Khi mọi người trong tiệm tạp hóa trên hẻm Thanh Thủy giống như đang đi trên băng mồng, thì trong gánh hát Cát Tường đang diễn xướng đến đoạn náo nhiệt.
Chiêu Chiêu ngồi trên nhã gian lầu hai, vừa nhìn vừa mi mắt cong cong cầm bút viết thêm bốn chữ lâm trùng dạ bôn lên quyển sách nhỏ trong tay.
Hai tháng trước gánh hát Cát Tường đã bắt đầu biểu diễn Thủy Hử Truyện. Một ngày hai buổi biểu điễn, không hề trùng lặp.
Chiêu Chiêu không thể mỗi ngày đều đến xem nên cầm theo quyển sách nhỏ, ghi chú lại những buổi diễn mà mình đã xem qua.
Để tránh mấy tháng sau, khi gánh hát bắt đầu biểu diễn lại từ đầu thì nàng lại xem lại lần nữa.
Vừa mới viết xong bốn chữ lâm trùng dạ bôn, Chiêu Chiêu còn chưa kịp đặt bút xuống thì tấm bình phong gần đó đã bị người nhẹ nhàng gõ vang.
Gian ngoài truyền đến giọng nói của nữ người hầu trong gánh hát: “VỊ cô nương này, vị khách trong nhã gian bên cạnh kêu nô tỳ đưa hai đĩa điểm tâm cho ngài.”
Chiêu Chiêu hơi kinh ngạc.
Nàng đặt bút lông Hồ Châu trong tay xuống, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Không cần. Điểm tâm ta tự mua còn chưa ăn xong.”
Nữ người hầu lại cười: “Vị khách kia nói, ngài nhìn qua điểm tâm thì sẽ nhận lấy.” Chiêu Chiêu khẽ chớp mắt, lòng hiếu kỳ dâng lên: “Vậy ta nhìn xem một cái coi là loại điểm tâm gì mà hiếm lạ như vậy?”
Nàng đứng dậy mở tấm bình phong ra, từ trong tay nữ người hầu cầm lấy hộp điểm tâm và tùy tay mở nó ra.
Trong hộp ăn đựng một đĩa bánh bạch ngọc, một đĩa bánh cuốn tơ vàng và một chén nước ô mai ướp lạnh được đặt ngay ngắn, đều là món ăn vặt ngày thường Chiêu Chiêu thích ăn.
Mắt hạnh của Chiêu Chiêu hơi mở to giống như nhận ra được cái gì đó.
Nàng nhanh chóng đặt hộp đồ ăn lên trên bàn và nói vài ba câu đuổi nữ người hầu đi.
Chờ đến khi nữ người hầu đi xa, Chiêu Chiêu cất quyển sách nhỏ đang nằm trên bàn lại, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi nhã gian và bước từng chút về phía cầu thang gỗ ở phía xa.
Nhưng nàng còn chưa đi được vài bước thì nhìn thấy một người thiếu nữ hai mươi tuổi đang chờ nàng trước cầu thang.
Thiếu nữ dựa vào trên lan can khắc hoa, móng tay được sơn tươi đẹp đang cầm một cây quạt xếp của đàn ông, giờ phút này đang từng chút từng chút gõ nhẹ lên trên lan can.
Vòng tay vàng đeo trên cổ tay nhẹ nhàng va chạm vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy.
Trong tiếng vòng vàng va chạm vào nhau, thiếu nữ ngước đôi mắt phượng quyến rũ lên nhìn về phía nàng, môi đỏ khẽ cong lên và giọng điệu lười biếng: “Thỏ con, đi nhanh như vậy là làm chuyện gì đó trái lương tâm sao?”
Mắt phượng của thiếu nữ liếc nhìn xung quanh người nàng, ý cười trong mắt càng sâu: “Cũng không mang theo thị nữ. Là trốn ra từ trong nhà có đúng không?” Chiêu Chiêu hơi chột dạ một chút khi bị nàng bắt ngay tại trận.
Chiêu Chiêu tránh nặng tìm nhẹ cố ý nói sang chuyện khác: “Ninh Ý a tỷ cũng đến đây xem diễn sao?”
Thiếu nữ dựa vào trên lan can khắc hoa là đích nữ của Khang Vương quá cố, quận chúa Ninh Ý.
Bởi vì Khang Vương phi và mẫu thân của nàng là bạn bè tốt của nhau, cho nên từ trước đến nay con cái của hai nhà rất thân thiết với nhau, Chiêu Chiêu cũng ngầm gọi Ninh Ý một tiếng a tỷ.
“Rảnh rỗi không có việc gì làm nên đi đạo khắp nơi. Không ngờ rằng có thể vừa vặn gặp được muội.” Ninh Ý giơ bàn tay trắng nõn lên, rất có hứng thú xoa xoa khuôn mặt nhỏ trắng muốt của nàng, cánh môi do thắm cong lên: “Chọn một cái đi. Là ở đây xem diễn với bổn cung. Hay vẫn là bổn cung tự mình đưa muội quay về phủ tướng quân?”
Chiêu Chiêu nhanh chóng né tránh về phía sau, không cho Ninh Ý tiếp tục nhéo gương mặt của nàng nữa.
Nàng thở dài thỏa hiệp: “Vẫn là...... Xem diễn đi.”
Nếu thật sự làm a tỷ đưa nàng về, vừa là thị nữ vừa là thị vệ ồn ào đến cả phủ đều biết thì sau này nửa tháng nàng đừng hòng ra khỏi phủ được.
Ninh Ý giống như đã sớm đoán được nàng sẽ chọn như vậy.
Nghe vậy thì thu hồi quạt xếp trong tay lại, ung dung thong thả dẫn nàng quay trở lại nhã gian vừa rồi.
Các nàng đi không được bao lâu nên điểm tâm và nước trà trên bàn bát tiên trong phòng vẫn còn nóng.
Chiêu Chiêu thừa dịp lúc chia trà bánh cho Ninh Ý, một lần nữa chọn ngồi xuống ghế bành cách xa Ninh Ý nhất, bảo đảm rằng khi Ninh Ý cúi người lại đây thì sẽ không với tới được mặt của nàng. Ninh Ý cũng không thèm để ý, cứ như vậy lấy tay chống cằm va ngước mắt nhìn chiêng trống náo nhiệt vang trời ở phía dưới.
Sau khi buổi biển diễn kết thúc, Chiêu Chiêu nhân lúc trong thời gian gánh hát chuẩn bị buổi biểu diễn khác thì hỏi chuyện trong Khang Vương phủ: “Nghe nói sức khỏe gần đây của Nhã Thiện a tỷ tốt hơn. Nhưng tại sao muội luôn không nhìn thấy tỷ ấy?”
Ninh Ý nửa khép mắt lại: “Nếu muội nhớ nàng thì ngày mai đến vương phủ thăm nàng không phải là được rồi sao? Có lẽ, còn có thể thuận đường nhìn thấy trưởng huynh trở về xử lý việc vặt.”
Nàng nói, hơi thay đổi cái tư thế và lấy quạt xếp chống cằm, một đôi mắt phượng nửa mở nửa khép: “Cũng không biết bây giờ hắn làm Thái Tử, còn nhận người muội muội là muội không nữa.”
Lông mi của Chiêu Chiêu khẽ chớp, hiểu được nàng đang nói chuyện mới xảy ra năm trước.
Hoàng thượng kế vị nhiều năm, chăm lo việc nước, không rảnh lo tư tình nhi nữ.
Hậu cung đơn bạc chỉ có một mình Hoàng hậu và nhiều năm không có con nối dõi.
Cho nên đầu năm nay, dưới sự khuyên can của quần thần trong bữa tiệc cuối năm quá kế Thế tử Lý Yến của Khang Vương làm Thái Tử, tương lai sẽ kế thừa đế vị.
Theo lý thuyết, đối với Khang Vương phủ, đối với Ninh Ý đều là một chuyện tốt.
Nhưng cố tình tính tình của hai huynh muội này không hợp nhau.
Ninh Ý cũng hoàn toàn không tin tưởng vị huynh trưởng này, cho nên mỗi lần nói chuyện với Chiêu Chiêu đều không hề che giấu giọng điệu không vui trong lời nói. Chiêu Chiêu cong mắt, hoà giải nói: “A huynh không phải là người như vậy.” Ninh Ý cười nhạt, không tỏ ý kiến.
Mắt hạnh của Chiêu Chiêu cong cong, thấy buổi diễn lại sắp mở màn thì cũng không hề hỏi chuyện của Khang Vương phủ, mà lo dùng điểm tâm của mình và một lần nữa xem diễn náo nhiệt ở phía dưới.
Buổi diễn rất nhanh kết thúc, mặt trời vốn di treo trên ngọn cây cũng đã dần dần treo ở giữa bầu trời.
Nhóm người hầu trong gánh hát lục tục tiến đến dò hồi nhóm khách quý trong nhã gian có muốn dùng bữa không.
Chiêu Chiêu hoàn hồn lại sau khi xem diễn xong, nhìn đồng hồ cát đặt ở góc bàn và vội vàng đứng dậy từ trên ghế: “Ninh Ý a tỷ, muội phải trở về.”
Nàng đặt ly ô mai xuống, nhấc váy đi về tấm bình phong ở bên ngoài: “Lại không quay về sợ là phải bị cha mẹ bắt được.”
Ninh Ý hờ hững liếc mắt nhìn nàng một cái: “Có quan hệ gì chứ. Trong phủ cũng chỉ có một nữ nhỉ là muội.”
Mặc dù bị bắt gặp được, phu thê tướng quân cũng sẽ không đối xử với nàng như thế nào.
Nàng còn chưa dứt lời, lại thấy Chiêu Chiêu đã vội vội vàng vàng nhấc váy đi ra bên ngoài nhã gian, trong nháy mắt quẹo qua góc hành lang và nhẹ nhàng cười một tiếng: “Hoang mang rối loạn giống như một con thỏ con.”
Ninh Ý dứt lời, cũng thong dong đứng dậy và cất bước đi đến nhã gian nàng ngồi lúc trước và thuận tay đẩy tấm bình phong ra.
Một người đàn ông mặc áo màu xanh nhạt và ngồi sau tấm bình phong sơn thủy ở trong phòng. Trước mặt hắn cũng không có trà bánh, chỉ đặt duy nhất một bộ văn phòng tứ bảo màu sắc cổ xưa ở trên bàn.
Giờ phút này hắn đang cầm bút viết trên sách gấm, trên gương mặt lạnh lùng của hắn hiện lên vẻ nghiêm túc.
Liếc mắt nhìn lại một cái cũng không giống như đang ở trong gánh hát dân gian náo nhiệt mà là giống như đang ở trong thư phòng yên tĩnh ở trong phủ. Ninh Ý lười biếng đi đến trước mặt hắn, cầm quạt xếp gõ gõ sách gấm hắn đang viết: “Không ngờ công việc của thái phó lại bận rộn như vậy? Ở trong phủ xử lý không xong còn muốn mang tới gánh hát để làm sao?”
Cán quạt bằng ngọc gõ lên trên sách gấm phát ra âm thanh thanh thúy, Phó Tùy Chu ngước mắt lên nhìn.
Hắn đặt cây bút lông Hồ Châu xuống, giọng nói bình tĩnh hỏi: “Quận chúa quay về vào giờ này. Có lẽ là do cô nương trong phủ tướng quân đã trở về rồi.” “Đương nhiên.” Ninh Ý nhướng mày và ném cây quạt xếp luôn cầm trong tay vào trong lòng ngực của hắn, môi đỏ cong lên và ý cười sâu thẳm: “Muội ấy còn thú vị hơn chàng rất nhiều. Cùng chàng ra ngoài xem diễn còn không bằng quay về phủ ngủ bù một giấc.”
Phó Tùy Chu giơ tay lên và nắm lấy quạt xếp nàng ném tới, biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Xem diễn cũng không phải là không thể làm chuyện gì khác.”
Hắn nói: “Quận chúa nếu muốn quay về ngủ bù một giấc cũng không phải là không được.”
Đuôi lông mày của Ninh Ý nhướng lên giống như đang suy nghĩ cái gì đó: “Trong lòng Thái phó có chuyện gì không thể không làm sao?”
Nàng híp mắt lại giống như nhớ tới cái gì đó và nhẹ nhàng cười một tiếng, cúi người xuống đặt một ngón tay lên trên môi của hắn: “Vẫn là thôi đi. Hiếm khi đi ra ngoài một chuyến, bổn cung cũng không có tâm trạng nghe Thái phó dạy dỗ.”
Nàng vừa nói xong thì rút đầu ngón tay lại, mở miệng gọi thị nữ đang canh giữ bên ngoài tấm bình phong: “Chấp Sương, Chấp Tố, chuẩn bị xe quay về phủ Quận chúa.”
Chấp Sương, Chấp Tố đứng canh ở chỗ xa hơn lập tức vén màn bước vào.
Đầu tiên là hành lễ với Ninh Ý, sau đó lại do dự nhìn về phía Thái phó Phò Tùy Chu.
Phó Tùy Chu rũ mắt, tùy ý khép sách gấm còn chưa viết xong ở trên bàn lại: “Xuất phát đi.”
Giọng nói của hắn thản nhiên: “Trở về lại nói cũng là giống nhau.”
GÀ
Khi quay trở lại phủ Quận chúa, đúng lúc là thời gian dùng cơm trưa.
Ninh Ý ra lệnh kêu cung nữ bưng đồ ăn vào lui ra ngoài rồi một mình trở lại phòng ngủ, vừa dựa nghiêng trên giường mỹ nhân vừa ăn trái cây tươi mới vừa ướp lạnh.
Phó Tùy Chu ngồi xuống bàn dài sát cửa sổ, một lần nữa đặt quyển sách gấm chưa viết xong lên trên bàn.
“Mười lăm ngày sau, đó là ngày giỗ của Khang Vương.” Ngón tay thon dài của hắn lật qua một trang sách gam, viết thêm một hàng lên trên đó: “Bây giờ Thái tử đã được ghi vào ngọc điệp của hoàng thất, không còn ở trong gia phả của Khang Vương. Nếu làm theo luật pháp của Đại Nguyệt thì năm nay quận chủ phải làm chủ trì.”
Đầu ngón tay của Ninh Ý đang cầm một chùm quả nho giống như những viên ngọc tím. Nghe vậy thì ngước mi mắt lên, mỉm cười khinh bỉ: “Ta còn nghĩ là chuyện lớn gì chứ. Thì ra là ngày giỗ của ông ta.”
Nàng xoay người lại từ trên ghế mỹ nhân, lấy đôi mắt phượng quyến rũ kia liếc mắt nhìn hắn một cái: “Nếu chàng cưới bổn cung, vậy chuyện tốt “ quang tông diệu tổ? này nhường cho chàng làm có được không?”
Nàng vỗ tay cười nói: “Đến lúc đó, chàng đi dâng hương cho ông ta, chàng đi ôm linh vị cho ông ta, nói không chừng khi nào đó ông ta sẽ báo mộng về cho chàng làm các lão. Chẳng phải là đẹp cả đôi đường?”
Biểu cảm của Phó Tùy Chu hờ hững: “Cũng không phải là không thể.”
Hắn vừa dứt lời, Ninh Ý lập tức híp mắt lại.
Nàng đứng dậy từ trên giường, cũng không mang giày mà dùng đôi chân ngọc trắng nõn bước lên trên thảm nhung Ba Tư được trải trên mặt đất và đi đến trước mặt hắn, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt trên cằm của hắn: “Đều thành hôn lâu như vậy. Bổn cung vẫn không quen nhìn bộ dáng nghiêm trang này của Thái phó.”
Phó Tùy Chu không có tránh né.
Hắn ngước mi mắt lên và nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, vẻ mặt bình tĩnh đến mức nhìn không ra gợn sóng: “Khang Vương là cha ruột của quận chúa. Ngày giỗ của ông ấy ở trong phủ chính là một chuyện lớn.”
“Đúng không?”
Ninh Ý cúi người xuống và dùng đôi mắt phượng quyến rũ nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, đầu ngón tay đặt trên cằm của hắn cũng di chuyển xuống dưới và cởi nút áo được cài nghiêm chỉnh của hắn ra: “Khi ông ta còn sống đều không đứng đắn. Ngay cả ngựa gầy Dương Châu đều muốn nạp vào trong vương phủ. Bây giờ ông ta chết vì bị bệnh nặng cũng chỉ là trời cao báo ứng. Người như vậy cũng xứng để bổn cung nghiêm trang lo lắng hậu sự cho ông ta à?” (ngựa gầy Dương Châu: là luyến sủng cao cấp, các nàng phần lớn là hài tử của gia đình nghèo khổ, bị buôn người mua, đặc biệt mời ma ma dạy dỗ.) Phó Tùy Chu nắm lấy bàn tay mềm mại muốn đi xuống của nàng: “Người chết mọi sự đều biến mất. Làm ngày giỗ này không phải làm vì Khang Vương, mà là làm cho thế nhân xem.”
Đặc biệt là cái chết kỳ quặc của Khang Vương.
Sau khi mắc căn bệnh kỳ quái đau đớn mấy năm, sau khi chết thi thể trở nên vô cùng đáng sợ.
Trong Nguyệt Kinh Thành có lời đồn đãi càng ồn ào đến mức náo động cả thánh thượng.
Có người truyền là đương kim Thánh Thượng giết huynh đoạt vị, cũng có người truyền là Vương phi không quen nhìn hành vi của ông ta nên tự mình ra tay giết chết người bên gối. Cũng có người truyền là Khang Vương chiếm đoạt mạnh mẽ dân nữ, làm hại bá tánh, làm nhiều việc ác, cho nên cuối cùng gặp phải báo ứng.
Tuy đều là những lời đồn không thực tế, nhưng miệng lưỡi người đời đáng sợ, không thể không tránh.
Ninh Ý lại không thèm để ý.
Nàng rút tay ra từ trong lòng bàn tay của Phó Tùy Chu, từ từ tiến vào vạt áo của hắn và ấn lên trên lồng ngực kiên cố của hắn, ý cười trong đáy mắt sâu như rượu mạnh: “Tự nhiên là muốn làm, cũng tự nhiên là muốn nói. Nhưng bổn cung không có quá nhiều thời gian.”
“Nếu bây giờ Thái phó không còn gì để nói, thì bổn cung muốn đi đến hậu viện nghe gánh hát được nuôi trong phủ hát giấc mộng trong vườn đi.”
Phó Tùy Chu hơi nhíu mày lại.
Nếu đêm trước ngày giỗ của Khang Vương, chuyện Quận chúa lại ở trong phủ nghe hát giấc mộng trong vườn truyền ra bên ngoài thì chắc chắn trước bàn của Thánh Thượng và Đông Cung sẽ không thiếu một đống tấu chương buộc tội. Hắn khẽ nhắm mắt lại, cuối cùng giơ tay lên cầm lấy sách gấm đặt ở một bên, một lần nữa kiểm tra đối chiếu với nàng những quy tắc chỉ tiết trong ngày giỗ của Khang Vương.
“Trong ngày giỗ của Khang Vương, mời trụ trì chùa Nam Hoa và nhóm tăng nhân đến Khang Vương phủ, đi đường thủy sẽ mất bảy ngày. Gửi bản sao Kinh Kim Cương 60 bộ, Phạn Võng Tâm Kinh 24 bộ, Đại Phương Quảng Phật Hoa Nghiêm Kinh một bộ......”
Giọng nói của hắn vừa bình tĩnh vừa lạnh lẽo, dừng ở giữa cảnh xuân kiều diễm trong phòng càng có vẻ xuân sắc càng thêm rực rỡ.
Môi đồ của Ninh Ý khẽ cong lên, đầu ngón tay buông vạt áo của hắn xuống, trong giọng nói của hắn ngựa quen đường cũ mà cởi bỏ nút trên quần áo của hắn.
Vốn dĩ là hắn ngồi nàng đứng, nhưng theo quần áo dần dần cởi ra, giọng nói đọc hành trình nghi thức niệm kinh tế lễ của Phó Tùy Chu vẫn lạnh lẽo như cũ. Ninh Ý híp mắt phượng lại và dần dần cảm thấy không vui.
Nàng dừng động tác trên tay lại, cứ như vậy lười biếng ngồi trên đầu gối của hắn, giơ cánh tay trắng ngọc lên và lấy cây trâm vàng trên đầu xuống, cũng không thèm nhìn mà ném trên mặt đất.
Cây trâm vàng rơi xuống vang lên một tiếng.
Mái tóc dài như tơ lụa của nàng nhanh chóng rơi xuống, ngăn cản hơn phân nửa sách gấm trong tay Phó Tùy Chu.
Giọng nói của Phó Tùy Chu hơi ngừng lại.
Nhưng một lúc sau, hắn lại bằng vào ký ức một chữ cũng thiếu đọc ra mấy dòng còn lại: “Chuẩn bị hương 49 cặp nến, tiền giấy thỏi vàng và các đồ vật khác tổng cộng 9 rương......”
Ninh Ý híp mắt nhìn hắn, đuôi mắt khẽ nhếch và nhẹ nhàng cười lên thành tiếng: “Thái phó thật sự rất bình tĩnh đó. Mặc dù như vậy cũng có thể cùng bổn cung thương lượng chuyện ngày giỗ của Khang Vương.”
Phó Tùy Chu rũ mi mắt xuống, vén mái tóc dài của Ninh Ý rơi rụng trên quần áo của hắn ra phía sau tai nàng.
“Còn có hai trang.” Hắn thản nhiên lên tiếng.
Ninh Ý nhướng mày: “Nhưng bổn cung càng không muốn chờ.”
Lời nói còn chưa dứt, nàng giơ tay vòng qua cổ Phó Tùy Chu, không hề do dự hôn lên môi mỏng của hắn.
Nàng hôn mạnh như vậy, khi hàm răng cắn qua giữa môi của hắn thì đặc biệt dùng sức, mang theo một chút cảm giác trả thù.
Đầu ngón tay của nàng cũng không hề ngừng lại.
Cứ như vậy kéo vạt áo của hắn ra và cởi đai ngọc của hắn ra.
Cho đến khi cả bộ quần áo sạch sẽ rơi xuống trên mặt đất trải thảm nhung Ba Tư đỏ thẫm, ngay cả áo trong mặc trên người cũng bị lộn xộn lộ ra một cái dấu răng đỏ thắm còn chưa lành lại ở trên ngực của hắn.
Quần áo dần dần cởi ra, hô hấp hơi hỗn loạn.
Khi ý xuân trong phòng dần dần trở nên dày đặc, Ninh Ý lại đột nhiên dừng động tác lại.
Nàng nắm cổ tay đang cầm sách gấm của hắn, hỏi rõ ràng từng chữ: “Bổn cung hỏi một lần cuối cùng là chàng muốn sách gấm trong tay hay là bổn cung?” Đầu ngón tay của nàng siết chặt lại, đầu ngón tay được sơn móng tay ấn ra một vệt trắng trên cổ tay của hắn. Ngước đôi mắt phượng vừa quyến rũ vừa nguy hiểm lên: “Chọn sai, tháng này xin mời Thái phó ở trong thư phòng qua đêm...... Tháng này đừng hòng bước vào phòng của bổn cung một bước!”
Phó Tùy Chu không trả lời. Hắn rũ mi mắt xuống, sách gấm đang cầm trong tay cuối cùng rơi xuống đất. Rơi xuống đất một tiếng nhẹ như Phật châu.
Hắn trở tay nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng và bế nàng lên.
Ở trong tiếng cười của nàng, đứng dậy đi đến phía sau loan trướng buông xuống.
z
Mặt trời ngày xuân dần dần lặn xuống, nháy mắt đã đến hoàng hôn.
Sau khi Chiêu Chiêu rời khỏi gánh hát Cát Tường, nàng vẫn chưa quay về phủ Tuyên Bình tướng quân mà là nhân cơ hội đi dạo một chuyến trên đường Thanh Liên mua không ít thoại bản mới ra và còn thuận đường mua không ít mấy gói thức ăn vặt trong phủ tướng quân không có.
Một ngày này, nàng chơi vô cùng vui vẻ, dọc theo đường đi cũng chưa nghĩ đến chuyện sau khi hồi phủ.
Cho đến bước vào hẻm Thanh Thủy quen thuộc, từ phía xa xa nhìn thấy bảng hiệu chữ vàng phủ Tuyên Bình tướng quân. Nàng mới nhớ tới chuyện bản thân nên quay về như thế nào đây?
Trắng trợn táo bạo đi vào từ cửa chính đương nhiên là không được.
Nhưng nếu đi bằng cửa hông mà nói thì nàng rời khỏi phủ lâu như vậy, gã sai vặt canh giữ không thể chịu nổi trách nhiệm này nên tự nhiên sẽ không giấu giếm giúp nàng và nhất định sẽ nói cho cha mẹ của nàng biết.
Nếu muốn quay về bằng đường cũ thì càng khó khăn hơn.
Rốt cuộc từ trên tường ngã xuống dễ dàng, nhưng nghĩ muốn leo lên trở lại thì nàng lại không có bản lĩnh này. Khi Chiêu Chiêu cảm thấy khó xử đi ra ngõ hẻm nhỏ hẹp trước mắt, còn chưa nghĩ xong muốn lừa dối chuyện này như thế nào
Nhưng vừa mới ngước mắt lên thì lại trông thấy bên ngoài sân của nàng xuất hiện một người thiếu niên.
Hắn đứng ở dưới bóng cây hoa hải đường tươi tốt, dáng người cao lớn và cánh tay thon dài thẳng tắp cầm kiếm.
Khi ánh sáng hoàng hôn xuyên qua kẽ lá rơi xuống, những ánh sáng màu vàng loang lổ hiện lên trên gương mặt che giấu sau bóng cây của hắn khiến người khác khó có thể thấy được rõ được biểu cảm trên gương mặt của hắn.
Thiếu nữ mang theo một đống thoại bản và thức ăn vặt về vừa kinh ngạc vừa vui sướng.
Nàng dừng bước ở cuối bức tường đỏ, cầm thoại bản và điểm tâm trong tay ôm vào trong lòng ngực, nhón mũi chân lên vẫy tay với hắn, trong đôi mắt hạnh hoa trong sáng tràn đầy ý cười không hề che giấu.
“Tiểu lang quân giúp ta ban ngày kia, chàng lại giúp ta một việc có được không?”