Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 62: Ăn miếng trả miếng




Tòa đại điện này bỏ hoang nhiều năm, xung quanh đều mọc cỏ dại rất cao. Ngay cả bảng hiệu vàng treo trước cửa điện, cũng đã lung lay sắp đổ, như là lúc nào cũng có thể rơi xuống, vỡ vụn thành từng mảnh.

Lý Tiện Ngư thật cẩn thận bước vào.

Trong điện càng rách nát.

Bên trong chủ điện bị giăng đầy mạng nhện, những thanh tre trên cửa sổ giấy cũng không còn nữa. Khi gió mùa thu thổi qua, toàn bộ cửa sổ rung lắc lư kêu ‘ ô ô ’, khiến cho người ta sợ hãi.

Đầu ngón tay Lý Tiện Ngư nắm chặt hộp đồ ăn, nhịn không được mở miệng kêu: “Lâm Uyên.”

Thiếu niên mặc y phục đen hiện thân từ chỗ tối, trả lời: “Thần ở đây.”

Lý Tiện Ngư trông thấy hắn.

Lâm Uyên đứng dưới ánh nắng chạng vạng trong điện.

Dáng người đĩnh đạc, dung mạo tuyệt sắc. Bàn tay cầm kiếm xinh đẹp, ngón tay thon dài, trường kiếm trong tay tỏa sáng lạnh lùng, không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy an tâm.

Lý Tiện Ngư khẽ gọi hắn một tiếng, trong lòng đang căng thẳng cũng dần dần thả lỏng.

“Ngươi ở đây thì tốt rồi.”

Nàng nướng mày, cầm hộp thức ăn trong tay đưa cho hắn, lấy ra một bộ y phục cung nữ màu xanh lục từ bên trong ra. 

Lâm Uyên biết nàng muốn thay y phục. Nhận hộp đồ ăn xong muốn nhấc chân bước ra ngoài điện.

“Chậm đã.” Lý Tiện Ngư gọi lại hắn từ phía sau.

Nàng ôm chặt bộ y phục cung nữ đứng ở trong cung điện bỏ hoang, sắc mặt có chút trắng bệch: “Ngươi đừng để ta ở lại nơi này một mình.”

Lâm Uyên dừng bước, nhìn nàng.

Hắn nói: “Công chúa không thay y phục sao?”

Lý Tiện Ngư hơi quay mặt đi, đôi má lúm đồng tiền dần dần nhiễm màu đỏ như phấn, giọng nói nhỏ như muỗi: “Ngươi quay lưng lại là được.”

Tay cầm hộp đồ ăn của Lâm Uyên cứng đờ. Nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Được.”

Hắn nghe lời quay lưng lại.

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng thở ra, hơi nóng trên mặt cũng dần dần giảm đi.

Nàng đi tới đứng sau bình phong rách nát, từ từ giơ tay bắt đầu cởi áo.

Khi mới cởi được cúc đầu tiên trên cổ áo, bàn tay thiếu niên đang quay lưng về phía nàng siết chặt.

Trong cung điện bỏ hoang quá mức yên tĩnh, mọi giác quan được phóng đại vô tận.

Thanh âm cởi áo của Lý Tiện Ngư sau lưng rất rõ ràng. Nếu hắn cẩn thận lắng tai nghe, thậm chí có thể nghe được nàng đã cởi được mấy khuy áo.

Mà theo ngón tay mảnh khảnh của nàng di chuyển xuống dưới, đai váy dần dần rộng ra, hương hoa phù dung ngọt ngào trên người thiếu nữ cũng bị gió thu thổi tới, tản ra khắp điện như hương hoa mùa xuân, khiến người ta muốn tránh cũng không thể tránh.

Hắn không biết vì sao, lại nghĩ đến tình cảnh đêm đó.

Thiếu nữ đang ngủ trên chiếc chăn gấm màu đỏ son, hai má ửng đỏ, hàng mi xanh đen, đôi môi mềm mại như cánh hoa.

Làn da lộ ra ngoài áo ngủ mỏng manh trắng như nhung.

Hắn lập tức nhắm mắt lại, trong lòng lại bấn loạn như cũ.

Mà Lý Tiện Ngư đang thay y phục sau lưng hắn cũng bất an như vậy. Nàng chậm rãi cởi khuya ngọc trên áo choàng, nhưng trong lòng lại nhớ tới lời đồn thổi mà nàng đã nghe được.

Nghe nói, trong tòa cung điện bỏ hoang này đã có rất nhiều người chết oan. Ban đêm thường xuyên có thể nghe thấy tiếng nữ tử khóc. Ngay cả ban ngày, cũng có tiểu cung nữ thấy quỷ hồn sắc mặt trắng bệch, chết rất khủng bố.

Lý Tiện Ngư càng nghĩ càng sợ hãi, càng tăng nhanh tốc độ. Chỉ muốn nhanh thay y phục xong, rồi rời khỏi tòa cung điện bỏ hoang làm người ta sợ hãi này. 

Nhưng nàng mới cởi được áo choàng ra, cầm ở trong tay, lại đột nhiên nghe được bên cạnh hình như có động tĩnh.

Trong lòng Lý Tiện Ngư nghi hoặc, thật cẩn thận nhìn về phía phát ra âm thanh.

Nàng nhìn thấy một cánh tủ cũ gần đó di chuyển. Sau đó, vài con chuột xám to béo nhảy ra từ bên trong lao thẳng về phía nàng.

Mắt thấy sắp nhảy đến giày của nàng.

Lý Tiện Ngư nhất thời không đề phòng, sợ hãi kêu ra tiếng.

Lâm Uyên nghe tiếng, đột nhiên mở mắt, cầm kiếm xoay người lại.

“Công chúa!”

“Có chuột.”

Sắc mặt Lý Tiện Ngư trắng bệch tránh đi. Ba bước thành hai bước chạy vội đến trước mặt hắn, vươn tay nắm chặt lấy tay áo thiếu niên, giọng nói hoảng loạn còn có chút nghẹn ngào: “Trong tòa cung điện bỏ hoang này không chỉ có ma quỷ, còn có chuột.”

Lâm Uyên theo bản năng cụp mắt xuống.

Ánh sáng trong cung điện bỏ hoang mờ mờ.

Áo choàng của Lý Tiện Ngư đã cởi ra, trên người chỉ mặc một cái áo trong màu trắng thêu hoa văn hoa văn vặn thừng.

Dây áo rộng bằng hai ngón tay treo trên bờ vai trắng như tuyết, mượt mà, thậm chí không che được xương quai xanh nhấp nhô mảnh khảnh của thiếu nữ.

Mái tóc dài từng xõa trên gối gấm giờ được búi lên thành búi tóc bách hợp tinh xảo. Một phần cổ trắng nõn mềm mại lộ ra ngoài, không chút che giấu. Đối lập với đôi mắt trong veo, đôi môi đỏ thắm và làn da trắng như tuyết của thiếu nữ, trông giống như một bông hoa nở trên nền tuyết.

Vẻ đẹp rực rỡ của tuyết ngọc, tràn ngập khung cảnh mùa xuân, đột nhiên không kịp phòng ngừa hiện lên trong tầm mắt.

Gió thu thổi tung rèm cửa cũ nát, trong ánh sáng mờ ảo, thiếu niên mặc y phục màu đen cầm kiếm cúi đầu, thiếu nữ chỉ mặc áo trong ôm y phục cung nữ màu xanh lục hơi ngẩng đầu. 

Tầm mắt hai người đối diện nhau, sắc mặt đồng thời đỏ bừng lên.

Gió thổi qua cái cửa sổ bị hỏng, cái lạnh đột nhiên tấn công vào người.

Lý Tiện Ngư theo bản năng giơ tay lên, ôm lấy hai vai lộ ra ở bên ngoài của mình.

Một khuôn mặt nhỏ trắng tuyết của nàng đỏ bừng từ hai má đến sau tai.

Chiếc áo ngoài được may bằng chỉ vàng đặt ở trên khủy tay của nàng từ từ trượt xuống, trước khi rơi xuống mặt đất đầy bụi bặm thì đã bị thiếu niên mặt cũng đỏ bừng duỗi tay nắm chặt lấy.

Mà khi mấy con chuột màu xám kêu chi chi chạy ngang qua người bọn họ, rồi không biết đã chui vào cái góc nào ở trong cung điện bỏ hoang này.

Hai người phục hồi tinh thần lại, gần như đồng thời xoay lưng sang chỗ khác.

Lý Tiện Ngư đưa lưng về phía hắn, tay chân luống cuống mà đem bộ cung trang màu xanh lục đậm ở trong lòng ngực mặc vào, vội vàng cài nút áo lại.

Ở trong cung điện bỏ hoang yên tĩnh, nàng nghe thấy tiếng trái tim của mình đập thình thịch thình thịch, giống như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mà Lâm Uyên cũng xoay lưng lại, giống như cũng không tốt hơn được chút nào.

Trong tay hắn nắm chặt áo ngoài của Lý Tiện Ngư, chất liệu lụa mềm nhẹ dán ở trong lòng bàn tay của hắn, giống như còn lưu lại xúc cảm mềm mại tinh tế trên da thịt của thiếu nữ.

Mùi hương nhàn nhạt của hoa phù dung bay đến, giống như lại lần nữa đem một thoáng kinh hồng kia mang về tới trước mắt. (một thoáng kinh hồng: rung động khi nhìn thấy dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng của người con gái.)

( truyện trên app T Y T)

Hô hấp của Lâm Uyên hơi rối loạn, thân thể cứng đờ, đưa lưng về phía Lý Tiện Ngư và đem áo ngoài đưa cho nàng, giọng nói hơi khàn.

“Công chúa, áo ngoài của người.”

Lý Tiện Ngư cuối cùng cũng cài xong nút áo cuối cùng, nhiệt độ trên mặt hơi giảm đi một chút. Một lúc sau quay đầu lại, thấy trong tay của Lâm Uyên đang cầm áo ngoài của nàng, trên mặt lại lần nữa nóng lên.

Khuôn mặt nàng ửng đỏ, lập tức cầm lấy áo ngoài.

Áo ngoài được may bằng chỉ vàng nhăn lại ở trong lòng bàn tay của nàng, giống như tâm trạng hỗn loạn bây giờ của thiếu nữ.

Chuyện vừa rồi, nàng nên tức giận sao?

—— nhưng, Lâm Uyên cũng không phải cố ý.

Nhưng nếu không tức giận với hắn, nàng không biết nên đối mặt với tình huống này như thế nào.

Vì vậy nàng cuối cùng phồng hai má lên, không nhẹ không nặng mà giận dỗi nói: “Lâm Uyên, ngươi chiếm tiện nghi của ta.”

Thiếu niên đang đưa lưng về phía nàng, thân thể cứng đờ lại.

Tiếp theo nhỏ giọng: “Xin lỗi.”

Lông mi của Lý Tiện Ngư chớp chớp. Nàng nghĩ, lúc này nàng nên nói rằng nàng đã tha thứ cho hắn. Để tỏ vẻ bản thân nàng không phải một vị công chúa ngang ngược vô lý.

Nàng đang muốn mở miệng, rồi lại nghe thấy Lâm Uyên nói: “Công chúa nếu vẫn cảm thấy tức giận, có thể lập tức trả thù lại ta.”

Lý Tiện Ngư kinh ngạc.

Chuyện như vậy…… Còn có thể trả thù lại được sao?

Nàng theo bản năng hỏi: “Nên trả thù như thế nào?”

Lâm Uyên chưa trả lời ngay, chỉ là hỏi nàng: “Công chúa đã thay quần áo xong chưa?”

Lý Tiện Ngư cúi đầu nhìn, lặng lẽ cài lại hai cái nút áo đã bị cài sai.

Lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu. Nhưng nàng đột nhiên nhớ tới Lâm Uyên đang đưa lưng về phía nàng, nên nhẹ giọng mở miệng nói: “Ta đã thay xong rồi.”

Sau đó Lâm Uyên xoay người lại. Màu đỏ trên gương mặt của hắn đã biến mất, chỉ còn màu đỏ nhạt ở phía sau tai.

Hắn rũ mắt nhìn gạch xanh trên mặt đất bị bụi bặm che kín, mở miệng nói: “Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng.”

Đây là tất cả những gì mà hắn hiểu về trả thù.

Trong đôi mắt hạnh hoa trong sáng của Lý Tiện Ngư hiện lên vẻ hoang mang. Khi nàng đang cố gắng muốn hiểu ý nghĩa lời nói của Lâm Uyên, lại thấy thiếu niên đã giơ tay lên, cởi nút áo trên cổ của bộ võ bào đang mặc.

Ngón tay của hắn thon dài, lưu loát giống như ngày thường rút kiếm ra với kẻ địch. Mấy cái nút áo ở trên võ bào căn bản không phải là đối thủ của hắn, trong phút chốc đã bị cởi ra hết.

Tiếp theo, áo trong màu trắng xanh cũng bị hắn thuận tay kéo ra.

Ánh sáng trong cung điện bỏ hoang rất tối. Nhưng Lý Tiện Ngư cách hắn gần như vậy, gần như là đứng ở trước người hắn.

Nàng không kịp phản ứng, cứ như vậy đột nhiên nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo của thiếu niên, lồng ngực rắn chắc và cơ bụng mạnh mẽ ở trên bụng nhỏ.

Lý Tiện Ngư hoàn toàn bị sốc đến mức chỉ biết ngây người đứng nhìn.

Sau khi phục hồi tinh thần lại, nàng lập tức duỗi tay che kín hai mắt của mình lại, từ mu bàn tay đến đầu ngón tay trắng nõn đều bị nhiệt độ trên mặt làm cho hơi đỏ bừng lên.

“Ngươi, ngươi mau mặc quần áo vào!”

Ngón tay thon dài của Lâm Uyên đang cởi vạt áo ra đột nhiên dừng lại.

Hắn ngước mắt lên, hỏi: “Công chúa hết giận rồi sao?”

Lý Tiện Ngư cảm thấy bây giờ bản thân không hề tức giận chút nào. Nàng chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nào ở dưới sàn nhà và chui vào đó che giấu cả người lại mới tốt.

Nàng lung tung gật đầu, giọng nói rối loạn: “Ngươi mặc quần áo lại trước đi rồi nói tiếp.”

Nàng xấu hổ vội vàng la lên: “Ta không thích nói chuyện với người không mặc quần áo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.