Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 115: Học cưỡi ngựa




Lý Tiện Ngư đỏ mặt.

Nàng sợ lại tiếp tục giải thích, sẽ nghe thấy lời nói gì đó làm cho nàng đỏ mặt, nên lặng lẽ nói sang chuyện khác, hỏi chuyện của Khang Nhạc: “Lâm Uyên, khi nãy ngươi mới đi trạm dịch, là gặp phải chuyện gì sao?”

Nàng suy nghĩ một lúc, nói: “Là chuyện có liên quan đến Khang Nhạc sao?” Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời, nói với Lý Tiện Ngư: “Thần gặp người của Đông Cung.”

Lý Tiện Ngư cảm thấy hơi kỳ lạ: “Người của hoàng huynh?”

Nàng theo bản năng hỏi: “Bọn họ cũng muốn mang Khang Nhạc đi sao?”

Lâm Uyên dừng một chút, nói với Lý Tiện Ngư: “Đúng vậy, chỉ là dùng cách thức khác nhau thôi.”

Lý Tiện Ngư nghe vậy thì cảm thấy yên lòng.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu một chút, lại hỏi Lâm Uyên: “Lâm Uyên, vậy ngươi muốn chuyển giao chuyện của Khang Nhạc cho hoàng huynh sao?”

“Không.” Lâm Uyên ngước mắt lên, nhìn hoàng cung nguy nga ở phía xa, giọng nói hơi trầm xuống: “Hoàng huynh của công chúa bây giờ có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, không rảnh lo chuyện này.”

Lý Tiện Ngư lo lắng ngước lông mi lên.

Không biết tại sao, nàng nhớ lại tình huống nhìn thấy trong rừng rậm.

Một mũi tên lửa bay lên bầu trời đen nhánh. Tiếp theo có vô số cây đuốc sáng lên, chiếu sáng nửa bầu trời.

Khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy tình huống như vậy, là khi Nhiếp Chính Vương ý đồ mưu phản, Thái Tử suất binh bao vây vương phủ.

Lúc này đây 一一

Lông mi của nàng run rẩy, môi đỏ hé mở, rồi lại không dám nói ra suy đoán của bản thân.

Lâm Uyên cúi đầu, nhìn về phía nàng.

Tựa như nhận thấy được lo lắng của nàng, Lâm Uyên giơ bàn tay không cầm dây cương lên, nắm bàn tay trắng nõn của nàng vào trong lòng bàn tay, ở trong đêm lạnh truyền độ ấm của mình cho nàng.

Hắn không mang theo bất kỳ lập trường gì, bình tĩnh kể lại việc này: “Thái Tử bức vua thoái vị, Thái Thượng Hoàng nhường ngôi ở trong Điện Thái Cực, chuyển sang ở trong biệt cung.”

Mặc dù sớm có chuẩn bị, nhưng khi thật sự nghe thấy, hô hấp của Lý Tiện Ngư vẫn ngừng lại trong chớp mắt.

Nàng từng nghe nói qua chuyện như vậy. Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ xảy ra ở Đại Nguyệt, sẽ xảy ra ở trên người hoàng huynh và phụ hoàng của nàng. Nàng chậm rãi rũ lông mi xuống, một lúc rất lâu không có mở miệng.

Cho đến khi Lâm Uyên từ trên lưng ngựa bế nàng lên, mang nàng bay lướt qua cửa thành đóng chặt, thấy được hoàng cung đèn đuốc sáng trưng ở phía xa. Cuối cùng Lý Tiện Ngư ngước đôi mắt sáng lên, lại một lần nữa hỏi chuyện liên quan đến Khang Nhạc: “Nếu hoàng huynh lên ngôi, vậy có phải Khang Nhạc có thể danh chính ngôn thuận quay trở về hoàng cung không?” Có thể tiếp tục ở trong Các Vũ Hoa, tiếp tục làm công chúa Đại Nguyệt. Nàng cũng có thể thường xuyên nhìn thấy muội ấy. Dưới ánh mắt tràn đầy mong đợi của nàng Lâm Uyên trầm mặc trong giây lát.

Cuối cùng nói: “Không thể.”

Hắn nhỏ giọng giải thích với Lý Tiện Ngư: “Chuyện công chúa Khang Nhạc xuất giá đã viết trên quốc thư Đại Nguyệt, không thể sửa đổi.”

Quốc thư, là tín thư giữa quốc gia này với quốc gia khác. Nếu ra lệnh hủy bỏ hôn sự này, sau này sẽ không còn chỗ dừng chân ở giữa các quốc gia khác.

Cho nên, công chúa Khang Nhạc không có đường sống.

Nàng chỉ có thể “ chết °, chết trong trận lửa lớn ở trạm dịch kia. Lại lấy một thân phận hoàn toàn mới mà sống tiếp.

Lý Tiện Ngư nghe hiểu ý nghĩa ẩn giấu trong lời nói của hắn. Nàng rũ mắt xuống, hơi buồn bã một chút nhẹ nhàng gật đầu. Nàng nói: “Ta đã biết.”

Lâm Uyên thấy tâm trạng của nàng hạ xuống, cũng không hề nói tiếp nữa. Chỉ là nhảy người lên, nhanh chóng đưa nàng về trong Điện Phi Hương.

Lúc này đang là giờ cấm đi lại vào ban đêm, nhóm Kim Ngô Vệ canh gác nghiêm ngặt.

Trong Điện Phi Hương cách Điện Thái Cực rất xa vẫn còn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì, yên lặng giống như ngày thường.

Các cung nhân bình yên nghỉ ngơi, giống như gió bắc gào thét ở bên ngoài điện đều đã ngừng lại.

Bóng đêm đã khuya.

Sau khi Lý Tiện Ngư tắm rửa xong, thì cũng cuộn tròn người lại nhét vào trong chăn gấm. Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, muốn ngủ, nhưng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cứ hiện lên từng cái từng cái một, giống như sóng biển thay phiên nhau ập vào bờ đẩy đi cơn buồn ngủ của nàng.

Bất đắc dĩ, cuối cùng nàng ôm chăn gấm ngồi dậy, nhìn lên trên xà ngang và nhẹ giọng kêu: “Lâm Uyên.”

Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời, nhảy xuống từ trên xà nhà.

Hắn đứng bên ngoài bức màn đỏ, bình tĩnh hỏi nàng: “Công chúa có chuyện gì sao?”

Lý Tiện Ngư cách bức màn đỏ nhìn về phía hắn, giọng nói rất nhẹ: “Ta hơi sợ hãi một chút. Không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

Rốt cuộc, đây cũng là lần đầu tiên nàng trải qua chuyện hoàng quyền thay đổi. Huống chỉ, vẫn là cách bức vua thoái vị như vậy.

Lâm Uyên rũ mắt, vén bức màn đỏ lên đi về phía nàng. Dáng người của hắn cao như vậy, khiến Lý Tiện Ngư phải ngửa đầu lên nhìn khi hắn đến gần.

“Lâm Uyên.” Nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời. Hắn cúi người trước giường gấm của Lý Tiện Ngư, ôm thiếu nữ đang lo lắng sợ hãi vào trong lòng ngực.

“Đừng sợ.” Giọng nói của hắn trầm thấp, giống như cơn gió nhẹ thổi qua núi tuyết: “Mấy ngày nay thần sẽ bảo vệ công chúa.”

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng rũ lông mi xuống, dán gương mặt hơi nóng lên trên quần áo lạnh lẽo của hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực của hắn, cảm giác lo lắng cũng từ từ biến mất.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, cơn buồn ngủ một lần nữa ập đến. Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng khép mắt lại, một lần nữa cuộn tròn người trong chăn, đầu ngón tay trắng nõn vẫn đặt trong lòng bàn tay của thiếu niên như cũ.

Lâm Uyên rũ mắt, yên tĩnh chờ hô hấp của nàng dần dần trở nên đều đặn, lúc này mới nhẹ nhàng giơ tay lên, đặt cổ tay trắng nõn của nàng vào trong chăn gấm.

Hắn cũng nhắm mắt lại, dựa vào mép giường và chìm vào giấc ngủ.

z

Ngày hôm sau, tin tức Thái Thượng Hoàng nhường ngôi được thông báo đến các cung điện.

Thái Tử Lý Yến lên ngôi, truy phong Vương Hoàng Hậu là Thái Hậu.

Thái Thượng Hoàng chuyển đến ở trong Cung Cam Tuyền, nhóm thái phi và thái tần đều được chuyển ra ngoài, có người ở chung với con nối dõi, người không có con thì được chuyển đến Tây Lục Cung sống.

Điện Thần Tiên và Đài Thừa Lộ hai công trình lãng phí tiền bạc chưa làm xong lập tức bị đình công trong hôm nay, tiền bạc dùng để xây dựng hai nơi này lập tức đưa tới biên quan, lấp đầy chỗ trống quân lương bị thiếu.

Bên trong lục cung cũng có cải cách và chỉnh đốn lại.

Các cung điện có cung nhân vượt qua số lượng quy định phân vị đều bị cắt giảm, bổ sung cho các cung điện bị thiếu.

Cho nên, trong Điện Phi Hương của Lý Tiện Ngư cũng có không ít cung nhân mới. Nhà ngang trống rỗng ở Tây Thiên Điện còn chưa tới nửa ngày thì đã ở đầy hơn phân nửa.

Ngoại trừ Trưởng công chúa Ninh Ý vẫn hơi khó chịu một chút với bệ hạ bây giờ, khi gặp mặt thì châm chọc vài câu, thì lục cung cũng có thể xem như yên bình. Trái tim lo lắng của Lý Tiện Ngư cũng từ từ rơi xuống, một lần nữa nghĩ đến việc muốn học cưỡi ngựa.

Mà vừa lúc, sau ngày Thái Tử đăng cơ, là một ngày trời trong xanh vạn dặm không mây.

Lý Tiện Ngư đã ăn sáng xong từ sớm, thay bộ đồ cưỡi ngựa nhẹ nhàng, dẫn Lâm Uyên đi tới trường đua ngựa và cùng hắn đi chọn con ngựa nàng thích. Lâm Uyên đi dạo qua trước chuồng ngựa, nhìn ánh mắt sáng ngời của nàng và tỉnh tế lựa chọn, cuối cùng đứng yên bất động không thể di chuyển ở trước một con ngựa toàn thân tuyết trắng.

Nàng nắm tay hắn, tâm trạng vui vẻ nói: “Lâm Uyên, ta muốn con ngựa này.” Ánh mắt của Lâm Uyên hơi ngừng lại, nhướng mày nói: “Tại sao công chúa chọn nó?”

Lý Tiện Ngư nhón mũi chân lên, khẽ chạm chạm bộ lông của con ngựa, mắt hạnh cong lên: “Bởi vì con ngựa này là con ngựa đẹp nhất nha.”

Da lông toàn thân tỏa sáng giống như trân châu, bộ lông tuyết trắng vừa mềm mại vừa dài, đôi mắt đen nhánh tràn đầy tỉnh thần, lộ ra linh khí trong sáng. Lâm Uyên tiến lên, cầm chặt dây cương, giữ chặt con ngựa đã bắt đầu bực bội dùng móng trước đào đất, nói với Lý Tiện Ngư: “Con ngựa này tính tình không tốt. Công chúa có thể chọn một con khác.”

Lý Tiện Ngư lại hơi do dự một chút.

Nàng lưu luyến nhìn con ngựa xinh đẹp trước mắt, nhịn không được lại một lần nữa hỏi Lâm Uyên với vẻ hy vọng: “Tính tình của con ngựa này thật sự rất xấu sao?”

Lâm Uyên ừ một tiếng, lại nói: “Nhưng nếu công chúa thật sự rất muốn thử, cũng không phải là không được.” Lý Tiện Ngư hơi mong đợi một chút, nhẹ nhàng gật đầu: “Ta muốn thử trước một lần.”

Nếu thật sự không được, lại đổi sang con ngựa khác cũng không muộn.

Lâm Uyên trả lời một tiếng, dắt con ngựa ra khỏi chuồng, giúp nàng đặt yên ngựa lên trên lưng ngựa.

“Công chúa có thể lên ngựa.” Hắn nghiêng người đứng bên cạnh con ngựa, duỗi tay với Lý Tiện Ngư, ra hiệu nàng có thể mượn lực từ trên người hắn.

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng trả lời một tiếng.

Nàng đặt đầu ngón tay trong lòng bàn tay của hắn, thử học cách lên ngựa của hắn. Nhưng con ngựa muốn cao hơn một chút so với trong tưởng tượng của nàng, lại rất không phối hợp, cho nên động tác của nàng cũng có chút vụng về, cũng không hề lưu loát chút nào.

Liên tiếp thử vài lần, mới ở dưới sự giúp đỡ của Lâm Uyên miễn cưỡng ngồi xuống trên lưng ngựa. Nhưng nàng còn chưa kịp để chân vào trên bàn đạp, thì con ngựa bắt đầu trở nên nôn nóng.

Đầu ngựa lay động trái phải, móng trước đào đất, còn không ngừng từ trong mũi phun ra tiếng phì phì kịch liệt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ném nàng từ trên lưng ngựa xuống.

Lý Tiện Ngư hơi hoảng sợ một chút, theo bản năng cúi người xuống, ôm chặt cổ con ngựa không buông ra.

Ánh mắt của Lâm Uyên run sợ, nhanh chóng rút dây chương ngắn lại, nói với nàng: “Công chúa ngồi yên!”

Còn chưa dứt lời, con ngựa kia hí một tiếng dài, muốn đứng thẳng người lên. Tuy dây cương bị Lâm Uyên nắm chặt lại, không thể được như ý nguyện. Nhưng vẫn làm cho Lý Tiện Ngư ngồi trên lưng ngựa sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh cả người. Lòng dũng cảm vừa rồi khi chọn ngựa của nàng cũng bị gió thổi bay mất, lắp bắp nói với Lâm Uyên: “Nó, nó hình như không quá thích ta.”

Mày kiếm của Lâm Uyên nhíu chặt lại, nắm chặt dây cương trong tay, nói với Lý Tiện Ngư: “Con ngựa là một con vật thông minh hiểu ý con người nhất. Đặc biệt là loại con ngựa có tính tình không tốt này, cũng giống như là con người vậy, thích bắt nạt kể yếu, nâng cao dẫm thấp.”

“Công chúa vừa lên ngự thì nó biết rõ người không biết thuần phục ngựa.” “Công chúa vừa rụt rè thì nó sẽ nhân cơ hội rít gào lên.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Lý Tiện Ngư nghe thấy cách nói như vậy.

Trong lúc nhất thời nàng cũng quên sợ hãi, chỉ từ trên lưng ngựa hơi hơi nghiêng mặt nhìn về phía hắn, kinh ngạc hỏi: “Vậy, có phương pháp gì tốt không?”

Lâm Uyên nói: “Đổi một con ngựa, hoặc là, thuần phục nó."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.