hiện lên ở trong đầu của nàng.

“Lâm Uyên, ngươi nghe —— cung điện bỏ hoang này rất kỳ quái, chúng ta đi nhanh đi.”

Lâm Uyên lại không đồng ý. Hắn có thể nhận thấy được, biến hóa mỏng manh trong tiếng nhạc.

Chắc là người ở trong điện đã phát hiện ra sự hiện diện của bọn họ.

Giờ phút này nếu rời đi, tuyệt đối không phải là một sự lựa chọn chính xác. Vì vậy Lâm Uyên rũ mắt, giải thích với Lý Tiện Ngư về ý định ban đầu của hắn: “Tòa cung điện bỏ hoang này cách cửa cung phía bắc không xa, canh phòng lơi lỏng nhất.”

“Sau một nén nhang nữa, sẽ có một đội Kim Ngô Vệ đi tuần tra qua con đường này. Chờ sau khi bọn họ đi rồi thì có khoảng trống nửa canh giờ. Khi đó, là thời cơ thích hợp để ra cung.”

Cũng là thời cơ duy nhất tối nay.

Bỏ lỡ nửa canh giờ này thì lại phải chờ thêm một ngày. Lý Tiện Ngư nghe hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn. Tuy vẫn có hơi nghĩ đến mà sợ, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật gầu một chút.

Nàng nói: “Vậy ngươi nhất định phải đi theo sát bên người ta. Nếu bên trong có chuột thì ngươi nhất định phải thay ta đuổi chúng nó đi.”

Lâm Uyên lên tiếng đáp lời. Duỗi tay, nắm chặt cổ tay trắng nõn của nàng. Hai người cùng đi sâu vào bên trong thiên điện. Mà càng đi về phía trước, tiếng nhạc cũng càng thêm rõ ràng.

Lý Tiện Ngư dần dần nghe rõ, đó là tiếng sáo. Giai điệu mềm mại uyển chuyển, mềm mại lưu luyến. Lắng nghe ở dưới ánh trăng giống như những lời nói thì thầm của tình nhân, đoạn cuối rồi lại mang theo thương nhớ vô hạn. Lý Tiện Ngư không tự chủ được mà đi theo tiếng sáo. Cho đến trước mắt bỗng nhiên sáng lên, lại đi ra cung điện bỏ hoang đi đến phía sau Điện Hoa Quang. Phía sau điện đồng dạng cũng bị bỏ hoang. Bụi cỏ mọc um tùm, cây ngô đồng bị tàn phá kinh khủng. Lại có một người mặc áo bào màu xám và đeo mặt nạ sắt, thổi sáo ở dưới ánh trăng.

Lý Tiện Ngư nhận ra hắn, suýt nữa kinh ngạc kêu lên thành tiếng.

Khương Không?

Mà giờ phút này khúc nhạc kết thúc, Khương Không dựa vào trên cây ngô đồng cũng đã thu hồi cây sáo màu tím trong tay lại, quay đầu nhìn lại nơi này. Ở dưới bóng đêm, ánh mắt của hắn không sắc bén như dao giống như bình thường, nhưng lại càng thêm sâu thẳm giống như một cái giếng cổ khiến người không thể nhìn ra cảm xúc ở trong đó.

Lâm Uyên giơ kiếm nằm ngang, đứng che trước người Lý Tiện Ngư.

Khương Không lại không có ý muốn ra tay.

Hắn mỉm cười ngắn ngủi: “Thật là không khéo, vậy mà lại gặp được công chúa ở đây.”

Từ trước đến nay giọng nói của hắn luôn khàn khàn, khi cười rộ lên lại càng khàn khàn giống như giấy nhám chà xát ở trên mặt đất gồ ghề. Cùng với tiếng sáo ôn nhu vừa rồi, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.

Lý Tiện Ngư lén ra khỏi cung điện bị hắn vừa vặn gặp phải như vậy. Trong một lúc không biết nên nói cái gì mới tốt.

Một lúc lâu sau, nàng mới rốt cuộc từ phía sau Lâm Uyên dò mặt ra, muốn thử thương lượng với hắn: “Tư Chính, có thể đừng nói cho người khác biết chuyện ta lén ra ngoài vào ban đêm được không?”

Nàng nói: “Ta sẽ cho ngươi bạc.” Khương Không lại cười.

Hắn đứng dậy từ trên cây ngô đồng, tùy ý giơ tay phủi mấy chiếc lá khô ở trên vai: “Công chúa, ngài không nên tới nơi này.”

Hắn nói: “Lòng hiếu kỳ quá nặng cũng không phải là một chuyện tốt.”

Cái tay nắm trường kiếm của Lâm Uyên đột nhiên siết chặt lại, ánh mắt càng nghiêm túc. Hắn hỏi: “Tư Chính muốn giữ chúng ta ở lại đây sao?”

Khương Không đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu. Tiếp theo là mở tay ra, ý nói là mình không mang theo binh khí.

Giọng nói của hắn khàn khàn: “Tối nay thần cũng không muốn động võ. Như vậy di thần lại làm một cuộc giao dịch với công chúa —— tối nay, thần coi như chưa từng gặp qua công chúa.”

“Công chúa cũng chưa từng gặp thần.”

Lý Tiện Ngư nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, lập tức gật đầu đồng ý. Đối với nàng mà nói, chỉ cần Khương Không không nhân cơ hội mà tống tiền nàng một số tiền lớn thì đã xem như là chuyện tốt nhất trên đời rồi.

Khương Không thỏa thuận xong với nàng. Nhưng không khí giương cung bạt kiếm vẫn không hề biến mất.

Lâm Uyên vẫn đề phòng hắn như cũ. Mà Khương Không cũng nhận thấy rõ ràng.

Hắn vẫn không đến gần Lý Tiện Ngư, mà là đổi hướng đi sang một con đường nhỏ xa hơn, bình tĩnh đi vào trong nội điện bỏ hoang.

“Chờ một chút.”

Lý Tiện Ngư nhìn về hướng mà hắn đi, có lòng tốt nhắc nhở hắn: “Bây giờ Tư Chính đi ra ngoài sẽ đụng phải Kim Ngô Vệ đang đi tuần tra ban đêm.” Khương Không dừng chân lại một lát.

Hắn nói: “Đa tạ lòng tốt của công chúa.”

“Nhưng thần, không mang theo một vị công chúa.”

Hắn cười nhẹ một tiếng, đột nhiên giấu người vào trong chỗ tối, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.

Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người.

Rất nhanh đã hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn.

Sắc mặt của nàng ửng đỏ, ngước mắt lên nhìn thiếu niên đang đứng bên cạnh: “Lâm Uyên, ngươi cũng cảm thấy ta phiền phức sao?”

“Không có.” Lâm Uyên trả lời rất nhanh, không hề do dự chút nào.

Hắn dừng một chút, ánh mắt hơi tối lại, giống như đang suy nghĩ gì đó: “Huống hồ, ta cảm thấy hắn cũng không phải là có ý này.”

Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp: “Vậy lời nói của Tư Chính là có ý gì chứ?” Lâm Uyên rũ mắt: “Ngày mai công chúa có thể đi hỏi hắn”

Lý Tiện Ngư nghe vậy thì lập tức chùn bước.

“Vẫn là thôi đi.” Trong lòng nàng còn sợ hãi nói “Ta sợ hắn đòi bạc của ta.”

Môi mỏng của Lâm Uyên khẽ cong lên, cũng không nói nhiều lời nữa. Hắn thu hồi trường kiếm lại, nghiêng tai nghe xong động tĩnh bên ngoài điện. Cho đến khi tiếng giày sắt của nhóm Kim Ngô Vệ xa dần, Lâm Uyên cúi người xuống rồi bế Lý Tiện Ngư lên.

Lý Tiện Ngư theo bản năng duỗi tay ôm lấy cổ của hắn, nhẹ giọng hỏi hắn: “Bây giờ chúng ta quay trở lại Điện Phi Hương sao?” Lâm Uyên đáp: “Ra cung.”

“Thần đã hứa với công chúa thì sẽ không nuốt lời.”

Cho dù là gặp phải biến cố kiểu gì đi nữa.

Hắn dứt lời, mang nàng nhảy lên, mũi chân không nhẹ không nặng mà đạp lên trên mặt tường loang lổ rồi nhảy lên đầu tường, bước lên hàng ngói lưu ly được sắp xếp như vảy cá ở trên nóc cung điện 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.