Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 114: Thần không cho phép




Đầu ngón tay của nàng khẽ nâng lên, chạm chạm vào vòng tay san hô đỏ tươi đẹp trên cổ tay của mình, từ từ ngước mắt lên, một đôi mắt hạnh hoa trong sáng nhìn về phía hắn: “Ở Đại Nguyệt của chúng ta, không có nhiều tình lang. Người mình thật sự thích, vĩnh viễn chỉ có một. Khi gặp được rồi sẽ không bao giờ thích người khác nữa.”

Hách Liên Kiêu ngây ngốc sững sờ, hơi hơi hé miệng, rồi lại không biết nên nói cái gì đó.

Trong rừng quay về yên tĩnh, chỉ có tiếng gió đêm hơi lạnh từ từ lướt qua.

Cuối cùng, vẫn là Khang Nhạc nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của Lý Tiện Ngư, nhỏ giọng đánh vỡ yên tĩnh: “Hoàng tỷ, cái gì là “ thích? vậy?”

Gương mặt của Lý Tiện Ngư càng đỏ, có một chút trả lời không được. Khi nàng đang co quắp, lại nghe bên ngoài rừng rậm có người lớn tiếng kêu lên.

Hình như là tiếng Hô Diễn.

Lý Tiện Ngư nghe không hiểu nội dung là cái gì, lại có thể nghe thấy một tiếng rồi lại một tiếng gọi ầm 1, càng ngày càng lớn, càng ngày càng gần. Giống như chỉ trong một lúc nữa thì sẽ bước vào trong rừng rậm.

Tiến đến trước mặt bọn họ.

Ánh mắt của các tử sĩ trở nên lạnh lẽo, cánh tay nắm đao thiết căng chặt lại. Hách Liên Kiêu cũng lập tức hoàn hồn lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng có tiếng kêu vang lên, không e dè mà nói với Lý Tiện Ngư: “Là tộc nhân của ta lại đây tìm ta.”

Lý Tiện Ngư nghe thấy tiếng trái tìm của mình đập dồn dập. Bên người nàng chỉ có hai gã tử sĩ.

Nơi xa tiếng người lại ồn ào, nghe giống như có ít nhất là hơn mười người.

Nếu thật sự ra tay, chỉ sợ là không có phần thắng.

Nếu là Hách Liên Kiêu muốn. Hắn có thể đồng thời mang đi hai vị công chúa Đại Nguyệt.

Hách Liên Kiêu đương nhiên cũng hiểu rõ chuyện này.

Hắn mỉm cười với Lý Tiện Ngư, lộ ra hàm răng tuyết trắng.

Trái tim của Lý Tiện Ngư treo trên cao.

Khi nàng đang muốn mở miệng, Hách Liên Kiêu lại lùi về phía sau một bước, xoay người leo lên lưng ngựa trước mặt bọn họ.

Hắn không có lớn tiếng nói, ngược lại là đè thấp giọng nói: “Ta phải trở về rồi, tiểu công chúa Đại Nguyệt.”

Hắn nói, lại nhìn thấy cái đầu của Khang Nhạc nhô ra từ phía sau Lý Tiện Ngư, ánh mắt dừng ở trên bộ quần tạp dịch màu xám trên người nàng, mỉm cười càng thêm xán lạn: “Còn có, tiểu tạp dịch Đại Nguyệt.”

Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người, tiếng lòng căng chặt không tiếng động buông lỏng ra.

Tiếp theo, nàng cũng cong mặt mày lên, nhẹ nhàng cười rộ lên với hắn: “Hách Liên Kiêu, cảm ơn ngươi.”

Nàng nghiêm túc nói: “Ngươi nhất định sẽ gặp được cô nương mà mình thật sự thích. Khi đó, nhớ dẫn nàng ấy cưỡi lạc đà trắng trên sa mạc.”

Có lẽ là ánh trăng tối nay quá đẹp, có lẽ là má lúm đồng tiền của thiếu nữ mặc váy đỏ được may bằng chỉ vàng quá mức tươi đẹp. Lần đầu tiên Hách Liên Kiêu đỏ mặt.

Hắn hơi ngượng ngùng một chút nghiêng mặt đi, kéo dây cương, nhanh chóng xoay đầu ngựa lại.

Dưới ánh trăng trắng bạc, hắn giục ngựa đi về phía tộc nhân, còn không quên ở trên lưng ngựa vẫy tay với Lý Tiện Ngư, mặc dù trên mặt hơi nóng, nhưng tiếng cười vẫn sang sảng như cũ.

“Tiểu công chúa Đại Nguyệt, nếu khi nào nàng không thích tình lang của nàng. Nhớ tới Hô Diễn, làm Vương phi của ta 一一”

Giọng nói của Hách Liên Kiêu bị gió mùa đông thổi bay về phía bắc, rải rác giữa cây tùng lá rụng rậm rạp và cây sồi xanh, lại lọt vào trong tai Lâm Uyên đang vội vàng quay trở về.

Ánh mắt vốn dĩ đã lạnh lùng của thiếu niên càng lạnh giống như băng tuyết, lập tức xoay người xuống ngựa, từ xa bước đến, cầm chặt cổ tay trắng nõn mảnh khanh của Lý Tiện Ngư.

Hắn lạnh giọng: “Công chúa!”

Đêm đông lạnh lẽo, đầu ngón tay của hắn nóng cháy, khiến Lý Tiện Ngư theo bản năng quay đầu lại.

Bốn mắt nhìn nhau, Lý Tiện Ngư kinh ngạc nhẹ giọng: “Lâm Uyên, tại sao ngươi quay trở lại rồi?”

Vừa dứt lời, hai má lúm đồng tiền của nàng trở nên đỏ bừng, hơi hơi co quắp một chút.

Lâm Uyên trở về lúc này, nàng cũng không biết lời nói mới vừa nói với Hách Liên Kiêu có phải đã bị hắn nghe thấy được hay không?

Cũng không biết rốt cuộc hắn nghe được bao nhiêu. Nàng đỏ mặt không dám mở miệng hỏi hắn, lại sợ hắn nói ra lời nói xấu hổ gì đó, kéo Khang Nhạc đang được nàng bảo vệ ở phía sau lên phía trước, ra hiệu nói hoàng muội còn ở đây.

Đáy mắt của Lâm Uyên càng đen tối. Hắn giơ tay, các tử sĩ nhanh chóng ôm Khang Nhạc lên rời khỏi chỗ này, thân hình đồng thời ẩn thân vào trong chỗ tối.

Dưới cây tùng cao lớn lá rụng, chỉ còn lại hai người là Lâm Uyên và Lý Tiện Ngư.

Bóng đêm yên tĩnh đến mức ngột ngạt.

Ở dưới tiếng tim đập hỗn loạn của Lý Tiện Ngư, Lâm Uyên nắm cổ tay nàng thật chặt, trong đôi mắt màu đen cuồn cuộn, gần như là gằn từng câu từng chữ hỏi nàng: “Nếu không có công chúa Khang Nhạc. Có phải công chúa sẽ đồng ý với hắn không, đi theo hắn quay trở về Hô Diễn?”

Lý Tiện Ngư thẹn thùng nhẹ giọng: “Chuyện này không có liên quan gì đến Khang Nhạc......”

Lâm Uyên cúi người, một đôi con ngươi đen đặc tập trung nhìn chằm chằm nàng “Công chúa muốn đi cùng với hắn sao?”

Lý Tiện Ngư bị hắn nhìn đến hai má nóng bỏng, nhẹ nhàng nghiêng mặt đi, nhỏ giọng nói như tiếng muỗi kêu: “Không, không có......”

Trong rừng không có gương đồng.

Lý Tiện Ngư cũng hoàn toàn không biết được, hành động bây giờ của nàng trông giống như chột dạ sau khi nói trái lòng mình.

Nàng chỉ vừa lùi lại phía sau, mà Lâm Uyên từng bước ép sát, cho đến sau lưng nàng dựa vào cây sồi xanh rậm rạp.

Lý Tiện Ngư không thể không dừng bước chân lại, ngửa đầu lên nhìn khi hắn đến gần. Dưới ánh trăng trắng sáng, nàng nhìn thấy rõ ràng biểu cảm trên mặt của thiếu niên.

Nàng mơ hồ cảm thấy hắn giống như đang tức giận, cảm thấy hắn chắc là đang hiểu lầm cái gì đó.

Môi đỏ của nàng hé mở, muốn giải thích. Mà ánh mắt của Lâm Uyên hoàn toàn tối đen xuống.

“Thần không cho phép.” Mấy chữ mang theo sự tức giận thốt ra.

Lâm Uyên cúi người, hung hăng hôn lên đôi môi do tươi của nàng, nuốt hết tất cả những lời nàng sắp nói.

Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư hơi mở to, ngay cả hô hấp đều ngừng lại.

Tiếng tim đập của nàng hỗn loạn, đầu ngón tay trắng nõn hoảng loạn đặt trên ngực của hắn, rồi lại bị hắn nắm lấy cổ tay đặt ở trên thân cây sồi xanh hơi thô ráp.

Cái tay vốn dĩ đang cầm kiếm của Lâm Uyên buông ra, ngón tay thon dài ôm chặt sau gáy nàng, không cho nàng trốn tránh lui ra phía sau.

Hắn hôn nụ hôn sâu này. Mang theo tức giận, mang theo không cam lòng, mang theo dục vọng muốn chiếm nàng làm của riêng mà cạy hàm răng của nàng ra, hung ác muốn đòi lấy đáp án từ phía nàng. Giống như đang hỏi nàng tại sao nàng muốn rời đi cùng với Hách Liên Kiêu, đi đến Hô Diễn xa lạ, lại không muốn chờ hắn trở về Dận Triều lãnh chỉ quay trở lại cưới nàng.

Giữa hô hấp quấn lấy nhau, trái tim Lý Tiện Ngư đập như nổi trống, mặt đỏ như muốn thiêu cháy.

Nàng giống như đang đứng trong nước sông chảy xiết, có cơn sóng mạnh mẽ đang ập đến, sẵn sàng nhấn chìm nàng bất kỳ lúc nào.

Ở trước khi nàng không thể thở dốc, trước khi lý trí của nàng được rút ra. Nàng rũ lông mi xuống, nhẹ nhàng đáp lại hắn.

Ngón tay thon dài của Lâm Uyên nắm bên gáy nàng đột nhiên siết chặt lại, tiếp theo từ từ buông xuống, vòng qua vòng eo mảnh khanh của nàng, gắt gao ôm nàng vào trong lòng ngực.

Hắn dừng động tác lại trong chốc lát, cảm nhận được đáp lại của nàng. Vừa dịu dàng vừa ngây ngô, mang theo thẹn thùng của thiếu nữ mới biết yêu, nhưng lại càng lay động tiếng lòng so với tất cả sự vật quyến rũ.

Hô hấp của Lâm Uyên dần dần trở nên thô nặng. Hắn cầm chặt cổ tay trắng muốt của Lý Tiện Ngư, thuận theo bản năng của bản thân hôn lại nàng càng thêm nhiệt liệt hơn.

Hắn không hề che giấu tình cảm của mình dành cho nàng.

Lông mi của Lý Tiện Ngư run rẩy, hô hấp dần dần hỗn loạn đến mức không thể tiếp tục.

Nàng cảm thấy mình sắp không chịu đựng được tình cảm thích của Lâm Uyên, không thể không duỗi tay đẩy vai hắn ra.

Lâm Uyên nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, không cam lòng cắn cắn đôi môi đỏ tươi được hôn ướt át của nàng, chậm rãi buông nàng ra, cho nàng không gian để thở dốc.

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng nằm trên bờ vai rộng lớn của hắn, hai má ửng đỏ, hô hấp hỗn loạn.

Nàng rũ lông mi xuống, giơ đầu ngón tay trắng nõn lên, theo bản năng muốn che giấu cánh môi đỏ tươi bị hôn đến hơi sưng lên của bản thân

Khi đầu ngón tay lạnh lẽo vừa chạm vào, nàng nhẹ nhàng ai nha một tiếng. “Đau.” Ánh mắt của Lâm Uyên lập tức nhìn qua, từ từ dừng lại trên đôi môi do tươi đẹp của nàng.

Hắn giơ ngón tay thon dài lên, đầu ngón tay nóng cháy khẽ vuốt qua đôi môi của nàng, giọng nói khàn khàn hứa hẹn với nàng: “Sau này thần sẽ chú ý một chút.”

Nhiệt độ trên gò má của Lý Tiện Ngư vừa mới giảm xuống vài phần thì lập tức nóng bỏng trở lại.

Nàng nghiêng mặt đi, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Đêm đã khuya, chúng ta nên quay về cung đi.”

Lâm Uyên gật đầu, bế ngang nàng lên, đặt trên lưng ngựa.

Lý Tiện Ngư chưa bao giờ cưỡi ngựa, trong tay nắm chặt dây cương không dám cử động, lo lắng gọi tên của hắn: “Lâm Uyên.”

Nàng hơi sợ hãi một chút nhẹ giọng: “Nó muốn hat ngã ta xuống.”

“Sẽ không.”

Môi mỏng của Lâm Uyên khẽ cong lên, xoay người leo lên ngựa.

Cánh tay thon dài mạnh mẽ của hắn vòng qua vòng eo của nàng, nắm chặt dây cương con ngựa, cũng bảo vệ nàng vào trong lòng ngực.

Roi vừa rơi xuống, con ngựa cất vó chạy như bay về phía trước.

Gió đêm thổi lướt qua tóc mai của Lý Tiện Ngư, làm cho vạt áo choàng nàng đang mặc bay lên, nhẹ nhàng lướt qua vòng eo săn chắc của thiếu niên.

Lý Tiện Ngư dựa vào trong lòng ngực rắn chắc của hắn, nghe thấy tiếng tim đập của mình rất rõ ràng, rõ ràng đến mức làm nàng cảm thấy muốn nói cái gì để che giấu nó đi.

Vì vậy nàng nhỏ giọng nói lời vừa rồi chưa kịp nói cho hắn nghe. “Thật ra... ta không muốn đi Hô Diễn.”

Lâm Uyên như đã hiểu rõ. Cánh tay vòng qua vòng eo của Lý Tiện Ngư siết chặt lại, không hề do dự trả lời lại: “Cho dù công chúa muốn đi. Thần cũng sẽ đến Hô Diễn, cướp công chúa về.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.