Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 36: Lý giải của Lâm Uyên




Lý Tiện Ngư nghe nhóm Nguyệt Kiến nói qua một ít chuyện dân gian.

Đại Nguyệt giấy quý, trong nhà của rất nhiều bá tánh đều mua không nổi bút mực, không được học chữ, càng chớ nói đến là mời được đại sư thư pháp đến dạy vỡ lòng. Ngoại trừ là người giàu có hoặc là người của thế gia đại tộc.

Nghĩ đến tận đây, Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người.

Nhưng, con cháu của thế gia đại tộc sẽ rơi vào trong tay của mẹ mìn sao?

Lý Tiện Ngư lại rơi vào trong do dự. Khi nàng đang do dự, Lâm Uyên cũng đã sớm phát hiện ra ánh mắt của nàng.

Hắn rũ lông mi xuống nhìn về phía nàng, bình tĩnh dò hỏi: “Công chúa, bài tập có chỗ nào không đúng sao?”

Lý Tiện Ngư phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện bản thân đã lâu không có động bút, nét mực trên ngòi bút của cây bút lông thỏ đều đã ngưng tụ thành một chấm tròn lớn ở trên trang giấy Tuyên Thành.

Lý Tiện Ngư nghĩ một lúc, đơn giản gác cây bút lông thỏ xuống, ngước đôi mắt hạnh hoa lên và nhìn về phía hắn: “Lâm Uyên, ngươi còn có thể nhớ lại tiên sinh đã từng dạy ngươi tập viết là ai không? Cho dù chỉ là một cái biệt danh cũng được.”

Nếu là Lâm Uyên có thể nhớ rõ tiên sinh dạy hắn là ai, có lẽ, nàng có thể thông qua vị tiên sinh dạy hắn, giúp Lâm Uyên tìm được người nhà.

Lâm Uyên liếc nhìn nàng một cái, nhàn nhạt lên tiếng đáp: “Không nhớ rõ.”

Là câu trả lời ở trong dự kiến.

Lý Tiện Ngư theo bản năng mà nhẹ nhàng gật đầu, lại có chút buồn rầu mà hơi chau mày lại.

Chẳng lẽ cứ như vậy, không hề có cách nào sao?

Không biết từ lúc nào ánh mắt của nàng quay trở lại xuống bài tập mà Lâm Uyên đã viết xong, giống như là muốn từ trong giấy trắng mực đen đơn giản này, nhìn ra thân thế phức tạp của Lâm Uyên.

Từ từ, nàng nhớ tới lời nói mà nữ tiên sinh đã từng dạy nàng tập viết đã nói qua.

—— thư pháp của các danh gia tuyệt diệu rất nhiều, hơn nữa còn có chỗ độc đáo của riêng mình.

Thể chữ Nhan ngay ngắn, đẫy đà hùng hồn, khí thế giàn giụa.

Thể chữ Liễu gầy mà cứng rắn, nét bút sắc bén, bút lực mạnh mẽ.

Thể chữ Triệu nghiêm chỉnh, uyển chuyển mượt mà, di chuyển duyên dáng động lòng người.

Nếu thật sự là do các danh gia dạy dỗ, vậy thì cho dù tư chất của học trò khác nhau, mà chữ viết ra cũng sẽ có khác biệt, nhưng cũng sẽ để lại một chút dấu vết.

Nhưng, cần phải có trình độ thư pháp rất cao, mới có thể nhìn ra môn đạo ở trong đó.

Đôi mắt hạnh hoa của Lý Tiện Ngư sáng lên. Nàng nhớ rõ, vị thái sư dạy dỗ ở Thái Tử, chính là một vị đại gia thư pháp.

Nếu có thể xin Thái Tử chuyển giao cho thái sư xem qua, có lẽ có thể giúp Lâm Uyên tìm được tiên sinh đã từng dạy hắn tập viết, do đó tìm được thân thế.

Môi đỏ của Lý Tiện Ngư hé mở, đang muốn nói việc này với Lâm Uyên, rồi lại sợ cuối cùng chỉ là vui mừng một lúc, làm Lâm Uyên lại tăng thêm thất vọng, nàng nhẹ nhàng chớp mắt, chỉ nhẹ giọng hỏi hắn: “Lâm Uyên, ta có thể đem chữ ngươi viết cầm đi đưa cho hoàng huynh xem được không?”

Nếu là lúc bình thường, Thái Tử ở Đông Cung, cách một cái bức tường cung điện, nàng đương nhiên không thể đi gặp hoàng huynh được.

Nhưng hôm nay gần đến trung thu, công việc lớn nhỏ bận rộn, hoàng huynh nhất định sẽ tiến cung, bàn bạc về việc yến tiệc trung thu cùng với phụ hoàng.

Nàng chỉ cần ở gần Điện Thái Cực ôm cây đợi thỏ, thì có thể chờ đến hoàng huynh.

Mà Lâm Uyên cũng không hề để ý đến việc này, chỉ hơi gật đầu: “Công chúa cứ tùy ý.”

Lý Tiện Ngư cong môi cười rộ lên: “Vậy ta sao chép lại trước.”

Chờ sao chép xong rồi, chắc cũng đã đến lúc dùng bữa trưa. Ở trong trí nhớ của nàng, hình như nguyên cả một năm thì phụ hoàng sẽ thường thức dậy vào giờ này.

Hoặc là nói, là có thể tỉnh táo lại một chút từ trong cơn say rượu.

Khi đó đi đến trước Điện Thái Cực chờ hoàng huynh, chắc hẳn là có thể vừa vặn gặp gỡ.

*

Vì không muốn bỏ lỡ thời gian đi đến Điện Thái Cực, vừa qua giữa trưa, Lý Tiện Ngư đã đem bài tập sao chép xong hết.

Nàng trải giấy Tuyên Thành tốt nhất ra dùng cái chặn giấy đè ở trên, vừa phơi khô mực nước, vừa đem phần mà Lâm Uyên viết giấu ở trong ngăn kéo, lúc này mới gọi Trúc Từ vào, nhẹ giọng nói: “Trúc Từ, ngươi đi phòng bếp nhỏ làm một chút điểm tâm mang tới đây, ta muốn đi đến Điện Thái Cực một chuyến.”

Trúc Từ đáp lại, đột nhiên vang lên tiếng mành gấm được vén lên rất nhỏ, Nguyệt Kiến vội vàng vén mành bước vào: “Công chúa, Hà ma ma tới đây.”

Lý Tiện Ngư sửng sốt, thở dài khe khẽ: “Tại sao lại tới vào đúng lúc này chứ?”

Đến lúc này, tám phần là không thể đi đến Điện Thái Cực được.

Nhưng mặc dù lại không muốn, nàng cũng chỉ có thể đi đến trước bàn trang điểm và ngồi xuống ghế: “Chắc là ma ma tới đây để kiểm tra bài tập. Nguyệt Kiến, Trúc Từ, trang điểm cho ta đi.”

Nguyệt Kiến đáp lại, cùng Trúc Từ cùng nhau hầu hạ và trang điểm xong cho nàng, lại đi theo Lý Tiện Ngư đi đến trước cửa thiên điện.

Hà ma ma vẫn là mang theo một đám ma ma thô sử đứng chờ ở đó.

Thấy Lý Tiện Ngư đi đến, đầu tiên là nhún người hành lễ, tiếp theo là ngước mắt lên, giọng điệu kéo đến rất dài, mang theo cảm giác nắm chắc thắng lợi: “Mấy ngày nay lão nô không ở đây, không biết công chúa đã làm xong bài tập chưa?”

Hôm nay bệ hạ hiếm khi không có yến tiệc, chỉ cần công chúa không lấy bài tập ra được, bà ta lập tức có thể đến Điện Thái Cực để bẩm báo, trả được mối hận hôm trước.

Nhưng thiếu nữ ở trước mắt vẫn chưa lộ ra vẻ hoảng loạn.

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu, giơ tay ra hiệu để Trúc Từ đưa lên một xấp giấy Tuyên Thành đã phơi khô mực nước xong: “Ta đã làm xong, mời ma ma xem qua.”

Vẻ đắc ý ở dưới đáy mắt của Hà ma ma trở nên cứng đờ, tiếp theo bà ta lập tức hơi nghi ngờ

“Thật không, công chúa đừng có mà lừa lão nô.” Hà ma ma nói, cầm lấy một xấp giấy Tuyên Thành và cuốn sách gấm câu hỏi từ trong tay của Trúc Từ, nghiêm túc kiểm tra từng hàng từng hàng.

Không đọc được mấy hàng, đôi mắt già nua của Hà ma ma trừng lớn ra giống như không thể tin tưởng được, giống như nghi ngờ bản thân đã nhìn lầm.

Sau khi xem hết cả trang, sắc mặt của Hà ma ma đầu tiên là tức giận đến tái xanh, tiếp theo giống như là nắm được nhược điểm không thể ngờ nào đó, đem giấy Tuyên Thành ném thật mạnh xuống ở trong lòng ngực của Trúc Từ, cất cao giọng: “Lão nô biết ngay mà, quả nhiên công chúa bị những ả nô tỳ hầu hạ ở bên cạnh công chúa dạy hư, làm ngài đã quên hết quy củ đã học mấy năm nay, vậy mà còn viết ra bài tập như vậy!”

Lý Tiện Ngư bị lời nói hung dữ đột ngột của bà ta làm cho hơi sửng sốt một chút. Nàng đã xem qua bài tập mà Lâm Uyên làm.

Tuy nói đáp án không giống như cái mà nàng và Trúc Từ đã viết, nhưng cũng là có lý mà.

Cũng không phải không đàng hoàng giống như những lời mà Hà ma ma đã nói.

Vì vậy nàng hỏi: “Là ta viết không đúng ở chỗ nào sao?”

Sắc mặt của Hà ma ma căng chặt, đem sách gấm ở trong tay ‘ lả tả ’ lật qua vài tờ, lại giơ tay đoạt lấy một tờ giấy Tuyên Thành ở trong lòng ngực của Trúc Từ, đem giấy Tuyên Thành ấn ở trên sách gấm, chỉ cho Lý Tiện Ngư xem: “Xin công chúa xem hàng này!”

Lý Tiện Ngư rũ mắt nhìn.

Trên sách gấm có ghi một câu được viết trong nữ giới ‘ vũ phu không tiết, khiển a từ chi; phẫn giận không ngừng, sở thát từ chi ’.

Ý nghĩa là không tôn trọng với trượng phu thì sẽ bị lớn tiếng trách mắng. Nếu còn không biết thay đổi, thì sẽ bị phạt đánh bằng roi.

Câu hỏi là nên trả lời như thế.

Lý Tiện Ngư nghĩ, Hà ma ma chắc chắn sẽ đồng ý với đáp án lấy kính tu thân, lấy thuận tránh cường, nhu nhược thuận theo mới là đức tính lớn của nữ tử.

Mà Lâm Uyên giúp nàng viết đáp án trả lời lại là ——

‘ Trượng phu lớn tiếng trách mắng công chúa, đó là bất kính đối với công chúa, phải phạt đánh. Nếu còn không biết sửa chữa, thì giết hắn ta rồi gả cho người khác. ’

Lúc đầu khi nàng vừa mới nhìn thấy, cũng là khiếp sợ đến cực điểm. Nhưng đồng thời, nàng thấy được mấy dòng phụ lục ở phía dưới, nàng đọc tiếp thì luôn cảm thấy giống như… giống như cũng không có gì là không đúng. ( truyện đăng trên app TᎽT)

Lý Tiện Ngư cũng chỉ cho Hà ma ma xem: “Ma ma xin hãy xem xong phần chú thích.”

Hà ma ma không xem còn tốt, vừa nhìn thấy thì càng tức giận.

Trên chú thích viết là: Từ xưa đến nay, tiên quân thần, cha kế tử. Phu quân của công chúa đương nhiên là phò mã. Công chúa là quân, phò mã là thần. Hắn lớn tiếng với công chúa là dĩ hạ phạm thượng, theo cung quy thì nên đánh bằng roi. Nếu còn không biết sửa sai thì đó chính là tội bất kính. Theo luật thì phải chém đầu. (dĩ hạ phạm thượng: kẻ dưới đặc tội với người trên)

Lý Tiện Ngư thấy bà ta xem xong, nói: “Ma ma, đây không phải là đã giải thích rõ ràng rồi sao?”

Nàng nhớ rõ trước kia mẫu phi đã từng nói qua với nàng, nghiên cứu học vấn chính là như vậy, có rất nhiều câu hỏi không có đáp án cố định, có thể có tự mình giải thích là được rồi.

Lâm Uyên có cách giải thích riêng của mình, tuy rằng không giống như cách của nàng, Trúc Từ, Hà ma ma, nhưng điều đó cũng không nghĩa là Lâm Uyên sai.

Hà ma ma nghe vậy, lạnh mặt nói: “Công chúa đã có chủ kiến như vậy, lão nô không dạy được nữa. Chuyện này cứ đi báo cáo cho bệ hạ biết, để lão nô từ chức làm ma ma giáo dưỡng của ngài.”

Dứt lời, bà ta đơn giản hành lễ, rồi đi nhanh ra ngoài. Đây là tư thế muốn đi cáo ngự trạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.