Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 174: Ngoại truyện 19: Coi như ta nói...




Tiếng ve ồn ào náo động, đêm hè sâu xa.

Hôm sau Lý Tiện Ngư mơ mơ màng màng ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy. Khi tỉnh lại ánh mặt trời đã sáng trưng.

Chiếc gối bên cạnh đã trống trơn và không nhìn thấy Lâm Uyên. Nhưng thật ra trên sập gụ trước giường có đặt hai chén anh đào tươi đẹp ướt át.

Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp.

Trong lúc nhất thời không thể hiểu được Lâm Uyên là có ý gì.

“Nguyệt Kiến.” Nàng vừa mang giày đứng dậy vừa nhỏ giọng kêu một tiếng đối với bên ngoài tấm bình phong. Nghĩ muốn hỏi Nguyệt Kiến một chút về hai chén anh đào này, hổi xem Lâm Uyên có để lại lời nói gì cho nàng không? Nhưng khi mũi chân của nàng vừa chạm đến trên mặt đất, Lý Tiện Ngư còn chưa đứng vững thì cảm thấy chỗ cing chân rất tê mỏi, không có một chút sức lực nào.

Ngay sau đó hai đầu gối mềm nhũn, khiến nàng không hề phòng bị mà muốn quỳ xuống mặt đất trước mặt.

May mắn Nguyệt Kiến vén mành tiến vào.

Thấy tình huống như vậy, nàng ấy cuống quít tiến lên đỡ lấy nàng và hỏi liên tục: “Nương nương đây là làm sao vậy? Có cần nô tỳ đi mời thái y lại đây không?”

“Đừng đi.” Lý Tiện Ngư nhỏ giọng gọi Nguyệt Kiến lại. Nắm lấy tay nàng và miễn cưỡng ngồi xuống trên long sàng. Hai lỗ tai của nàng hơi nóng lên, mơ hồ biết đây là tại sao.

Rốt cuộc sau đêm đại hôn cũng có tình huống như vậy.

Mà khi cảm nhận được từ đầu gối vẫn luôn truyền đến cảm giác bủn rủn lan tràn đến vòng eo, nàng vẫn nhịn không được nghiêng người né tránh ánh mắt của Nguyệt Kiến và trộm vén áo ngủ lên nhìn.

Ánh mắt vừa rơi xuống, gương mặt hơi đỏ khi vừa mới tỉnh dậy của Lý Tiện Ngư lập tức trở nên đỏ bừng.

Thì ra hai chén anh đào này là ——

Là lấy tới để chuộc tội sao?

Ánh mắt của Nguyệt Kiến cũng nhìn lại đây, sắc mặt của nàng cũng lập tức trở nên đỏ bừng, ấp úng hỏi: “Nương nương, thật, thật sự không cần mời thái y sao?”

“Không cần, ngươi hầu hạ ta rửa mặt là được rồi.” Lý Tiện Ngư duỗi tay che cổ áo lại, ngay cả hai tai đều đỏ bừng: “Hôm nay rửa mặt ở trên giường đi.”

“Cũng đừng để cho cung nữ còn lại tiến vào.”

Nguyệt Kiến thấy vậy nên khẽ gật đầu.

Lý Tiện Ngư lại giống như nhớ tới cái gì đó.

Nàng nhìn xung quanh trái phải không nhìn thấy Lâm Uyên, cho nên đều tính chuyện này đến trên đầu anh đào hắn để lại.

Nàng phồng má nói: “Ngươi thuận đường đi rửa sạch hai chén anh đào này đi. Ta đi ăn cơm trưa trước.”

Ăn đến sạch sẽ, một quả đều không để lại cho Lâm Uyên.

Nguyệt Kiến mỉm cười trả lời. Nàng mỗi tay bung một chén anh đào đi về phía sau tấm bình phong.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Lý Tiện Ngư rửa mặt chải đầu xong thì cảm giác bủn rủn trên người cũng giảm bớt.

Nhưng muốn hoàn toàn biến mất thì chắc phải chờ thời gian ba năm ngày.

Bây giờ nàng eo đau chân mỏi, ngay cả đi thôi cũng cảm thấy khó khăn.

Cho nên đơn giản ngồi trên long sàng của Lâm Uyên, bưng cái chén lưu ly một quả rồi lại một quả ăn anh đào.

Sau khi ăn xong một chén anh đào, khi đang định xuống tay với cái chén thứ hai thì rèm châu treo ở bên ngoài tấm bình phong vang lên tiếng động rất nhỏ. Là Lâm Uyên hạ triều trở về.

Lý Tiện Ngư khẽ nhướng mày lên nhìn về phía hắn.

Thấy hắn bước đi như thường, giống như có vẻ hắn không bị ảnh hưởng chút nào bởi những chuyện đã xảy ra tối qua.

Lý Tiện Ngư dừng động tác ăn anh đào lại, hơi đỏ mặt nghĩ.

Chuyện này không khỏi cũng quá không công bằng một chút. Rõ ràng chuyện cùng nhau làm. Tại sao người dậy không nổi lại chỉ có một mình nàng.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ, Lâm Uyên đã đi đến trước long sàng.

Hắn treo một cái long trướng khác còn chưa treo lên vào móc vàng và ngồi xuống bên cạnh nàng.

Ngón tay thon dài của hắn buông xuống, nhỏ giọng dò hỏi: “Công chúa còn đau không?”

Lý Tiện Ngư bị hắn hỏi thẳng ra như vậy làm cho lỗ tai hơi nóng lên. Nàng vội vàng nắm lấy cổ tay của Lâm Uyên: “Đừng chạm vào.”

Hai lỗ tai của nàng đỏ bừng, không biết nên nói đau hay vẫn là không đau, cho nên đơn giản đưa một viên anh đào cho hắn và làm cái tay không của hắn có việc để làm, cũng nhanh chóng bỏ qua cái đề tài này.

Lâm Uyên cầm lấy trái anh đào nàng đưa và ăn nó, rồi lại cúi người xuống ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn lên trên vòng eo còn đau của nàng, dùng sức thích hợp giúp nàng xoa xoa.

Lòng bàn tay của hắn rất nóng, nóng đến mức Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng tê một tiếng.

Nàng nghiêng mặt đi nhìn hắn, hờn dỗi nói: “Lâm Uyên!”

Động tác của Lâm Uyên hơi ngừng lại, ngước đôi mắt phượng đen đậm kia nhìn về phía nàng.

“Thần ở đây.”

Lý Tiện Ngư liếc mắt nhìn hắn một cái. Nàng buông cái chén anh đào trong tay xuống, cởi bỏ nút cổ áo cho hắn nhìn xem.

Gương mặt của Lý Tiện Ngư đầy mây đỏ, giọng nói cũng như lộ ra hơi nóng: “Bây giờ đều đã vào mùa hè. Cũng không thể lại mang khăn choàng cổ. Chàng, chàng biến ta thành như vậy thì mấy ngày nữa ta làm sao có thể đi ra khỏi Điện Thừa Càn được chứ?”

Cái này ở trên cổ còn xem như tốt hơn một chút.

Nơi còn lại càng đều là nhìn một cái đều làm người khác mặt đỏ tai hồng.

Lâm Uyên rũ mắt nhìn xem. Ngón tay của hắn khẽ nâng lên, thuận tay cởi bỏ nút cổ áo triều phục của mình: “Thần có thể cho công chúa cắn lại.”

Lý Tiện Ngư đoán được hắn sẽ nói như vậy. Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, muốn nói không cần nhưng khi ánh mắt rơi xuống thì thật ra đầu tiên nhìn thấy dấu răng nàng lưu lại trên gáy của hắn.

Hai tai của nàng ửng đỏ giống như lại nhớ đến chuyện đêm qua. Giống như, giống như chuyện hoang đường đêm qua cũng có phần của nàng.

Lời nói vốn dĩ muốn nói cũng yên lặng biến mất ở bên môi.

Lý Tiện Ngư chột dạ cúi thấp ánh mắt xuống, ra hiệu kêu hắn mở lòng bàn tay ra và đổ anh đào trong chén lưu ly ra rồi chia cho hắn một nửa.

Lâm Uyên cũng không có từ chối.

Hắn cầm lấy nửa chén anh đào kia, ngồi bên cạnh Lý Tiện Ngư và ăn cùng với nàng.

Chờ khi Lý Tiện Ngư ăn xong một quả cuối cùng, hắn cũng vừa lúc ăn xong một nửa anh đào được chia.

Đề tài mới vừa rồi cũng thuận lý thành chương mà bị bỏ qua.

Môi mỏng của Lâm Uyên khẽ cong lên và đứng dậy rửa tay, lại lấy khăn tay giúp Lý Tiện Ngư lau chùi đầu ngón tay. Giọng nói của hắn trầm thấp hỏi: “Bây giờ công chúa có muốn làm cái gì không?”

“Dùng bữa?” Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Mới vừa ăn xong anh đào. Vẫn là trễ một chút đi.”

Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời một tiếng, bế nàng lên và mang nàng đi đến phía sau long án, làm nàng ngồi trên đầu gối của mình.

Trên long án chất đống tấu chương hôm nay. Vẫn giống như một ngọn núi nhỏ vậy.

Lý Tiện Ngư thử tìm sổ con của Hộ Bộ ra, nhỏ giọng hỏi lâm uyên: “Lâm Uyên, hôm nay nếu chàng rảnh. Chàng có thể dạy ta làm sao để phê duyệt tấu chương không?” Nàng cong mi nhấn mạnh: “Ta đã nhớ gần hết các chức quan trong Hộ Bộ rồi.” Đáy mắt của Lâm Uyên có ý cười nhợt nhạt, đặt cây bút đỏ đang cầm trong tay đưa cho nàng.

Hắn từ trong đống tấu chương chồng chất tìm ra mấy quyển: “Vậy bắt đầu từ chuyện đơn giản nhất đi.”

Lý Tiện Ngư nghiêm túc gật đầu.

Bắt đầu học theo Lâm Uyên phê duyệt quyển tấu chương đầu tiên trong cuộc đời mình.

Quyển sổ con này là do một người quan viên địa phương truyền đến. Nói bản địa có một loại đặc sản gọi là quả khế và muốn dâng lên cho bệ hạ. Xem như là một chuyện rất đơn giản.

Lý Tiện Ngư nhìn hình vẽ trái cây trong tấu chương, lại lật xem bản đồ của Dận Triều và thấy vậy mà khá xa nên thử hỏi Lâm Uyên: “Là phê duyệt với hắn là “Trẫm đã biết lòng tốt của ngươï sao?”

Lâm Uyên ừ một tiếng, nắm tay nàng ngắn gọn viết xuống ba chữ.

“Không cần đưa.?

Hắn nói: “Người này đã qua 60 tuổi. Có một chút hồ đồ. Lúc trước đã đưa tấu chương giống như vậy, hôm nay lại đưa thêm lần nữa. Lại cách mấy ngày chắc là cũng sẽ đưa lại lần nữa.”

Hắn nhìn đống tấu chương giống như ngọn núi nhỏ trên long án, giọng nói thản nhiên: “Cũng là lúc nên làm cho bọn họ cáo lão hồi hương.”

Vậy đó là muốn bãi quan.

Không biết tại sao, Lý Tiện Ngư lại nhớ đến Điện Tĩnh An, Triệu Thái Hậu nhờ chuyện của nữ quan mà nói đạo lý như vậy với nàng. Lý Tiện Ngư tạm thời đặt bút xuống, ở trong lòng ngực hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

Giọng nói của nàng rất nhỏ: “Lâm Uyên. Nếu hắn thật sự là già rồi hồ đồ thì làm hắn hồi hương cũng là một chuyện tốt.”

“Nhưng thánh nhân cũng từng nói qua nước trong quá ắt không có cá. Gặp được những người có công quá lớn kia, thì có thể thả cho bọn họ một con ngựa để làm cho bọn họ lấy công chuộc tội không?”

Ít nhất, không cần đuổi cùng giết tận bọn họ.

Mày kiếm của Lâm Uyên hơi nhíu lại.

Hắn hỏi: “Đây là lời mẫu hậu nói với công chúa sao?”

Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp. Nàng không phủ nhận chỉ là nhỏ giọng hỏi: “Nếu mẫu hậu nói thì có phải là chàng sẽ không nghe hết đúng không?” Lâm Uyên không trả lời xem như cam chịu.

Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, lại sửa miệng lần nữa: “Vậy coi như là ta nói đi.” Mày kiếm của Lâm Uyên khẽ nhướng lên: “Coi như?”

Chuyện như vậy còn có thể coi là coi như sao?

Lý Tiện Ngư nhỏ giọng trả lời một tiếng. Nàng không hề có tự giác là bản thân đang lừa người, vẫn lấy đôi mắt hạnh hoa trong sáng kia nhìn hắn.

Lâm Uyên rũ mi mắt xuống nhìn thẳng vào nàng.

Ánh mắt rơi từ trên lông mi xuống tới giữa môi của nàng. Giống như đang tìm kiếm nơi thích hợp để hạ miệng.

Hắn còn chưa suy nghĩ xong, Lý Tiện Ngư chủ động nghiêng mặt đi cởi bỏ cổ áo, giống như đưa cái cổ mảnh khẳnh như sứ đưa tới bên môi hắn. Hai má lúm đồng tiền của nàng ửng đỏ, giọng nói mềm mại mà thương lượng với hắn: “Nếu không ta để cho chàng cắn một cái?”

Lâm Uyên cúi đầu xuống.

Hắn không có lựa chọn cắn, chỉ là khẽ hôn lên trên cái cổ trắng nõn của nàng và đặt cằm lên trên vai nàng.

Gió nhẹ thổi vào mặt, lông mi của hắn nửa rũ xuống và giọng nói còn mang theo mất tiếng đêm qua còn chưa biến mất.

“Công chúa biết thần muốn cái gì không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.