Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 118: “Quy củ” của Đại Nguyệt




Lâm Uyên thấy nàng hoảng loạn như vậy, cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu một cái rồi bế Lý Tiện Ngư lên, bay vút đi về phía Điện Phi Hương. Cho đến khi quay trở về tẩm điện, kéo tấm bình phong lại, nhiệt độ trên mặt của Lý Tiện Ngư vẫn chưa biến mất.

Nàng đứng sau một món đồ trang trí, lấy mu bàn tay hơi lạnh che hai má của mình lại, có chút không biết phải làm sao. Mà ánh mắt của Lâm Uyên cũng rơi xuống trên người nàng.

Hắn nghiêm túc nhìn biểu cảm trên mặt của Lý Tiện Ngư, một lúc sau mày kiếm nhíu chặt lại: “Là trường công chúa Ninh Ý gây khó xử với công chúa sao?”

Lý Tiện Ngư lắc lắc đầu, càng thêm co quắp: “Không phải. Là ta quấy rầy hoàng tỷ mới đúng.”

Lâm Uyến khẽ nhướng mày kiếm lên, nói với Lý Tiện Ngư: “Công chúa đến tặng quà vào ban ngày, có thể quấy rầy đến cái gì?”

Hai má của Lý Tiện Ngư nóng bỏng, biết không được tốt khi kể cho hắn nghe tình huống nàng vừa nhìn thấy. Chỉ có thể kể cho hắn nghe mấy cái từ ngữ linh tỉnh nàng nghe được khi ở bên ngoài mành gấm, muốn nhẹ nhàng lướt nhanh qua chuyện này.

“Ta nghe thấy, hoàng tỷ nói muốn thử một lần với phò mã của tỷ ấy”

Ở trong suy nghĩ của nàng, cái câu thử một lần, chắc là thử xem trình độ học vấn và tính cách của phò mã. Nhưng rốt cuộc đó là phò mã thuộc về hoàng tỷ, là chuyện không nên để nàng nhìn thấy được.

Nhưng lời vừa nói ra, nàng lại thấy thân thể của Lâm Uyên cứng đờ. Tiếp theo, hắn hơi nghiêng mặt đi, nhỏ giọng hỏi nàng. “Day cũng là quy củ của Đại Nguyệt sao?”

Lý Tiện Ngư cũng không biết được. Nhưng vì muốn nhanh chóng lướt qua chuyện xấu hổ này, nàng vẫn nhẹ nhàng gật đầu một chút.

Lâm Uyên nhanh chóng liếc mắt nhìn nàng một cái. Thấy sau bức tranh trang trí thiên nhiên tươi đẹp, hai má của thiếu nữ ửng đỏ, đôi mắt hơi sáng lên, giống như cực kỳ thẹn thùng, muốn nói rồi lại thôi.

Lâm Uyên rũ mắt, hơi mất tự nhiên một chút nghiêng mặt đi, giọng nói khàn khàn: “Công chúa cũng muốn thử sao?”

Muốn thử sao?

Lâm Uyên vừa dứt lời, Lý Tiện Ngư cẩm giác trên mặt càng nóng bỏng.

Rõ ràng là một chuyện đơn giản như thế, không biết vì sao khi hắn nói lại mang theo ý vị khác.

Không thể nói, nói cũng không rõ.

Lý Tiện Ngư càng cảm thấy co quắp, muốn nói không cần, rồi lại sợ không giấu được lời nói dối vừa rồi. Do dự thật lâu, cuối cùng nàng thò mặt từ sau tấm bình phong, nhỏ giọng như muỗi nói: “Vậy, thử một lần đi.”

Nàng vừa dứt lời, cánh tay của thiếu niên đang quay lưng với nàng đột nhiên căng chặt.

Thanh âm của hắn trầm thấp, khàn khàn: “Thần đi chuẩn bị.”

Vừa dứt lời, Lâm Uyên nhanh chóng ẩn thân vào chỗ tối. Bức màn gấm phía sau rủ xuống theo động tác của, thoáng chốt phất lên một chút rồi lại lặng lẽ rơi xuống. Nhanh đến mức cơn gió Bắc đang gào rít ngoài sảnh còn không kịp thổi vào.

Trong tẩm điện yên tĩnh trở lại. Lý Tiện Ngư dường như cũng ý thực được Lâm Uyên đã rời đi.

Nàng chậm rãi bước ra từ tấm bình phong trang trí, do dự một lúc rồi bước nhanh đến cạnh hòm sách bên cạnh, ngồi xổm xuống, tìm sách ở dưới đáy hòm.

Nàng không biết thử phẩm hạnh như thế nào. Như vậy, chỉ có thể thử tài học của Lâm Uyên một lần.

Nàng nghĩ như vậy, cũng ôm mấy quyển sách từng học rất lâu trước kia vào ngực, có chút bất an mà nghĩ 一一

Nàng chưa từng làm phu tử, cũng chưa bao giờ ra đề bài cho người khác. Hy vọng đến lúc đó, Lâm Uyên sẽ không cười nhạo nàng vì những câu hỏi đơn giản màng nàng hỏi.

Đang lúc Lý Tiện Ngư đang nghiêm túc nghĩ đề mục ở Điện Phi Hương, trong Tàng Thư Các trong cung cũng đón vị khách mới. Thiếu niên biểu tình lạnh lùng ngồi một mình trên đỉnh kệ sách, mày kiếm nhíu chặt nhìn quyển sách trên tay.

Sau một lúc, hắn cắn răng khép sách lại, đổi lại xem tị hỏa đồ (tranh hướng dẫn chuyện xxx) ở bên cạnh.

Trong sách tị họa đồ vẽ vô cùng trực quan, cũng càng lộ liễu, có thể nói là vô cùng chỉ tiết. Tay Lâm Uyên cầm tị hỏa đồ siết chặt, kìm nén ý định vứt bỏ những bản vẽ này, lật xem từng trang một.

Cho đến khi hoàng hôn dần buông, cho đến khi mỗi một động tác trên tranh vẽ đều được hắn ghi nhớ kĩ.

Cuối cùng hắn nhét tị họa đồ trong tay lại tầng cuối cùng của giá sách, rồi trở về phương hướng Điện Phi Hương.

z

Trong Điện Phi Hương, đèn đuốc rực rỡ. Lý Tiện Ngư đã sắp viết xong đề thi cho Lâm Uyên, lúc này đang gỡ chặn giấy ra, trịnh trọng đặt giấy Tuyên Thành đã khô mực vào trong một hộp gỗ nhỏ. Còn chưa kịp khóa lại, đã thấy tiếng màn gấm nơi xa vang lên một tiếng rất nhỏ.

Là Lâm Uyên trở về từ bên ngoài.

Lý Tiện Ngư nghiêng đầu nhìn hắn, đặt hộp gỗ nhỏ trong lòng xuống, có chút co quắp mà nhẹ giọng hỏi hắn: “Lâm Uyên, sao ngươi trở lại nhanh như vậy?” Nàng dừng một chút, lại nhỏ giọng hỏi: “Vậy, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” Lâm Uyên hơi khựng lại.

Sau đó, nhỏ giọng trả lời. Hắn bước tới chỗ nàng. Trên đường đi, những chiếc đèn lồng trong tẩm điện đều bị hắn dập tắt từng cái một.

Lý Tiện Ngư khẽ nhướng mi. Nhìn tẩm điện to như vậy theo từng bước chân hắn đi về phía trước mà dần dần chìm vào bóng tối, tựa như vầng trăng sáng trên bầu trời từ từ rơi xuống nước.

Thu lại ánh sáng rực rỡ, phá vỡ từng gợn sóng trên mặt hồ. Mà Lâm Uyên cúi người ở trước mặt nàng, bàn tay thon dài buông xuống, cầm bàn tay trắng nõn của nàng đặt vào lòng bàn tay mình.

Trong bóng đêm mờ mịt, hắn nhỏ giọng hỏi nàng: “Công chúa có sợ hãi không?”

Khoảng cách thân mật như vậy.

Lý Tiện Ngư có thể ngửi thấy mùi tuyết tùng mát lạnh và mùi hương bồ kết nhàn nhạt, như là vừa tắm xong.

Nàng khẽ chớp đôi mắt hạnh, không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Chỉ là làm đề thi thôi, vì sao nàng phải sợ hãi? Vì thế nàng nhẹ nhàng lắc đầu.

Lâm Uyên nhỏ giọng đáp lại. Hắn siết chặt tay nắm tay Lý Tiện Ngư, càng cúi người thấp hơn trước mặt nàng. Hôn lên đôi môi đỏ đang hé mở của nàng.

Lý Tiện Ngư mở to đôi mắt hạnh, nhất thời sửng sốt, quên đi động tác.

Lâm Uyên rũ mắt, che lại đáy mắt dần dần tối lại. Hắn nâng tay phải đang buông thõng bên eo nàng lên, đặt ở gáy hàng, nhân lúc nàng không kịp phòng bị, cạy răng nàng ra, gia tăng nụ hôn này.

Khí thế hắn ập tới mãnh liệt, giống như thủy triều muốn nuốt chửng nàng trong giây lát.

Hai má Lý Tiện Ngư đỏ ửng, nâng đôi bàn tay trắng nõn lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chống lên lồng ngực kiên cố của hắn. Không biết là muốn hắn đẩy ra, hay là muốn mượn sức lực của hắn, như một khúc gỗ trôi dạt bắt lấy hắn, để mình không bị thủy triều mãnh liệt nhấn chìm.

Nàng bối rối và ngây thơ, Lâm Uyên lại không chút do dự.

Hắn nắm chặt bàn tay trắng nõn của Lý Tiện Ngư, một đường công thành đoạt đất, đòi hỏi nàng càng nhiều hơn.

Lý Tiện Ngư hơi ngửa đầu, đầu ngón tay chống ở trước ngực hắn hơi cong lại, tiếng tim đập dần dần trở nên dồn dập.

Nhưng thiếu niên đang hôn sâu nàng vẫn còn chưa thấy thỏa mãn.

Hắn khẽ nâng hàng mi đang rũ xuống, ánh mắt nhìn nàng sâu thẳm.

Sau đó, hắn cắn nhẹ lên đôi môi mềm mại của nàng, ý bảo nàng đáp lại.

Lý Tiện Ngư đỏ ửng mặt, nhẹ nhàng đáp lại hắn.

Nụ hôn ngày càng sâu, làm cho hơi thở hai người đan xen trở lên hỗn loạn. Ngay khi Lý Tiện Ngư sắp không chống đỡ được, Lâm Uyên rốt cuộc buông lỏng cánh tay đang giam giữ nàng.

Lý Tiện Ngư dựa vào vai hắn, nhẹ nhàng thở dốc.

Mà Lâm Uyên bế ngang nàng lên.

Thân thể Lý Tiện Ngư bay lên không trung, theo bản năng duỗi tay, vòng qua ôm lấy cổ hắn.

Lâm Uyên di nhanh về phía trước.

Tấm màn đỏ trong điện rũ xuống nửa mái tóc đen của hắn, vải đỏ mềm nhẹ khẽ lướt qua mắt nàng, tạm thời che đi tầm nhìn của nàng.

Chờ Lý Tiện Ngư hồi phục lại tỉnh thần, nàng đã nằm ở trên chiếc giường gấm của mình.

Trên đỉnh đầu là một chiếc trướng thêu hoa hải đường hai cánh, dưới thân là một chiếc chăn gấm mềm mại cùng với mái tóc đen dài như lụa của nàng.

Lâm Uyên quỳ gối ở mép giường, tay phải chống ở bên người nàng, tay trái nâng cằm nàng lên, một lần nữa hôn xuống.

Hắn hôn đôi mắt nàng, hôn đôi môi đỏ đang hé mở của nàng, lại cung kính cúi đầu hôn gò má ửng đó của nàng, đôi môi mỏng kề sát lên chiếc cổ tỉnh tế, trắng nõn của nàng.

Lý Tiện Ngư dường như chìm trong làn nước ấm, mơ hồ mà hoảng hốt. Cho đến khi ngón tay thon dài của Lâm Uyên cởi bỏ hai chiếc khuy ngọc trên cổ áo nàng.

Khí lạnh ập đến. Lý Tiện Ngư theo bản năng giơ tay lên, cố gắng che đi chiếc cổ trần của mình. Nhưng Lâm Uyên lại hôn sâu xuống cần cổ trắng nõn của nàng, lưu luyến để lại dấu vết trên xương quai xanh của nàng.

Đôi môi hắn cực kỳ mỏng, nhưng nhiệt độ lại vô cùng nóng bỏng. Lý Tiện Ngư không nhịn được khẽ run rẩy, co người lại phía sau.

“Đừng.” Nàng duỗi tay đẩy hắn ra, trên mặt nổi lên rặng mây đỏ: “Rất ngứa.” Lâm Uyên giơ tay nắm lấy cổ tay của nàng, nghiêng đầu khẽ cắn vành tai đỏ ửng của nàng, khàn giọng nói: “Là công chúa nói, muốn thử.”

Hắn giảm lực đạo, nhưng cẩm giác khi răng khẽ cắn vành tai vẫn run rẩy như vậy.

Lý Tiện Ngư không nhịn được khẽ kêu một tiếng. Sau đó, nàng cảm nhận được hô hấp của Lâm Uyên phả lên cô mình đột nhiên trở lên thô trầm.

Ánh mắt hắn đen đặc, dùng sức nắm cổ tay nàng, để đầu ngón tay thon dài của nàng để lên khuy ngọc chỗ cổ áo hắn. Giọng nói trầm thấp ngày thường cũng trở nên khàn khàn.

“Công chúa muốn cởi trước, hay là để thần?”

Vào thời khắc cuối cùng, rốt cuộc Lý Tiện Ngư nghe hiểu lời hắn nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng nháy mắt đỏ bừng, đầu ngón tay thon dài chống ở ở áo hắn, hoảng loạn giải thích với hắn: “Lâm Uyên, ngươi, ngươi hiểu sai ý của ta rồi.”

Nàng nói: “Ta nói thử, không phải, không phải cái này.”

Ánh mắt Lâm Uyên nặng nề nhìn nàng, ngón tay thon dài nắm cổ tay trắng nõn của nàng cũng dùng thêm vài phần lực đạo. Đầu ngón tay Lý Tiện Ngư hơi nghiêng, trời xui đất khiến lại cởi ra một khuy ngọc trên cổ áo hắn.

Mặt Lý Tiện Ngư đỏ như đốt, cố gắng ngồi dậy từ trên giường: “Lâm Uyên, ngươi, ngươi buông ta ra trước đã. Ta, ta đi lấy một thứ.”

Đôi mắt Lâm Uyên cuồn cuộn bóng tối. Hắn không nói một lời, buông lỏng tay đang giữ chặt tay Lý Tiện Ngư. Lý Tiện Ngư được tự do, vội vàng đứng dậy, xuống từ trên chiếc giường gấm. Nàng chạy chậm đến trước chỗ bàn trang điểm, ôm hộp gỗ kia tới, mở ra cho hắn xem giống như bằng chứng.

“Lâm Uyên, ngươi xem, ta cũng đã viết xong rồi.”

Lâm Uyên chăm chút nhìn nàng, giơ tay nhận lấy hộp gỗ. Sau khi lật xem, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Đây là cái gì?”

Lý Tiện Ngư đứng ở trước giường, có chút chột dạ dời ánh mắt đi, không dám nhìn hắn, giọng nói nhỏ nhẹ như muỗi kêu: “Đề thi nha.”

Nàng nhỏ giọng nói: “Trước đó không phải đã nói, công chúa Đại Nguyệt phải thử phẩm hạnh và tài hoa của phò mã sao.”

“Cho nên, ta ra đề thi cho ngươi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.