Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 3: Ta có thể giết người cho ngài xem




Thiếu niên vẫn chưa nhìn nàng.

Ở khoảnh khắc lưỡi đao sắc bén chạm đến xương cốt, đôi mắt lưu li lạnh như băng kia dâng lên một tia u tối.

Tiếp theo, giống như bản năng, hắn giơ tay, đoạt lấy lưỡi đao, chém qua cổ họng đối phương, động tác liền mạch lưu loát, không có nửa phần do dự.

Máu tươi bắn lên vách xe, tay trái của thiếu niên cầm đao, nhảy xuống xe ngựa.

Lý Tiện Ngư đứng dậy theo bản năng, bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài xe ngựa, bọn thị vệ vốn dĩ trong lòng cảm thấy tuyệt vọng nhưng khi nhìn thấy nàng còn sống, tâm thần đều rung lên, sôi nổi hét lớn một tiếng, một lần nữa cầm đao nghênh hướng cường đạo.

Không có người nào động thủ với thiếu niên cứu giá.

Thiếu niên cầm đao đứng ở giữa trận chiến, hai hàng lông mày nhíu chặt, giống như khi thói quen chợt tỉnh dậy, cơn đau trong đầu chậm chạp chưa biến mất.

Nhưng đột nhiên, một tên cường đạo giết đỏ cả mắt, cầm đao lao về phía hắn.

Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc giống như lưỡi đao sắc bén vừa mới được rút ra khỏi vỏ.

Hắn giơ tay lên, loan đao ở trên không trung vẽ ra một độ cung trí mạng, cường đạo bắn ra máu tươi như vẩy mực.

Thế giới của hắn giống như chẳng phân biệt địch ta, quy tắc cực kỳ đơn giản.

Ai muốn giết hắn, thì hắn giết người đó.

Ngọn gió lướt qua, cuộc chiến lại lần nữa nghịch chuyển.

Lý Tiện Ngư chưa bao giờ gặp qua người như vậy, cảnh tượng như vậy, trong lúc nhất thời, thế nhưng đã quên sợ hãi. Chỉ là ngơ ngác mà đỡ cửa sổ nhìn.

Cho đến khi Trúc Từ run run bò lên trên tiến lại đây, đem nàng kéo vào bên trong xe, nhìn thẳng vào xác chết tên cường đạo chết không nhắm mắt ở trong xe, lúc này nàng mới nghĩ lại mà cảm thấy sợ.

Hai người hợp sức đem xác chết tên cường đạo đẩy xuống khỏi xe ngựa, cùng nhau cuộn tròn ở trong góc xa, lạnh run lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Mỗi một tiếng đao kiếm đan xen vang lên, đều khiến cho trái tim đều muốn nhảy dựng lên. E sợ trong nháy mắt tiếp theo, lại có một tên cường đạo xâm nhập vào bên trong xe, đem các nàng cũng biến thành hai cái xác chết lạnh băng.

Dày vò một lúc lâu, cuối cùng động tĩnh ở bên ngoài cũng dần dần yên lặng lại.

Ngoài xe chợt truyền đến tiếng nói nghẹn ngào của thủ lĩnh thị vệ: “Công chúa, cường đạo đã được dẹp yên rồi.”

Chỉ có tám chữ ngắn ngủi, lại khiến cho trái tim luôn treo ở trên cao của nàng rơi xuống.

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng thở ra, chống đỡ đứng dậy, bước xuống xe ngựa.

Gió mạnh thổi qua đám cỏ dại cứng cáp, làm mùi máu tươi tanh nồng bay khắp nơi.

Thị vệ quỳ một gối ở trước mặt nàng, mạnh mẽ lên tiếng bẩm báo: “Có vài tên cường đạo đã chạy thoát, thuộc hạ đã hạ lệnh cho người đi bẩm báo Thuận Thiên Phủ. Nơi đây không nên ở lâu, thỉnh công chúa lập tức hồi cung.”

Lý Tiện Ngư vẫn chưa lập tức đáp lại. Tầm mắt của nàng dừng lại ở dưới cây ngô đồng phía xa xa. Dưới bóng râm u tối của lá cây, thiếu niên cô đơn mà đứng ở đó.

Dáng người cao lớn như đao, cánh tay thon dài thẳng tắp, bàn tay có khớp xương rõ ràng đang nắm lấy loan đao lạnh lẽo sắc bén, chiếu sáng lên khuôn mặt lạnh lùng.

Mà ở dưới chân hắn, thi thể của cường đạo nằm ngang dọc tứ phía, máu tươi từng lớp từng lớp làm thấm ướt cả mặt đất, màu đỏ đen kỳ dị chảy ra thành một vũng nước.

Tầm mắt của Lý Tiện Ngư cuối cùng rơi xuống ở trên tay phải của thiếu niên. Miệng vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương cốt. Tuy là đã lấy mảnh vải quấn lung tung lại, nhưng máu vẫn chảy ra không ngừng, máu tươi giống như hạt châu, từ đầu ngón tay tái nhợt của hắn nhỏ giọt xuống, màu sắc nhìn thấy mà ghê người.

Lý Tiện Ngư lấy hết can đảm, nhìn về phía thiếu niên và mở miệng: “Tay của ngươi còn đang chảy máu…… Nơi này cách hoàng cung rất xa, chúng ta trước đưa ngươi đi đến y quán được không?”

Thiếu niên nghe thấy tiếng nói, nghiêng đầu nhìn phía nàng.

Máu tươi chảy xuống từ lông mi của y, nhiễm đỏ cả đôi mắt hơi lạnh lẽo kia.

Hắn nắm chặt loan đao ở trong tay. Lý Tiện Ngư theo bản năng mà lui về phía sau một bước, đầu ngón tay gắt gao nắm lấy ống tay áo của mình. Cơn gió mang theo mùi máu gào thét mà đến, nàng nghe thấy tiếng tim của mình đập ‘ thình thịch ’.

“Ngài là ai?” Giữa tiếng gió mạnh mẽ, thiếu niên mở miệng, giọng điệu lạnh băng.

Lý Tiện Ngư đáp: “Ta là Gia Ninh công chúa, Lý Tiện Ngư.”

Gia Ninh công chúa.

Công chúa.

Đáy mắt của thiếu niên đột nhiên trở nên băng giá.

Ở trong ‘ Minh Nguyệt Dạ ’, có vô số người quyền quý giống như nàng vậy.

Đêm khuya mang mặt nạ bằng hoàng kim được khảm hồng ngọc mà đến, tốp năm tốp ba ngồi ở trên đài cao, kiêu ngạo mà nhìn xuống trận đấu sinh tử ở trong ‘ đấu thú trường ’.

Bọn họ sẽ xài cả một túi hồng ngọc, mua vị trí tốt nhất, chỉ vì có thể thấy rõ một nô lệ như thế nào cắn xuyên yết hầu của một nô lệ khác, mà không cho máu tươi dơ bẩn bắn lên trên khuôn mặt tôn quý của bọn họ.

Hắn ở trong những trận chém giết này, từng vô số lần tưởng tượng qua những khuôn mặt sau lớp mặt nạ đó.

Hẳn là sẽ giống như đôi mắt lộ ra ở bên ngoài sau lớp mặt nạ của bọn họ, che kín vặn vẹo mừng như điên, cảm thấy sảng khoái khi nhìn cảnh tượng đầy máu me kia.

Tràn ngập ác ý.

Hắn cúi đầu, nhìn thiếu nữ tinh tế đoan trang ở trước mắt, ánh mắt u ám.

Hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ tới, sau những cái mặt nạ hoàng kim kia, sẽ là một khuôn mặt như thế này.

Đôi mắt sáng môi đỏ, da như mỡ dê.

Nàng nhút nhát sợ sệt mà ngửa đầu nhìn hắn. Ánh mặt trời ngày mùa thu chiếu xuống trên hàng mi dài cong vút của nàng, họa thêm một tầng ánh sáng màu lên trên hàng mi vừa mềm mại như lông chim vừa dày như lông thú, lộ ra ánh mắt trong sáng của thiếu nữ, mềm ấm vô hại.

Ánh mắt của hắn dừng lại một chút.

Hai bên tai của Lý Tiện Ngư ửng đỏ. Từ nhỏ nàng đã lớn lên trong cung cấm, còn chưa bao giờ bị một nam tử xa lạ trắng trợn như vậy mà nhìn chăm chú vào nàng. Hơn nữa còn đang ở trước công chúng, đám đông đang nhìn chăm chú —— Chuyện này cũng quá không hợp quy củ.

Lý Tiện Ngư hơi hơi nghiêng mặt đi, tránh đi ánh mắt trắng ra của y, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi thì sao? Ngươi tên là gì? Nhà ở chỗ nào? Ta bảo bọn thị vệ đưa ngươi về nhà được không?”

Thiếu niên dừng một chút, hắn không có tên.

Lúc đầu ký ức của hắn dừng lại ở một đêm mùa xuân nửa năm trước, mình tỉnh lại ở trong lồng sắt ở Minh Nguyệt Dạ.

Mọi chuyện kết thúc vào đêm hôm qua, hắn chém giết chạy ra khỏi Minh Nguyệt Dạ, giết hết đám chó săn đuổi theo hắn, hủy diệt ký hiệu bọn họ lưu lại, cuối cùng kiệt sức mà ngã vào dưới tường.

Ký ức còn lại, toàn là chỗ trống.

Giống như hắn sinh ra là đã không có tên, không có người nhà, không có quá khứ, chỉ đơn thuần tồn tại là vì chém giết mà thôi.

Hắn mở miệng: “Là ngài nhặt được ta sao?”

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta là từ chỗ của mẹ mìn kia mua được ngươi.”

“Mới vừa rồi như ngươi nhìn thấy, đó là đồng bọn của bọn họ. Tuy nhiên ngươi không cần sợ, bọn thị vệ đã đi kêu người của quan phủ lại đây.”

Nàng ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng ở trên tay phải còn đang chảy máu của y, lo lắng nhẹ giọng: “Miệng vết thương trên người của ngươi còn đang chảy máu, chúng ta trước mang ngươi đi y quán có được không?”

Y quán.

Thiếu niên mím môi mỏng lại thành một đường.

Miệng vết thương toàn thân của hắn đang đau đớn kịch liệt, mất máu quá nhiều mà mang đến cảm giác lạnh băng choáng váng, đến mãnh liệt giống như là thủy triều.

Hắn cắn chặt răng chịu đựng, bản thân lại hiểu rất rõ ràng, vết thương ở trên người mình rất cần thiết xử lý.

Trước khi truy binh đến mới tìm được y.

Tầm mắt của thiếu niên di chuyển xuống dưới, dừng lại ở trên cánh tay của nàng.

Ngón tay của thiếu nữ trước mắt trắng nõn như ngọc, nhỏ nhắn mềm mại như mỡ dê, không có nửa điểm dấu vết luyện võ. ( truyện trên app T Y T)

Dưới ống tay áo lộ ra cổ tay tinh tế trắng nõn, chỉ cần nhẹ nhàng dùng lực thì sẽ bị chặt đứt, chắc là ngay cả một thanh Mạch đao nhẹ nhất cũng nhấc lên không nổi.

Thiếu nữ tay không tấc sắt như vậy, nếu là trong lòng ác ý, hắn có thể nắm chắc chính mình có thể bẻ gãy cổ nàng ngay lập tức. Vì vậy, thiếu niên nâng bước đi về phía nàng.

Lý Tiện Ngư nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Tay của ngươi bị thương, không tiện cưỡi ngựa, vậy ngồi xe ngựa của ta đi. Ta mang ngươi đi tìm y quán.”

“Công chúa,” Trúc Từ kinh ngạc: “Này ——” Chuyện này không hợp quy củ.

Lý Tiện Ngư cũng biết. Mới vừa rồi thiếu niên hôn mê, nên làm như vậy cũng không sao. Nhưng hiện tại nếu hắn tỉnh lại rồi, đối với nàng mà nói, thì đó chính là một người nam nhân xa lạ.

Nếu là ở trong cung, cùng một nam nhân xa lạ đi chung một xe, các ma ma giáo dưỡng chỉ sợ sẽ lập tức ùa vào trong Điện Phi Hương, phạt nàng một cách thật nặng.

Nhưng hiện tại đang ngoài cung, là nơi mà ma ma giáo dưỡng nhìn không thấy. Ngoài ra, thiếu niên trước mắt chính là ân nhân cứu mạng của mình. Đều nói ân cứu mạng phải dũng tuyền tương báo, nàng chỉ là làm hắn ngồi chung một chiếc xe ngựa mà thôi. Chắc là, không sao đâu đúng không?

Lý Tiện Ngư thuyết phục mình. Nàng nhẹ nhàng ‘ a ’ một tiếng, làm bộ không nghe thấy lời nói của Trúc Từ, cầm tà váy lên và bay nhanh lên trên xe ngựa.

Mành gấm bên trong xe vừa mới bị cường đạo xé rách ở trong biến cố, một tảng lớn ánh mặt trời chiếu vào bên trong xe, chiếu thẳng lên trên mặt của Lý Tiện Ngư. Nàng theo bản năng mà giơ tay, che ở trước mắt.

Đột nhiên, ánh mặt trời trước mắt tối xuống, là thiếu niên bước lên trên xe.

Lý Tiện Ngư lập tức đem bàn tay trắng nõn buông xuống, quy quy củ củ mà đặt ở trên váy, ngồi thẳng lưng lên. Một tiếng roi ngựa thanh thúy vang lên, xe ngựa một lần nữa xuất phát.

Có lẽ là bởi vì có thêm một thiếu niên xa lạ, bên trong xe im lặng đến mức có hơi ngột ngạt.

Lý Tiện Ngư đang nghĩ ngợi có nên mở miệng nói cái gì đó hay không, Trúc Từ lại khẽ chạm chạm vào ống tay áo của nàng, lặng lẽ truyền đến một cái khăn gấm đã được thấm ướt.

“Công chúa, mu bàn tay của ngài.” Trúc Từ nhỏ giọng nhắc nhở.

Lý Tiện Ngư theo tầm mắt của Trúc Từ nhìn lại. Lại thấy trên mu bàn tay tuyết trắng của mình có vài vết máu đỏ thẫm nhìn thấy mà ghê người.

Là khi thiếu niên đoạt thanh đao máu nhỏ giọt ở trên mu bàn tay của nàng.

Lý Tiện Ngư cầm lấy khăn gấm đem vết máu lau đi, lại giương mắt nhìn xem tay phải của thiếu niên. Quả nhiên còn đang chảy máu.

Nàng do dự một chút, từ trong túi tay áo lấy ra cái khăn tay gấm sạch sẽ của chính mình, muốn đưa cho y.

Vừa mới dò đầu ngón tay ra, thiếu niên ngồi đối diện đột nhiên ngẩng đầu lên, đáy mắt toàn là lưỡi dao sắc bén. Giống như một con dã thú bị xâm phạm lãnh địa, sắp lộ ra răng nanh sắc bén.

Lý Tiện Ngư sửng sốt, chậm rãi dừng động tác lại. “Tay của ngươi còn đang chảy máu. Nếu không, trước lấy khăn tay của ta băng bó lại một chút.” Nàng nhẹ nhàng nói.

Vẻ cảnh giác ở dưới đáy mắt của thiếu niên còn chưa biến mất, tay phải bị thương nắm chặt lại, che lại miệng vết thương trên lòng bàn tay.

“Không cần.” Giọng điệu của hắn lãnh đạm.

Lý Tiện Ngư nghĩ nghĩ, đem khăn tay đặt ở trên bàn nhỏ nơi mà hắn có thể lấy tới, lại đem đề tài quay lại đến chỗ cũ.

“Đúng rồi, ngươi tên là gì? Trong nhà còn có người khác không? Ta làm bọn thị vệ đi mời người nhà của ngươi lại đây đón ngươi được không?”

Thiếu niên rũ mắt xuống, ngắn gọn đáp: “Không nhớ rõ.”

Lý Tiện Ngư sửng sốt. Nàng nhớ tới Tiểu Đáp Tử ở trong cung của mình.

Nghe nói hắn từ nhỏ bị mẹ mìn bắt cóc, qua tay rất nhiều người, cuối cùng trằn trọc bán vào trong cung, làm hoạn quan thấp kém nhất, làm công việc dơ nhất mệt nhất. Sau đó lại được điều đến Điện Phi Hương, cuộc sống mới tốt hơn một chút.

Nhưng mặc dù hiện tại đã trưởng thành, cũng lại nhớ không nổi tên của mình và thân thế. Dùng lời mà Tiểu Đáp Tử nói, đó là ngay cả cái để nhớ thương cũng không có.

Lý Tiện Ngư lặng lẽ thở dài, đang nghĩ ngợi làm như thế nào để an ủi y, lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng ghìm ngựa lưu loát. Tới y quán rồi. Thiếu niên ngồi đối diện nàng lập tức đứng dậy, bước xuống xe ngựa. Lý Tiện Ngư đi theo phía sau y, cùng vào hắn quán.

Bên trong công đường lang trung đang bốc thuốc, vừa mới ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy thiếu niên cả người đầy máu bước vào, làm hắn sợ hãi nhảy dựng lên.

“Công tử, vết thương trên người của ngài không thể kéo dài lâu thêm được nữa, mau theo lão phu tiến vào.”

Hắn mang theo thiếu niên vội vàng đi vào bên trong.

Lý Tiện Ngư không tiện đi theo vào bên trong, chỉ phải ngồi ở trên một chiếc ghế thượng đẳng ở gian ngoài. Lần ngồi này đợi hết nửa canh giờ.

Ngày mùa thu sau giờ ngọ ánh mặt trời chói sáng dần dần phai nhạt dần, mông lung dừng ở trên lông mi buông xuống của nàng, cùng với khuôn mặt như sứ trắng, rơi xuống hai cái bóng khẽ đong đưa.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Nàng lo lắng mà đứng dậy, nhỏ giọng hỏi Trúc Từ.

Trúc Từ an ủi nàng: “Công chúa đừng lo lắng quá, đại phu ở Vân Trúc y quán là danh y nổi tiếng ở Nguyệt Kinh Thành, tất nhiên là sẽ không có việc gì.”

Ngoài ra Lý Tiện Ngư cũng không có cách nào, chỉ đành phải thở dài, một lần nữa ngồi vào trên chiếc ghế nhỏ buồn bã mà chờ đợi. May mà, lại sau thời gian một chén trà nhỏ, thiếu niên mà các nàng chờ một lúc lâu rốt cuộc từ bên trong nội đường đi ra.

Trên người hắn vẫn như cũ mặc bộ đồ màu đen rách nát kia, vết thương toàn thân đã được băng bó tỉ mỉ. Nguyên bản miệng vết thương dữ tợn hoàn toàn bị giấu ở dưới lớp băng gạc, đã không hề chảy máu ra ngoài.

Lúc này Lý Tiện Ngư mới nhẹ nhàng thở ra.

Nàng đứng dậy từ trên ghế, nhìn môi mỏng của hắn rốt cuộc đã có huyết sắc, nàng vỗ vỗ ngực của chính mình, cong mi cười rộ lên: “Ông trời phù hộ, máu rốt cuộc đã ngừng chảy rồi.”

Thiếu niên lại không lộ ra vẻ mặt vui vẻ.

Hắn rũ đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía nàng, bình tĩnh hỏi: “Ta thiếu ngài bao nhiêu bạc?”

Lý Tiện Ngư bị hắn hỏi sửng sốt, một hồi lâu mới hiểu được lại ý của hắn, hắn nói, là tiền khám bệnh mà vừa rồi nàng mới trả.

“Không cần ngươi trả lại.” Lý Tiện Ngư liên tục lắc đầu. Tiền khám bệnh dù đắt, cũng không có quan trọng bằng tính mạng.

Đạo lý ân cứu mạng phải dũng tuyền tương báo, nàng vẫn là hiểu.

“Ta không thích thiếu bạc người khác.” Thiếu niên nhíu mày, đi về phía nàng. “Hoặc là, ngài muốn cái gì khác?” Thiếu niên chăm chú nàng, ánh mắt sâu thẳm.

Thiếu nữ quý tộc sẽ ở trong tay mẹ mìn mua nô lệ, cùng với quyền quý yêu thích nhìn xem nô lệ chém giết ở Minh Nguyệt Dạ, hẳn là không có gì khác nhau.

Hắn nghĩ, hắn có lẽ hiểu rõ nàng muốn cái gì.

Lý Tiện Ngư cũng không biết trong lòng thiếu niên đang suy nghĩ cái gì, chỉ là theo bản năng mà lắc đầu: “Ta không có muốn gì hết.”

Lời còn chưa dứt, thiếu niên đã cúi người xuống, ghé sát vào bên tai nàng. Khoảng cách gần như vậy. Gần đến Lý Tiện Ngư đều có thể nghe thấy được mùi máu và mùi hương hỗn tạp ở trên người của y.

Thanh lãnh lại nùng liệt, mâu thuẫn và đặc biệt như vậy.

Khuôn mặt nhỏ sứ trắng của Lý Tiện Ngư bỗng dưng đỏ bừng lên. Còn chưa chờ nàng lùi về phía sau, bên tai liền truyền đến giọng nói lạnh lùng của thiếu niên —— “Ngài muốn nhìn cảnh giết người sao?”

“Ta có thể tìm một người, giết cho ngài xem.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.