Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 124: Công chúa nhỏ ngại ngùng




Hắn rũ mắt xuống một lần nữa, cầm đôi đũa bạc lên, bắt đầu ăn cái bánh xuân được Lý Tiện Ngư gắp bỏ vào trong chén của hắn.

Lý Tiện Ngư cũng nhẹ nhàng thở ra, từ trong hộp đồ ăn cầm cái chén bánh trôi củ mài ra, che giấu mà ăn từng miếng nhỏ.

Gió đêm bắt đầu nổi lên ở bên ngoài sương phòng. Ngọn nến trên giá đèn lay động trái phải theo tiếng gió, ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tối. Tâm trạng của Lý Tiện Ngư cũng lặng lẽ phập phồng theo.

Nàng vừa rồi, thật ra muốn hỏi Lâm Uyên một chút. Khi tới ngày tết, hắn cần phải về nhà ăn tết đúng không? Trong nhà còn có người đang đợi hắn.

Nhưng lời nói đến bên môi, nàng lại nhớ tới, hình như Lâm Uyên rất ít khi kể về thân thế của hắn cho nàng nghe. Cho đến ngày hôm nay, nàng cũng chỉ biết Lâm Uyên không phải người của Đại Nguyệt. Hắn có một người huynh trưởng có quan hệ không hề tốt với hắn. Ngoại trừ cái này ra, nàng đối với quá khứ của Lâm Uyên, giống như hoàn toàn không biết gì hết.

Nàng nghĩ như vậy, ánh mắt đang nhìn chén canh từ từ ngước lên, lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn một cái.

Thiếu niên ngồi đối diện đương nhiên đã nhận ra. Ngón tay thon dài cầm đôi đũa bạc của hắn hơi ngừng lại, nhưng cuối cùng cũng không có ngẩng đầu lên, vẫn để nàng cứ nhìn hắn như vậy.

Lý Tiện Ngư ngược lại bắt đầu có hơi ngượng ngùng một chút.

Nàng lại gắp cho Lâm Uyên một cái bánh táo, rồi lại cúi đầu ngoan ngoãn ăn bánh trôi của mình.

Nàng nghĩ, có lẽ là người nhà của Lâm Uyên đối xử không tốt với hắn đi. Vậy... vẫn không nên hỏi là tốt nhất. Nàng vừa suy nghĩ xong, bữa tối cũng dùng xong rất nhanh. Hai người trước sau đặt đôi đũa bạc xuống.

Lý Tiện Ngư đứng dậy từ trên ghế, muốn đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi. Còn chưa cất bước, lại bị Lâm Uyên cầm lấy cổ tay trắng nõn của nàng.

Hắn lại dò hỏi một lần nữa: “Khi công chúa ăn bữa tối có cái gì muốn nói với thần sao?”

Lý Tiện Ngư xoay người lại, lông mi mảnh dài khẽ chớp chớp, tìm một lý do cho bản thân.

“Lúc ban ngày, ngươi chơi cờ lục bác thua ta. Đã ước định trước, phải để cho ta vẽ lên trên mặt ngươi một cái.”

“Sau đó Nguyệt Kiến vội vàng tới, ta còn không kịp vẽ đâu.”

Lâm Uyên bật cười. Hắn buông cổ tay trắng nõn của Lý Tiện Ngư ra, đứng dậy cầm một cái bút lông Hồ Châu đưa cho nàng, nói với Lý Tiện Ngư: “Công chúa vẽ đi.”

Lý Tiện Ngư cong mày đẹp lên, vội vàng từ trên bàn trang điểm của tìm một hộp phấn trang điểm, lấy ngòi bút mềm mại của bút lông Hồ Châu chấm một chút lên trên đó, lại nói với Lâm Uyên: “Ngươi ngồi xuống, ta với không tới được ngươi.”

Lâm Uyên ngồi xuống một lần nữa.

Lý Tiện Ngư cầm bút lông Hồ Châu đi đến trước mặt hắn, duỗi tay ôm mặt của hắn, tìm kiếm nơi thích hợp có thể đặt bút vẽ.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của nàng không tự chữ được dừng lại giữa môi của hắn.

Môi của Lâm Uyên rất mỏng, độ cung tuyệt đẹp, khi hơi mang lên một chút ý cười thì đặc biệt đẹp. Nhưng cố tình hắn là một người có tính tình lạnh lùng.

Thường ngày rất ít khi mở miệng nói chuyện với người khác ngoại trừ nàng, biểu cảm trên mặt vẫn luôn lạnh lùng.

Cộng thêm một đôi mắt phượng đen đậm, màu sắc của môi lại rất nhợt nhạt, khi hai thứ này bổ sung cho nhau thì càng thêm lạnh lẽo muốn đẩy người ta cách xa ngàn dặm.

Lý Tiện Ngư không khỏi nghĩ:

Nếu màu sắc đôi môi đậm hơn một chút, thì có phải nhìn sẽ không khó gần hơn một chút không?

Nàng nghĩ như vậy, cây bút lông chấm phấn trang điểm trong tay cũng nhẹ nhàng dừng trên đôi môi mỏng của hắn.

Ngòi bút mềm mại nhẹ nhàng lướt qua, mày kiếm của Lâm Uyên cũng lập tức nhíu chặt lại.

Giống như rất không quen khi có xúc cảm như vậy.

Lý Tiện Ngư lại không có nhận ra điều đó.

Ánh mắt của nàng tập trung trên môi của hắn.

Nàng một tay ôm mặt của hắn, một tay cầm cây bút lông chấm phấn trang điểm, giống như ngày thường tô son cho bản thân vậy, ti mỉ miêu tả dọc theo đường môi của hắn, sau đó lại cẩn thận tô lên phần còn trống.

Cho đến khi, màu môi nguyên bản của hắn hoàn toàn bị che giấu.

Thay thế, là màu sắc tươi đẹp và đậm của phấn trang điểm.

Phối hợp với màu da trắng lạnh của hắn cùng với vẻ ngoài tuấn tú, giống như một đóa hoa mai nở trên tuyết. Vừa lạnh băng vừa tươi đẹp.

Lý Tiện Ngư ôm mặt hắn hơi ngẩn người, không khỏi nhẹ nhàng cảm thán nói: “Không ngờ rằng sẽ đẹp như vậy.”

Nàng nói, đặt bút lông xuống và nắm lấy tay hắn, gấp không chờ nổi dẫn hắn đi đến trước gương trên bàn trang điểm.

Lý Tiện Ngư tự tay ôm gương đồng đưa cho hắn, mi mắt cong cong nói: “Lâm Uyên ngươi nhìn xem, có phải rất đẹp đúng không?”

Lâm Uyên liếc mắt nhìn một cái. Đôi mắt phượng đen đặc nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.

Hắn nói: “Ở trên môi của công chúa sẽ đẹp hơn rất nhiều so với thần.”

Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt, theo bản năng giải thích nói: “Nhưng... bình thường ta cũng hay tô son môi......”

Có lẽ bởi màu môi của nàng vốn đã hồng, cho nên cũng không nhìn thấy khác biệt lớn như vậy.

Nàng còn chưa nói xong. Lâm Uyên đã cúi người, hôn lên đôi môi đỏ hé mở của nàng. Nuốt xuống tất cả những lời còn chưa nói xong của nàng.

Hai má của Lý Tiện Ngư đột nhiên đỏ bừng.

Nàng có chút không biết làm sao liếc mắt nhìn hắn một cái. Tiếp theo, rụt rè nhẹ nhàng khép mắt lại, cảm nhận ngón tay thon dài của Lâm Uyên nâng mặt nàng lên, môi mỏng trằn trọc trên môi nàng, làm phấn trang điểm màu đỏ thạch lựu dính lên trên cánh môi của nàng.

Theo nụ hôn sâu của hắn, Lý Tiện Ngư nếm được hương vị chua ngọt của nước thạch lựu dùng để chế tác phấn trang điểm và vị sáp đặc trưng của bột phấn, tất cả đều được phóng lớn vô hạn. Cảm nhận kỳ lạ khiến mặt của nàng đỏ lên, làm Lý Tiện Ngư theo bản năng muốn trốn ra phía sau.

Ngón tay thon dài của Lâm Uyên cũng lập tức xoa xoa xương bướm phập phồng của nàng, ôm chặt nàng vào trong lồng ngực, tiếp tục làm sâu nụ hôn này.

Cho đến khi trên môi Lý Tiện Ngư nhuộm đầy màu đỏ của phấn trang điểm. Cho đến khi hai má nàng ửng đỏ, hô hấp hỗn loạn, gương đồng ôm trong ngực cũng lặng lẽ rơi xuống từ trên đầu ngón tay.

Lâm Uyên nhanh tay chụp được, đặt gương đồng lên trên bàn trang điểm, mở đôi mắt phượng đen đậm nhìn hai má ửng đỏ của nàng.

Lý Tiện Ngư cảm nhận được xúc cảm nho nhỏ khi lông mi của hắn lướt qua gò má của nàng.

Hơi ngứa một chút.

Lý Tiện Ngư lại thẹn thùng không dám mở mắt ra.

Cho đến khi cảm nhận được ngón tay của Lâm Uyên đang mơn trớn má của nàng, rồi từ từ buông xuống, mở ra hai nút áo trên cổ áo của nàng.

Hắn cúi người thấp xuống.

Đôi môi có độ ấm nóng cháy đang hôn lên trên cái cổ mảnh khanh của nàng, rồi dừng lại ở trên vai của nàng.

Giống như khi nàng cắn hắn vậy, không nhẹ không nặng mà cắn một ngụm. Bây giờ Lý Tiện Ngư mới biết được cảm nhận lúc trước của Lâm Uyên khi nàng cắn hắn.

Mềm như vậy, cứ như vậy làm nàng nhịn không được nhẹ nhàng kêu lên một tiếng. Ban đêm mùa đông yên tĩnh, giọng nói của nàng vừa nhỏ vừa ngọt ngào, khiến ánh mắt của thiếu niên trước mặt tối xuống.

Lý Tiện Ngư phục hồi tỉnh thần lại, gò má đồ bừng, duỗi tay che môi của mình lại, tiếp theo kéo cổ áo choàng lại, quấn chặt bản thân lại.

Nàng quay mặt đi không dám nhìn hắn, giọng nói cũng giống như hơi nóng đang bay hơi ra bên ngoài: “Ta... ta muốn đi rửa mặt nghỉ ngơi.”

Nàng tìm một cái cớ, suy nghĩ giãy giụa muốn chạy trốn.

Lâm Uyên nắm chặt cổ tay trắng nõn của nàng, đáy mắt đen tối nhìn nàng một lúc lâu. Cuối cùng vẫn cắn răng buông lỏng nàng ra.

Lý Tiện Ngư hoảng loạn quay trở về, chôn cả người đang mặc áo choàng vào trong chăn gam. Còn kéo chăn lên cao, giấu đi gương mặt đỏ bừng của mình. Trong căn phòng trở nên yên tĩnh. Nàng như có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của bản thân, và tiếng hít thở hơi hơi hỗn loạn của Lâm Uyên ở bên ngoài chăn gấm.

Lý Tiện Ngư xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhắm chặt đôi mắt lại. Muốn cho bản thân nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Nhưng một lúc sau, nàng nghe thấy bên ngoài chăn gấm truyền đến giọng nói hơi khàn khàn của Lâm Uyên.

“Công chúa.”

Lý Tiện Ngư nhắm đôi mắt càng chặt. Cố gắng làm bộ như bản thân đã ngủ rồi. Mà bên ngoài chăn gấm, Lâm Uyên lại nhỏ giọng hỏi: “Công chúa không phải nói muốn đi rửa mặt sao?”

Lúc này Lý Tiện Ngư mới nhớ ra việc này.

Nàng chột dạ không trả lời. Lâm Uyên đợi nàng một lúc lâu. Tiếp theo hắn nhợt nhạt nói: “Thần mang công chúa đi qua đó.”

Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt. Nàng còn chưa kịp hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn thì cảm thấy cả người trở nên nhẹ hãng.

Là bị Lâm Uyên ôm cả người nàng và chăm gam từ trên giường lên. Cảm giác không trọng lượng truyền đến, Lý Tiện Ngư rốt cuộc không thể giả bộ ngủ được nữa.

Nàng theo bản năng duỗi tay ôm lấy cổ của hắn, mở một đôi mắt hạnh hoa sóng nước mênh mông nhìn về phía hắn.

Nàng hoảng loạn nhỏ giọng: “Lâm Uyên, ngươi... ngươi muốn mang ta đi đâu?”

Lâm Uyên rũ mắt nhìn nàng, mắt phượng đen đặc vẫn còn tình cảm chưa tan biến.

“Phòng tắm.” Hắn rũ lông mi xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua đôi môi của nàng.

Nhìn đầu ngón tay nhuộm màu đỏ nhạt, giọng nói của hắn khàn khàn: “Ít nhất, phải rửa sạch phấn trang điểm trước.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.