Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 168: Ngoại truyện 13: Học phê tấu chương




Có lẽ là bởi vì bọn họ đi dạo ở ngoài cung quá lâu.

Chờ sau khi trở về cung cấm, trong cung đã được thắp sáng ánh đèn rực rỡ.

Lý Tiện Ngư đi theo phía sau Lâm Uyên, chậm rãi đi dọc theo con đường phía trước.

Trong ánh chiều tà có thể nhìn thấy cửa điện phía xa của Điện Thừa Càn.

Khác biệt với lúc nãy là trước cửa điện ngoài Kim Ngô Vệ đang canh giữ thì có một cung nữ mặc quần áo màu xanh đang đứng chờ ở đó.

Lý Tiện Ngư nhìn từ phía xa, cảm thấy giống như có hơi quen mắt.

Ngón tay thon dài của Lâm Uyên nắm bàn tay trắng nõn của nàng cũng lập tức siết chặt lại.

Vẻ mặt của hắn lạnh lùng nhìn về phía tên cung nữ kia: “Mẫu hậu ra lệnh cho ngươi đến đây làm cái gì?”

Cung nữ tiến lên hành lễ, trong tay còn bưng một cái bồn sứ được che bằng vải đỏ. Đây đúng là cung nữ Cẩm Bạch ở bên cạnh Thái hậu.

“Nương nương kêu nô tỳ đến tặng quà cho Hoàng hậu nương nương.”

Ánh mắt của Lý Tiện Ngư dừng trên bồn sứ trong tay nàng, hơi kinh ngạc hỏi: “Đây là mẫu hậu ban thưởng sao?”

Nàng nhỏ giọng cảm ơn, theo bản năng muốn nhấc tấm vải đỏ lên.

Lâm Uyên lại ấn đầu ngón tay của nàng xuống. Hắn đem thoại bản trong tay đưa cho nàng và tự tay nhấc vải đỏ che bồn sứ lên.

Trong bồn sứ cũng không có đồ vật như hắn nghĩ.

Chỉ có một bồn nước trong và một con cá chép màu vàng.

Ánh đèn của đèn Trường Tín cung đình ở trước điện sáng ngời, chiếu lên trên toàn thân màu vàng của con cá chép này.

Con cá đang vẫy đuôi, bơi qua bơi lại tuần tra, nhìn trông vô cùng hoạt bát.

“Cá chép?” Mày kiếm của Lâm Uyên khẽ nhướng lên: “Mẫu hậu đây là có ý gì?”

Lý Tiện Ngư lại nhận ra được: “Đây không phải là cá chép lúc trước ta gặp qua ở trong đình nghỉ chân sao?”

Mày đẹp của nàng hơi cong cong, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Lý Tiện Ngư: “Sáng sớm hôm nay khi chàng không có ở đây, ta đã từng đi cho cá chép ăn.” “Vốn dĩ là muốn hỏi cung nhân muốn một con cá chép để về làm bạn với con cá đỏ. Nhưng nghe nhóm cung nữ nói đây là cá mẫu hậu nuôi. Nên ta không cho các nàng đi lấy nó.”

Giọng điệu của Lâm Uyên lạnh băng: “Tin tức của mẫu hậu rất linh thông.” Những lời này đương nhiên không phải nói với Lý Tiện Ngư.

Cẩm Bạch cúi người xuống càng thấp, cung kính nói: “Hồi bẩm bệ hạ, nương nương cũng chỉ là nghe các cung nhân tán gẫu cho nên mới vô tình biết được.” Lâm Uyên không có nói nhiều lời với Cẩm Bạch.

Hắn rũ mắt hỏi Lý Tiện Ngư: “Chiêu Chiêu có muốn không?”

Lý Tiện Ngư nhìn con cá kia, lại nhìn nhìn Lâm Uyên. Nàng giống như nhìn ra, Lâm Uyên cũng không hề thích.

Thật ra lúc ban ngày nàng chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Nhưng bây giờ cá chép đã đưa tới, nếu nàng nói không cần thì nghĩ sẽ làm phật lòng của mẫu hậu, làm mối quan hệ của Lâm Uyên và mẫu hậu càng lúc càng trở nên căng thẳng.

Vì vậy, nàng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Mày kiếm của Lâm Uyên hơi nhíu lại, nhưng cuối cùng vẫn ra lệnh cho Cẩm Bạch để con cá chép lại.

Hắn bưng bồn sứ và dẫn Lý Tiện Ngư đi vào trong điện.

Tấm bình phong khẽ đóng lại, cung nhân lui ra ngoài.

Lý Tiện Ngư đặt thoại bản đang cầm trong tay lên trên bàn dài, cầm quần áo tắm rửa muốn đi một chuyến đến phòng tắm.

Chờ đến khi nàng trở về, nhìn thấy Lâm Uyên cũng đã đổi sang thường phục hằng ngày.

Giờ phút này hắn đang ngồi sau long án sửa sang lại tấu chương cần phê duyệt hôm nay.

Bồn cá chép kia được hắn đặt trên bàn dài sát cửa sổ, cách hắn khoảng chừng hơn nửa tẩm điện.

Lý Tiện Ngư cầm khăn vải chà lau mái tóc dài còn dính nước, mang theo một chút lo lắng nhỏ giọng hỏi hắn: “Lâm Uyên, con cá chép này có cái gì đó không ổn sao?”

Lâm Uyên đặt quyển tấu chương trong tay xuống, cầm lấy khăn vải trong tay nàng và giúp nàng chà lau đuôi tóc.

Giọng nói của hắn rất lạnh nhạt: “Đây đã từng là món quà trong ngày đại hôn của phụ hoàng và mẫu hậu.” “Đã từng cá chép trong cung chỉ có hai màu đỏ và đen. Cho đến khi đại hôn của phụ hoàng một vị đại thần tặng hai con cá chép màu vàng.”

Lý Tiện Ngư kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía hắn.

“Con này là một trong số đó sao?”

Nàng nhìn Lâm Uyên, hơi do dự hỏi: “Cá chép có thể sống lâu đến như vậy sao?”

Đầu ngón tay của Lâm Uyên hơi ngừng lại.

Hắn nói: “Không phải hai con lúc trước. Chắc là cháu của chúng nó, đời chắt hay là xa hơn nữa.”

Lý Tiện Ngư suy nghĩ nói: “Nếu cá chép lúc trước còn sống. Nó có phải cũng coi như chứng kiến nửa đời của phụ hoàng và mẫu hậu không?”

Nàng hơi tiếc hận: “Đáng tiếc, cá chép không biết nói.” Bằng không nó có thể kể lại những chuyện không có được ghi lại trên sử sách, có thể xuất sắc hơn rất nhiều so với trên thoại bản viết.

Nàng vừa mới nói xong, tấm bình phong bị người nhẹ nhàng gõ gõ.

Là cung nhân bên ngoài cung điện tiến đến đưa đồ ăn.

Giọng nói của Lý Tiện Ngư ngừng lại trong chốc lát.

Mái tóc đen của nàng vẫn còn ướt nên không thể búi tóc lên, nàng trốn sau màn trướng và chờ Lâm Uyên ra lệnh cho nhóm cung nhân tiến vào.

Chờ đến khi các nàng bày bữa tối xong, lại nối đuôi nhau lui ra ngoài thì nàng mới một lần nữa bước ra khỏi màn trướng.

Lâm Uyên đang chờ nàng ở trước bàn dài được bày xong bữa tối. Lý Tiện Ngư cũng đi về phía trước và cùng hắn cùng nhau ngồi xuống sau bàn dài, cầm đôi đũa bạc lên.

Thức ăn trên bàn dài rực rỡ muôn màu.

Khi nàng đang suy nghĩ muốn gắp món nào trước thì Lâm Uyên đã thay đổi vị trí của hai món ăn.

Đổi bánh gạo đen nàng không thích ra phía xa và cũng đặt món cá hấp ở trước mặt nàng.

Hắn giúp Lý Tiện Ngư gắp một miếng cá tươi ngon: “May mắn cá chép không biết nói.”

Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư hơi mở to ra.

Nàng nhìn thịt cá trắng muốt trong chén, lại nhìn con cá chép may mắn sống sót ở phía xa.

Cuối cùng vẫn là giấu đi lòng tò mò, ngoan ngoãn cúi đầu dùng bữa.

Bữa tối rất nhanh đã được dùng xong.

Sau khi nhóm cung nữ dọn đồ ăn còn dư lại đi và dọn dẹp sạch sẽ bàn dài, Lâm Uyên cũng cũng quay lại long án bắt đầu phê duyệt tấu chương chồng chất cả ngày.

Lý Tiện Ngư đích thân giúp hắn mài mực đỏ.

Nàng nhìn những tấu chương này đó không giống như một hai canh giờ là có thể phê duyệt xong, nên nhỏ giọng hỏi hắn: “Lâm Uyên, ta có thể đọc thoại bản một chút không?”

Lâm Uyên đang cầm bút ngừng lại một chút.

Hắn đứng dậy và từ trong hòm xiểng lấy ra mấy quyển thoại bản mới tỉnh đưa cho nàng: “Công chúa đọc mấy quyển này là được.” Lý Tiện Ngư lại có chút muốn nói rồi thôi.

Nàng cúi đầu nhìn bị Lâm Uyên ngăn cản, thật ra muốn nói với hắn ——

Về quyển thoại bản Uyển Uyển kia, nàng còn chưa có xem xong.

Chỉ mới đọc được có hai đoạn.

Nàng còn khá tò mò mặt sau đều viết cái gì.

Nhưng vừa ngước mắt lên lại nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm Uyên.

Đèn lụa xanh và đèn hoa sen trên long án đều cùng nhau được đốt sáng lên, ngọn đèn dầu rực rỡ làm cho tròng mắt của hắn càng thêm đen đậm nhìn thấy không rõ cảm xúc trong đó.

Lý Tiện Ngư nhớ tới chuyện ban ngày, gương mặt ửng đỏ.

Nàng lặng lẽ nuốt lời nói muốn nói xuống, ngoan ngoãn cầm lấy thoại bản hắn đưa qua và yên tĩnh lật xem bên người hắn.

Gió đêm từ từ thổi tới.

Nến đỏ được đốt trong đèn càng cháy càng ngắn, khiến bóng đêm bên ngoài điện không tiếng động lên vào bên trong điện.

Quyển thoại bản trong tay cố tình lại viết có hơi nhàm chán, không thú vị giống như quyển Uyển Uyển kia.

Đọc đến mức làm cho Lý Tiện Ngu cảm thấy mệt rã rời.

Nàng che miệng nhẹ nhàng ngáp một cái, cuối cùng là tạm thời đặt thoại bản xuống và cầm cây trâm bạc chọc chọc ngọn đèn dầu sắp tắt.

Ngọn đèn dầu tạm thời tắt.

Nàng nghiêng mặt đi nhìn xem tấu chương trên long án của Lâm Uyên. Tau chương hôm nay giống như được xếp chồng lên rất cao, giống như ba tòa núi lớn không thể vượt qua được.

Qua một lúc lâu cũng chỉ di chuyển được một góc núi băng mà thôi.

Lý Tiện Ngư mệt mỏi hỏi: “Lâm Uyên, chàng còn muốn phê duyệt tấu chương đến bao lâu?”

Lâm Uyên đặt một quyển tấu chương đã được phê duyệt tốt sang một bên. Hơi tính toán rồi nói ra đáp án: “Khoảng ba hoặc bốn canh giờ nữa.”

Lý Tiện Ngư cúi đầu nhìn đồng hồ cát, giọng nói rất nhỏ nói: “Chờ đến khi đó thì cũng sắp bình minh luôn rồi.”

Lâm Uyên ừ một tiếng.

Hắn đứng dậy bế Lý Tiện Ngư lên, mang theo nàng đi về phía long sàng: “Tối nay công chúa không cần chờ thần.”

Lý Tiện Ngư lại không muốn quay về trên giường.

Nàng duỗi tay nhẹ nhàng nắm chặt tay áo của hắn, ra hiệu kêu Lâm Uyên đặt nàng xuống.

Lâm Uyên hơi dừng bước, hơi hơi ngước mắt lên nhìn nàng: “Công chúa?”

Lý Tiện Ngư ngẩng mặt lên, mắt hạnh trong sáng: “Khi ra cung là cùng nhau đi chơi. Sau khi quay trở về không thể để chàng thức đêm một mình được.”

Lâm Uyên hơi rũ mi mắt xuống, đôi mắt phượng đen đậm nhuộm ý cười nhợt nhạt.

Hắn cuối cùng cúi người xuống và một lần nữa đặt Lý Tiện Ngư sau long án. Lý Tiện Ngư đứng dậy, ở trong hòm xiểng tìm hai cái nến đỏ thay vào rồi lại sửa sang vạt áo và ngồi xuống sau long án, giống như chuẩn bị tốt cầm đèn soi sáng suốt đêm. Lâm Uyên bật cười.

Hắn mở ngăn kéo ra, đem quyển thoại bản mà Lý Tiện Ngư còn chưa xem xong đưa cho nàng.

Lý Tiện Ngư lại không cầm lấy.

Nàng nhỏ giọng hỏi: “Lâm Uyên, ta có thể giúp chàng được cái gì không?”

Lâm Uyên hơi ngừng lại.

Hắn đặt thoại bản xuống, cầm hộp mực đỏ đưa cho nàng.

Lý Tiện Ngư theo bản năng duỗi tay cầm lấy.

Nàng nghiêm túc mài mực một chút.

Mực đỏ sẽ không đông lại trong mùa xuân, sau khi thêm nước và mài mực một chút thì có thể sử dụng một lúc lâu.

Lý Tiện Ngư rất nhanh mài đủ lượng mực dùng suốt đêm, rồi tạm thời không tìm thấy chuyện gì mới để làm.

Khi nàng đang muốn mở miệng hồi Lâm Uyên, lại nghe thấy một tiếng nước chảy rất nhỏ.

Là con cá chép màu vàng nhảy lên ở phía xa, bắn ra bọt nước đầy đất.

Lý Tiện Ngư hơi giật mình.

Một lúc sau, nàng giống như nhớ tới cái gì đó giọng nói rất nhỏ hơi Lâm Uyên: “Lâm Uyên, trước kia khi phụ hoàng còn sống. Mẫu hậu đều sẽ làm cái gì nha?

Lâm Uyên nhớ lại trong giây lát.

Tiếp theo trả lời: “Cai quản lục cung, xử lý những việc vặt trong hậu cung.” Lý Tiện Ngư một tay chống cằm, nhìn sườn mặt của hắn và hơi ngẩn người một chút. Nhưng, bây giờ đông tây lục cung đều không có ai.

Cuộc sống hằng ngày của nhóm thái phi cũng là do mẫu hậu quản lý. Vị Hoàng hậu là nàng thật ra cũng không có chuyện gì để làm.

Lâm Uyên quay đầu lại nhìn nàng ở dưới ánh đèn.

Giống như nhìn ra nàng chán muốn chết, hắn mở miệng hỏi: “Công chúa muốn làm cái gì sao?”

Lý Tiện Ngư buông bàn tay trắng nõn đang chống cằm, chọc chọc đống tấu chương chồng chất như núi ở trước mặt hắn.

Nàng nói: “Ta muốn di chuyển tất cả những quyển tấu chương này đi.”

Môi mỏng của Lâm Uyên khẽ cong lên.

Hắn tùy ý sắp xếp những tấu chương còn thừa sang một bên và sau đó thuận tay cầm lên: “Thần đi thiên điện phê duyệt tấu chương.”

Lý Tiện Ngư mím môi, giữ chặt tay áo của Lâm Uyên: “Lâm Uyên.”

Lâm Uyên hơi nhướng mày lên nhìn nàng.

Lý Tiện Ngư đứng dậy và lấy tấu chương hắn đang cầm một lần nữa đặt trên long án, lại từ trên đó lấy một quyển và mở nó ra.

Nàng nghiêm túc hỏi: “Lâm Uyên, mẫu hậu sẽ giúp phụ hoàng phê duyệt tấu chương sao?”

Nàng nhớ rõ, nàng đã từng nghe Lâm Uyên nói qua. Khi Lâm Uyên không ở Dận Triều, là mẫu hậu của hắn buông rèm chấp chính.

Lâm Uyên rũ mắt nhìn nàng. Một lúc sau thản nhiên trả lời: “Sẽ không.” Hắn ngồi xuống bên cạnh Lý Tiện Ngư, nhìn về phía con cá chép màu vàng đang tuần tra trong bồn sứ ở phía xa: “Hậu cung không được tham gia vào chính sự.”

Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp.

Nàng nói: “Nhưng chàng đã dạy cho ta cách xem tấu chương như thế nào?” Đáng tiếc, nàng cũng không phải một học sinh tốt.

Mặc dù Lâm Uyên dạy rất kiên nhẫn nhưng nàng cũng không có học được. Lâm Uyên ừ một tiếng. Vô cùng tự nhiên nói: “Thần không phải phụ hoàng. Công chúa cũng không phải là mẫu hậu.”

Mày đẹp của Lý Tiện Ngư hơi cong lên, lại cầm thêm một quyển tấu chương lại đây. Cùng với quyển lúc nãy hợp thành một đôi.

“Chàng lại dạy ta một lần nữa đi.”

“Chọn cái dễ để dạy. Có lẽ ta có thể học được.”

Lâm Uyên không từ chối. Hắn bế Lý Tiện Ngư lên và làm nàng dựa vào trong lòng ngực của hắn.

Lại lấy tấu chương của Lục Bộ chia ra làm hai ba phần rồi để Lý Tiện Ngư nhìn qua: “Trong Thượng Thư tỉnh được chia thành Lục Bộ. Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công. Công chúa có cảm thấy hứng thú không?”

Lý Tiện Ngư lần lượt xem qua.

Đầu tiên loại trừ Binh Bộ khó hiểu nhất.

Sau đó lại loại trừ Lễ Bộ rườm rà nhất.

Còn về Hình Bộ, Lại Bộ, hai Bộ này quá phức tạp nên nàng cũng tự giác tránh đi. Cuối cùng nàng vẫn đưa ánh mắt nhìn về phía Hộ Bộ.

Nàng nói: “Nếu không thử xem Hộ Bộ đi.”

Nàng nhỏ giọng bổ sung: “Khi còn ở Điện Phi Hương, sổ sách trong điện cũng là do Trúc Từ sắp xếp lại rồi mới để ta xem qua.”

Có lẽ Hộ Bộ, cũng có thể coi là một tòa nhà lớn hơn một chút so với Điện Phi Hương.

Lâm Uyên không có từ chối.

Hắn gom mấy quyển tấu này sang một bên, chuyên chọn Hộ Bộ để giảng cho Lý Tiện Ngư nghe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.