Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 185: Ngoại truyện 30: Cuộc đời viên mãn 4




Lông mi của Chiêu Chiêu khẽ chớp, nhìn thấy trong tay phụ thân đang cầm kiếm tuệ nàng đoán chắc rằng rất khó để lấy lại nên nàng đứng dậy từ trên ghế và muốn nói dối để cha bỏ qua chuyện này.

“Không có ai cho con hết. Đây là con nhặt được ở trong hậu viện.”

Hoắc Đình nghe vậy thì sắc mặt càng kém hơn: “Những ngày gần đây trong phủ không hề có khách ghé thăm!”

Trang sức có tỉ lệ tốt như thế này cũng không phải là gã sai vặt hay người giúp việc bếp núc trong phủ có thể mua được.

Chiêu Chiêu khẽ chớp mắt. Thật ra nàng cũng biết lời nói của mình không hề có sức thuyết phục.

Nhưng nếu nói thật là nàng chuồn êm ra ngoài còn gặp phải một thiếu niên xa lạ, còn ở trong hậu viện nhà mình nhận lấy kiếm tuệ của hắn, thậm chí còn hẹn giờ Thìn ngày mai gặp mặt hắn ở trong sân.

Tùy tiện lấy một chuyện trong số đó cũng có thể làm cho nàng mười ngày nửa tháng không thể ra khỏi cửa phủ được.

Nếu cộng tất cả lại ——

Nàng chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy sợ hãi. Vì vậy nàng suy nghĩ một lúc, vẫn từ trong túi tay áo lấy cái kẹp tóc trân chân và mang lên.

“Thật sự là nhặt được dưới bàn đu dây. Nữ nhi nhìn thấy nó trông rất độc đáo lại không tìm thấy người bị mất nên thuận tay bỏ vào trong túi tay áo.” Mi mắt của nàng cong cong, ve mặt ngoan ngoãn nhưng một chút cũng không chịu nhận có liên quan đến cái kiếm tuệ này: “Nếu phụ thân không thích thì muốn bán muốn cầm đều do phụ thân xử lí.” Vừa dứt lời, nàng nhìn thấy sắc mặt của phụ thân nhà mình càng đen lại, lộ rõ vẻ không tin.

Trước khi hắn tiếp tục truy hỏi, Chiêu Chiêu nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Nữ nhi đột nhiên nhớ tới còn chưa làm xong bài tập tiên sinh giao cho. Phải làm suốt đêm mới có thể làm xong được.”

Lời nói còn chưa dứt, nàng giống như rất sốt ruột mà nhấc váy chạy chậm trên hành lang.

Hoắc Đình đột nhiên đứng dậy muốn cản nàng lại. Còn chưa cất bước thì cổ tay áo lại bị Cố Thanh Hiểu đang ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy.

Nàng không nhẹ không nặng kéo tay áo của hắn lại, giữa mày hiện lên ý cười nhợt nhạt.

“Phòng bếp nhỏ nấu chè đậu xanh rất ngon.” Nàng đặt chén sứ trắng có đựng chè đậu xanh bên cạnh tay hắn: “Chàng cũng nếm thử đi.”

“Chờ ta hỏi rõ mọi chuyện rồi lại uống!” Hai hàng lông mày của Hoắc Đình nhíu chặt lại, còn muốn cản người nhưng khi quay đầu lại thì thấy đã chậm, thiếu nữ vừa rồi còn ở trong phòng khách đã sớm chạy trốn không còn nhìn thấy bóng dáng.

Hắn tức giận ngồi xuống: “Niên Niên, nàng cũng quá nuông chiều Chiêu Chiêu rồi.”

Cố Thanh Hiểu cầm lấy muỗng sứ khuấy khuấy chén chè trước mặt, đáy mắt hơi mang theo một chút bất đắc dĩ và dung túng: “Chiêu Chiêu nhất định sẽ nói dối, chàng còn cách nào đối với nữ nhi sao.”

Nữ nhi nhà mình.

Chẳng lẽ còn có thể tra tấn bức cung được sao?

Hoắc Đình nhíu mày, một lần nữa bưng chén chè đậu xanh đặt trên bàn lên, cứ như vậy một hơi uống hết sạch. “Hỏi không ra thì thế nào?” Hắn đặt chén chè xuống, đặt kiếm tuệ trong lòng bàn tay lên trên bàn một cái thật mạnh, vẻ mặt lạnh đến mức khiến người khác cảm thấy sợ hãi: “Ta muốn nhìn xem tên đó có gan dám lại đây hay không?”

Mặt trăng dần dần lặn xuống, chỉ trong giây lát một đêm đã trôi qua.

Chiêu Chiêu thức dậy vào giờ Mẹo một khắc, rửa mặt chải đầu búi tóc xong thì đồng hồ nước cũng chỉ mới gõ đến giờ Mẹo hai khắc.

Nguyệt Kiến đang giúp nàng sửa sang lại dải lụa choàng, không khỏi cảm thấy kinh ngạc: “Hôm nay không có việc học, tại sao cô nương lại thức dậy sớm như vậy?”

“Sau khi dùng xong bữa sáng rồi lại đi ngủ bù tiếp sao?”

“Chuyện ngủ bù này đương nhiên là muốn để lại đến sau giờ ngọ rồi lại ngủ tiếp.”

Chiêu Chiêu nhìn gương đồng, thấy không có chỗ nào không ổn nên mỉm cười xoay người rồi đẩy tấm bình phong ra, nhẹ nhàng uyển chuyển đi trên hành lang: “Còn bữa sáng ta sẽ nghĩ cách tự giải quyết.”

Nguyệt Kiến đi theo phía sau nàng hơi không yên lòng dò hỏi: “Cô nương muốn lén tướng quân ra ngoài phủ chơi sao? Đi đâu thế? Có thể trở về trước khi mặt trời lặn không?”

Chiêu Chiêu bật cười: “Ta cũng không biết nữa. Có lẽ là đi đường Thanh Liên, có lẽ là ở trong phủ...... Dù sao nếu phụ thân hỏi tới thì ngươi cứ nói ta còn đang ngủ nướng ở trong phòng, bây giờ còn chưa thức dậy.”

“Vậy cô nương cần phải trở về sớm một chút.” Nguyệt Kiến nhịn không được thở ngắn than dài: “Mỗi lần nô tỳ đều nói như vậy. Tướng quân đã sớm không tin nữa rồi.” Mày đẹp của Chiêu Chiêu hơi cong, còn muốn nói thêm gì đó lại không nghĩ khi đang ung dung bước trên hành lang, vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy phụ thân uy phong nghiêm nghị nhà mình đang canh giữ trước cửa.

Trên người mặc chiến giáp, tay cầm ngân thương, bộ dáng có vẻ như sắp ra chiến trường.

Mắt hạnh của Chiêu Chiêu trợn to, kinh ngạc lên tiếng: “Phụ thân?”

Nàng cúi đầu nhìn ngân thương tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trong tay phụ thân, càng cảm thấy khiếp sợ: “Phụ thân sắp thượng triều sao, hay là đi diệt sơn tặc bên ngoài kinh thành thế?”

Hoắc Đình đi về phía nàng với sắc mặt lạnh lẽo: “Hôm nay xin nghỉ. Ở trong phủ cùng với con.”

Chiêu Chiêu hơi ngẩn người. Nàng vội vàng lắc đầu từ chối, ve mặt càng thêm ngoan ngoãn: “Phụ thân vẫn nên đi làm việc đi ạ. Có Nguyệt Kiến và Trúc Từ ở bên cạnh con là được rồi.”

“Chiến sự Mặc Bắc vừa mới bình định, gần đây không có việc gì.” Hoắc Đình sải bước đi đến trước người nàng, nhìn chằm chằm đôi mắt đang né tránh của nàng: “Con có chuyện gì không muốn để cho ta biết sao?”

Chiêu Chiêu liên tục lắc đầu: “Không có ạ.”

Nàng biết rất rõ tính tình phụ thân nhà mình, ở phương diện này tuyệt đối không có đường sống để thương lượng.

Nàng nghĩ như vậy lại nhịn không được lặng lẽ nhìn đồng hồ ở phía xa.

Mắt thấy sắp đến giờ Thìn, trong lúc nhất thời nàng lại không nghĩ ra cách gì tốt nên chỉ có thể lùi bước trước đã, ít nhất phải rời khỏi mí mắt của phụ thân trước.

Vì vậy nàng thử nói: “Vậy cha đứng canh ở chỗ này nhé, nữ nhi và nhóm Nguyệt Kiến đi đến hậu viện chơi đánh đu.” Hoắc Đình lạnh lùng nói: “Chỉ cần không ra khỏi phủ thì còn lại đều tùy con.” Chiêu Chiêu suy nghĩ một lúc rồi dẫn Nguyệt Kiến đi đến hậu viện, giống như ngày thường đứng trên bàn đu dây bằng gỗ.

Nguyệt Kiến đứng ở phía sau nàng, giúp nàng đẩy bàn đu dây lên trên cao. Trong viện, hoa nở đầy cành.

Thiếu nữ đứng ở trên bàn đu dây, váy đỏ lay động, mắt hạnh cong cong.

Nếu không nhìn vị tướng quân mặt lạnh đang đứng bên ngoài cánh cửa hoa chà lau ngân thương mà nói thì cũng có thể coi như là hoà thuận vui vẻ. Nhưng theo đồng hồ nước ở phía xa rơi xuống từng giọt từng giọt, cách giờ hẹn càng lúc càng gần. Phụ thân nhà mình lại không hề có ý muốn rời đi. Ngân thương trong tay lại chà lau đến mức sáng như gương, có thể chiếu ảnh người trên bàn đu dây.

Chiêu Chiêu không khỏi cảm thấy hơi sốt ruột một chút.

Khi nàng đang suy nghĩ có muốn nói dối là bản thân không khỏe để lừa phụ thân giúp nàng di tìm lang trung hay không thì trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vàng.

Chiêu Chiêu ngước mắt nhìn lên từ trên bàn đu dây lắc lư, thấy thị nữ Lưu Mặc bên người mẫu thân đang vội vàng đi đến từ trên hành lang, hành lễ với tướng quân đang đứng trước tường viện: “Tướng quân, phu nhân mời ngài đi qua đó.”

“Niên Niên?” Hoắc Đình dừng động tác lau chùi ngân thương lại, liếc mắt nhìn Chiêu Chiêu trên bàn đu dây, lại nhíu mày dò hỏi: “Có chuyện gì quan trọng sao?”

“Phu nhân không nói rõ.” Lưu Mặc cúi đầu, rất cẩn thận nói: “Chỉ là nô tỳ nhìn phu nhân vẫn luôn ấn giữa mày, chỉ sợ là sáng sớm đột nhiên thức dậy sớm nên bây giờ cảm thấy đau đầu......” Lời còn chưa dứt, Hoắc Đình lập tức di chuyển.

“Ta đi nhìn xem!” Hắn gác ngân thương trong tay xuống, cũng không quay đầu lại mà bước nhanh ra khỏi sân trước.

Chiêu Chiêu cũng nhanh chóng nhảy xuống từ trên bàn đu dây.

Nàng tay chân nhẹ nhàng mà di đến gần cánh cửa hoa, ở sau một khóm hoa tử đằng đang nở rộ, nhìn xem về phía hành lang.

Mãi đến khi thấy bóng dáng của phụ thân nhà mình biến mất sau chỗ rẽ trên hành lang thì lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Nàng cũng không chậm trễ, cứ như vậy nhấc váy đỏ lên, ba bước làm thành hai, đi đến bên cạnh tường viện, tay cầm cây thang hoa trên mặt đất, nhỏ giọng gọi Nguyệt Kiến: “Nguyệt Kiến, mau lại đây giúp ta một chút.”

Nguyệt Kiến nhanh chóng trả lời một tiếng.

Nàng và Chiêu Chiêu cùng nhau nâng cây thang hoa lên, đặt ở trên tường nhưng vẫn cảm thấy hơi không yên lòng: “Cô nương, chỗ phu nhân ——” Chiêu Chiêu vòng dải lụa choàng ở khuỷu tay thêm hai vòng, để phòng ngừa trong lúc vô tình giẫm trúng nó.

Nàng nhấc làn váy lên, cũng không quay đầu lại mà bước lên trên thang hoa, gương mặt giọng nói đều cất giấu ý cười: “Nguyệt Kiến, ngươi nghĩ thử xem có bao giờ mẫu thân bị đau đầu không?”

Nguyệt Kiến bừng tỉnh: “Nô tỳ biết ngay mà, ngày thường phu nhân rất khỏe mạnh, tại sao đột nhiên lại cảm thấy đau đầu......”

Nàng nói đến tận đây, cảm giác cây thang hoa hơi lắc lu giống như muốn ngã xuống. Vội vàng giơ đôi tay đỡ lấy thật chặt, lại ngửa đầu nhìn thiếu nữ sắp rời khỏi cây thang hoa leo lên đầu tường kia: “Vậy nếu lão gia quay trở lại. Tìm không thấy ngài thì nô tỳ nên nói như thế nào?” Chiêu Chiêu quay đầu lại, mỉm cười xinh đẹp với nàng: “Cứ nói ta chơi mệt rồi nên quay trở về phòng ngủ bù đi.”

Nguyệt Kiến nhịn cười không được: “Tại sao cô nương lại nói câu này? Những lời này dùng không dưới mười lần rồi. Lão gia đã sớm không tin.”

Chiêu Chiêu cũng cười khẽ một tiếng: “Chờ lần tới. Chờ lần tới khi rảnh rỗi ta sẽ nghĩ ra lý do khác tốt hơn.”

Nàng nói rồi cứ như vậy đạp thang hoa bước lên trên đầu tường, nhìn xung quanh về phía đầu hẻm.

米米米

Sương sớm trong hẻm Thanh Thủy đã tan đi, tiếng vó ngựa bước trên đường đá xanh giòn cứng giống như đang va vào ngọc vậy.

Thiếu niên mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen ngồi trên lưng con ngựa đen, mái tóc đen nửa cột, gương mặt lạnh lùng còn mang theo cái lạnh mùa đông chưa tan.

Hắn ở ghìm ngựa dưới bức tường đỏ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng.

Giờ phút này đồng hồ ở phía xa vang lên.

Giờ Mẹo canh ba.

Thiếu niên bên ngoài bức tường đỏ rất giữ chữ tín, cũng không hề tới muộn dù chỉ một khắc.

Mi mắt của Chiêu Chiêu cong cong.

Nàng từ trên thang hoa bước lên ngói đen trên đầu tường, vẫy tay với hắn: “Ta nhảy xuống dưới đây, chàng phải tiếp được ta nha.” Mày kiếm của Tạ Uyên hơi nhíu lại, còn chưa mở miệng thì thấy thiếu nữ trên đầu tường kéo váy đỏ và dải lụa choàng lại, cứ như vậy nhảy xuống từ trên đầu tường đỏ.

Gió xuân thổi qua làn váy của nàng, bộ diêu mang trên tóc kêu leng keng như một đóa hoa hải đường rơi xuống từ trên cành cây.

Tạ Uyên nhíu chặt mày lại, theo bản năng đạp ngựa đứng dậy, tiếp được thiếu nữ rơi xuống, trở tay ấn ở trên lưng ngựa rộng lớn.

Hắn nhìn đôi mắt của nàng, giọng nói lạnh lùng: “Cảm thấy thích chuyện nhảy tường như vậy sao?”

Chiêu Chiêu lại không kịp giải thích.

Nàng ngựa quen đường cũ mà đứng dậy từ trên lưng ngựa, xoay người đưa lưng về phía hắn, cầm lấy roi ngựa treo ở bên cạnh: “Chạy mau.”

Khi nói chuyện, đầu ngón tay đã chạm đến roi bạc, vội vàng quất một cái lên trên lưng ngựa: “Bằng không đợi lát nữa thì không kịp nữa rồi.”

Con ngựa cảm thấy đau đớn, cất vó chạy như bay về phía trước.

Tạ Uyên một tay khống chế dây cương ngựa, ở trong tiếng vó ngựa dồn dập hồi nàng: “Có người đang đuổi theo nàng sao?”

Chiêu Chiêu khẽ chớp mắt, trả lời đúng sự thật: “Bây giờ thì không có. Nhưng rất nhanh sẽ có.”

Tạ Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái, hỏi một cách ngắn gọn: “Muốn đi chỗ nào?”

Chiêu Chiêu đưa roi ngựa cho hắn: “Nơi nào cũng được, càng hẻo lánh càng tốt.”

Tạ Uyên trả lời một tiếng, không hỏi nhiều nữa. Tiếng vó ngựa đạp trên đất như tiếng mưa rơi, chở hai người đi vào trong một ngõ hẻm hẻo lánh. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.