Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 107: Tỷ thí




Lý Tiện Ngư có chút sốt ruột. Nàng vội vàng đứng dậy từ trên giường, gọi thiếu niên đã quay người đi: “Lâm Uyên!”

Lâm Uyên thoáng xoay người lại, còn chưa mở miệng, lại thấy Lý Tiện Ngư đã đứng dậy.

Áo choàng rộng trượt từ trên người nàng rơi xuống, vạt áo rơi xuống mặt đất, thiếu nữ vội vàng đứng dậy bị vấp phải, ngã nhào về phía trước.

Lâm Uyên sải bước về phía trước, một tay nắm lấy cánh tay của nàng, một tay vòng qua eo nàng, ổn định lại thân thể đang đổ về phía trước của nàng.

Lý Tiện Ngư cũng bị sự việc bất thình lình này làm cho kinh sợ. Nàng theo bản năng duỗi tay, vòng qua vòng eo thanh mảnh thiếu niên, ôm chặt lấy hắn.

Lâm Uyên hơi khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn không tránh đi.

Ngay lập tức, Lý Tiện Ngư hoàn tồn từ trong biến cố này, khuôn mặt trắng như tuyết của nàng đột nhiên đỏ bừng.

Nàng muốn buông tay, rồi lại sợ Lâm Uyên xoay người rời đi, do dự một lúc, nàng chỉ đành chôn khuôn mặt đỏ bừng vào trong ngực hắn, căn cứ vào nguyên tắc hắn không nhìn thấy thì được, nhẹ nhàng nói: “Lâm Uyên, ngươi đừng đi.”

Hô hấp Lâm Uyên dừng lại, cuối cùng giơ tay lên ôm chặt thiếu nữ đang chôn mặt trước ngực mình vào lòng

Hương phù dung thoang thoảng bên người, trong màn đêm tĩnh mịch, phóng đại vô tận mọi cảm giác. Hắn cảm nhận được sự mềm mại của áo choàng nhung thỏ Lý Tiện Ngư đang mặc trên người, mái tóc đem mềm mại đang tán loạn trên cánh tay hắn, ngay cả những ngón tay đang ôm hắn cũng rất mềm mại. Xúc cảm làm cho người ta quyến luyến, mê mẩn.

Lâm Uyên cúi người, đặt cằm lên trên vai nàng, băng sương trong mắt phượng tan đi, dần dần sinh ra vài tia tình cảm u tối.

Trong một khoảnh khắc, hắn thậm chí muốn ở lại cả đêm. Muốn cứ mặc kệ cái người Hô Diễn kia một mình bị gió đêm lạnh thổi ở bờ sông Ngự Hà.

Nhưng ngay lập tức, hắn lại nhớ tới cảnh tượng ban ngày. Nhớ tới Hách Liên Kiêu rất hào phóng với Lý Tiện Ngư: “Ta cũng có thể cùng hắn làm tình lang của nàng. Hắn ngày chẵn, ta ngày lẻ. Nếu nàng còn có những tình lang khác, vậy cũng có thể thương lượng ——”

Nghĩ đến đây, ánh mắt thiếu niên trở nên lạnh lùng, dưới ánh trăng sắc bén như con dao sắc đã ra khỏi vỏ.

Hắn nghiến răng nói ở bên tai Lý Tiện Ngư: “Thần không thể không đi.”

Nếu tối nay không đi, chờ Hách Liên Kiêu trở về Hô Diễn, hắn nằm trên giường ở Dận triều còn phải trắng đêm khó ngủ vì điều này.

Lý Tiện Ngư ngẩng mặt từ trong ngực hắn, ngước mắt nhìn hắn. Thấy đáy mắt thiếu niên sâu thẳm, vẻ mặt lạnh băng. Biểu thị hắn đã quyết tâm rồi, không thể thay đổi. Có lẽ là biết khó có thể khuyên được, Lý Tiện Ngư chỉ lấy lui làm tiến.

Nàng nhẹ giọng hỏi: “Vậy ngươi, có thể dẫn ta đi cùng không?”

Lâm Uyên hơi ngừng lại, nhìn nàng: “Công chúa nói cái gì?”

Lý Tiện Ngư nhẹ giọng lặp lại, còn bảo đảm với hắn: “Lần này, ta nhất định sẽ không gọi người tới.”

Lâm Uyên trầm mặc một lúc, cuối cùng rũ mắt. Hắn nói: “Công chúa thay y phục đi.”

Lý Tiện Ngư mắt hạnh mở to, biết hắn đồng ý rồi, vội vàng buông hắn ra, tìm trong rương vài kiện y phục thường mặc, quay trở lại bức rèm đỏ.

Có lẽ là do sợ hắn đi trước, Lý Tiện Ngư thay đổi y phục rất nhanh. Còn không đến nửa chén trà nhỏ, nàng đã đi ra khỏi bức rèm đỏ.

Nội y trên người đã được thay bằng váy dệt bằng vải màu vàng thường ngày, bên ngoài còn khoác một chiếc áo choàng nhung nhỏ dày. Mái tóc đen mềm mại cũng đã được búi thành kiểu tóc bách hợp, lấy một cây trâm bạch ngọc cố định lại.

Lâm Uyên cẩn thận nhìn hồi lâu, vẫn tiến lên, thay nàng kéo áo choàng nhung thỏ lên che cái cổ trắng nõn mảnh khảnh. Lúc này mới cúi người, bế ngang nàng lên.

Hắn bay vút về phương hướng sông Ngự Hà.

Lâm Uyên xưa nay luôn đúng giờ, ngay cả khi đi trả thù cũng không ngoại lệ. Cho dù mang theo Lý Tiện Ngư, phải đi đường vòng để tránh né Kim Ngô Vệ, cũng vẫn đến bờ sông Ngự Hà trước giờ Tý.

Giờ phút này, màn đêm đen kịt, trên bờ sông Ngự Hà không một bóng người, chỉ có mặt nước phần chiếu ánh trăng sáng trên bầu trời, có chút gợn sóng.

Lý Tiện Ngư từ từ xuống từ trong lòng ngực Lâm Uyên, kéo hắn đến một gốc cây liễu bên cạnh chờ đợi.

Mùa đông, lá liễu đã sớm rụng hết, cành liễu trụi lủi nghiêng trên mặt nước, nhẹ nhàng lay động theo làn gió lạnh thổi cùng tiếng đồng hồ nước vang vọng nơi xa.

Cho đến khi đồng hồ nước gõ vang đến giờ Tý, hai người cuối cùng nhìn thấy thân hình thiếu niên mặc trang phục Hô Diễn đeo loan đao ở eo, vào mùa đông mà mồ hôi đầy đầu, vội vàng chạy đến. Hôm nay, Hách Liên Kiêu đến được đây quả thực không dễ.

Ban ngày bị Kim Ngô Vệ kéo ra khỏi cung, buổi tối lại đi tìm nhóm Kim Ngô Vệ hỏi thăm Ngự Hà ở đâu, lại bị bọn họ cầm đuốc đuổi theo hơn nửa cung đình. Cuối cùng hắn trói một thái giám ở một tòa cung điện hẻo lánh, bắt hắn dẫn đường mới miễn cưỡng tìm được đến nơi.

Còn chưa kịp đứng vững, vừa ngước mắt, lại thấy thiếu niên ban ngày đã từng gặp ở bờ sông Ngự Hà. Ngay cả tiểu công chúa Đại Nguyệt cũng ở đây.

Hách Liên Kiêu ngạc nhiên. Một lúc sau sợ hãi kêu ra tiếng: “Tiểu công chúa Đại Nguyệt, nàng lại tới thiên vị!”

“Ta không phải tới đây để thiên vị.” Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng giải thích, có chút xấu hổ, thời điểm ngước mắt lên, giọng nói cũng từ từ trở nên nghiêm túc: “Ta là tới nói cho các ngươi quy củ đánh nhau trong cung Đại Nguyệt.”

Vừa dút lời, hai người đồng thời nhìn về phía nàng. Lâm Uyên hình như có chút bất ngờ, mày kiếm khẽ nâng.

Mà Hách Liên Kiêu bật thốt lên nói: “Quy củ gì?”

Lý Tiện Ngư nâng bước, đi đến giữa bọn họ, kéo lại áo choàng bản thân, nghiêm mặt nói: “Điều thứ nhất, không được sử dụng vũ khí.”

Lâm Uyên cũng không nhiều lời, chỉ nhanh nhẹn lấy bội kiếm xuống đưa cho nàng.

Lý Tiện Ngư duỗi tay nhận lấy.

Nhưng trường kiếm của Lâm Uyên nặng hơn so với nàng tưởng tượng rất nhiều. Mặc dù dùng cả hai tay ôm lấy, nhưng khi hắn buông tay, Lý Tiện Ngư vẫn lao đảo lùi lại phía sau nửa bước mới có thể từ từ đứng vững.

Nàng ôm trường kiếm vào trong ngực, nàng đứng thẳng người rồi nhìn về phía Hách Liên Kiêu. “Quy củ đánh nhau của Đại Nguyệt các ngươi thật cổ quái.” Hách Liên Kiêu gãi đầu, nhưng vẫn cởi loan đao trên eo mình xuống, tiến lên phía trước hai bước, đưa cho Lý Tiện Ngư.

Lý Tiện Ngư thay đổi tư thế ôm trường kiếm trong ngực, tựa chuôi kiếm lên trên vai nàng, làm phân tán lực đạo. Lúc này mới đưa tay phải ra, nhận lấy loan đao hắn đưa tới.

Nhưng động tác của Lâm Uyên còn nhanh hơn nàng. Nàng mới giơ tay lên, Lâm Uyên đã nâng tay đoạt lấy loan đao, đao kiếm cắm thật sâu xuống mặt đất giữa hai người.

Hắn lạnh giọng: “Công chúa không cầm nổi đao của ngươi.”

Lý Tiện Ngư khẽ hé đôi môi đỏ mọng, muốn nói kỳ thật loan đao này nhìn qua còn nhẹ hơn trường kiếm của hắn không ít. Nàng cố gắng một chút, hẳn là vẫn có thể cầm được.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt Lâm Uyên lạnh băng, vẫn lặng lẽ nuốt những lời này xuống, trước khi Hách Liên Kiêu mở miệng, nói ra quy củ thứ hai.

“Quy củ thứ hai. Đánh nhau ở trong cung, không được đánh vào mặt.”

“Càng không được náo loạn đến mọi người đều biết.”

Ngay khi quy củ này được đưa ra, Hách Liên Kiêu nuốt những lời muốn nói trở về. Hắn cười rộ với Lý Tiện Ngư, lộ ra hàm răng trắng: “Tiểu công chúa Đại Nguyệt, nàng sợ ta bị thương ở mặt sao?”

Hắn vừa nhướng mày vừa nói: “Ở Hô Diễn chúng ta, vết sẹo là tượng trưng cho dũng sĩ. Không giống Đại Nguyệt các người, nam nhân không có bản lĩnh gì khác, phải dựa vào khuôn mặt mới có thể làm nữ nhân thích.”

Lý Tiện Ngư muốn tranh luận. Nhưng còn chưa mở miệng, lại nghe Lâm Uyên hỏi nàng từng chữ một: “Công chúa còn quy củ gì không?” Lý Tiện Ngư nghiêng đầu, thấy tay phải thiếu niên buông xuống bên người đã nắm chặt thành quyền, mắt phượng thâm thúy, khi nhìn về phía Hách Liên Kiêu, lạnh lùng, sắc bén như hàn băng.

Hắn dường như cố gắng áp chế cơn tức giận của mình.

Vì thế Lý Tiện Ngư đề cao âm lượng, vội vàng nói: “Còn một quy củ cuối cùng. Các ngươi đi chỗ khác đánh nhau.”

Nàng nhẹ giọng bổ sung: “Đi nơi nào cũng được, đừng đánh ở trước mặt ta là được.”

Dù sao nàng cũng chưa bao giờ luyện võ, khi bọn họ đánh nhau, hai bên đều không thể can thiệp. Cho dù muốn giúp cũng không thể giúp.

Thay vì đứng một bên vừa xem vừa lo lắng, thà rằng không nhìn thấy còn hơn. Lâm Uyên đáp lời. Giọng nói còn chưa dứt, thân hình hắn đã di chuyển.

Hắn bay vút đến bên cạnh Hách Liên Kiêu, duỗi tay tóm cổ áo hắn.

Hách Liên Kiêu tránh về phía sau một bước, mày rậm nhướng lên: “Ta tự đi!” Hắn nói như vậy nhưng lại không di chuyển.

Đôi mắt đen láy của Lâm Uyên nặng nề, tràn đầy cảnh giác nhìn hắn.

Hách Liên Kiêu cũng không chịu thua kém trừng lại, còn đúng lý hợp tình nói: “Đây là địa bàn của Đại Nguyệt các ngươi, đương nhiên ngươi phải đi trước! Ta làm sao biết nơi nào có thể đánh, nơi nào không thể!”

Lý Tiện Ngư kinh ngạc nhìn hắn. Đây là chỗ rẽ của sông Ngự Hà, xung quanh không có cung điện nào.

Hách Liên Kiêu chỉ cần đi theo con đường lúc đến thì có thể tìm được rất nhiều nơi có thể thi triển quyền cước. Trừ phi 一一 Hắn không biết đường.

Lý Tiện Ngư nghĩ đến đây, hơi kinh ngạc. Mà Lâm Uyên cũng đồng thời nói: “Ngươi không biết đường à?”

Hắn nói thẳng ra như vậy khiến khuôn mặt Hách Liên Kiêu nhất thời đỏ bừng. Hắn nói rất to, khí thế không chịu thua người: “Ai không biết đường chứ!”

Hừ một tiếng, hắn hung hăng xoay người rời đi.

Lý Tiện Ngư nhìn phương hướng hắn rời đi, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở: “Hướng đó đều là đường cụt, ngươi đi thêm một chút về phía trước sẽ thấy khúc cuối sông Ngự Hà rồi.”

Hách Liên Kiêu dừng bước lại, nhanh chóng thay đổi phương hướng.

Nhưng hắn vẫn mạnh miệng như cũ nói: “Ta nhớ rõ đường vừa rồi ở đâu. Ta chỉ muốn nghe tiểu công chúa Đại Nguyệt chỉ đường cho ta mà thôi.”

Lý Tiện Ngư khẽ chớp mi, đang suy nghĩ muốn trả lời như thế nào.

Lâm Uyên đã lạnh lùng nói: “Phương hướng ngươi đi là hướng Nam. Hướng ngươi tới là hướng Bắc.”

“Nam Bắc còn chẳng phân biệt được, còn nói mình biết đường à?”

Lý Tiện Ngư cố nén cười, hoà giải nói: “Mặc kệ Nam hay Bắc, các ngươi nhanh đi đi. Lại chờ chút nữa Kim Ngô Vệ có thể sẽ lại tới đây.”

Hách Liên Kiêu tìm bậc thang xuống, chạy nhanh về phía trước.

Chỉ coi như không nghe thấy lời Lâm Uyên nói.

Lâm Uyên vội vàng nói với Lý Tiện Ngư: “Công chúa ở đây chờ thần. Nhiều nhất một nén nhang, thần sẽ trở lại.” Hắn dứt lời, đồng thời cũng di chuyển thân hình, theo sát phía sau. Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng hai người cùng biến mất vào trong bóng đêm sâu thẳm. Lý Tiện Ngư kiễng chân nhìn theo phương hướng họ rời đi.

Thấy bọn họ thật sự đã đi xa, ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Nàng cũng trở lại dưới gốc cây liễu, tìm một cái ghế đá sạch sẽ ngồi xuống.

Nàng đặt trường kiếm của Lâm Uyên ở trên đầu gối mình, một tay nắm nhẹ thân kiếm, tay kia đặt lên chuôi kiếm, ngước mặt lên, nhìn ánh trắng trên bầu trời.

Mây mù ban ngày đã tan, dải ngân hà rực rỡ trên bầu trời, ánh trăng sáng vằng vặc.

Ngày mai, hẳn là một ngày nắng. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.