Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 100: Lựa chọn công chúa




Tin tức sứ thần Hô Diễn vào cung triều bái rất nhanh đã truyền đến mỗi tòa cung điện.

Lưu Vân Điện.

Nhã Thiện đang nằm trên giường gấm với rất nhiều chậu than đang được thiêu đốt dữ dội ở xung quanh nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh, đôi tay ôm chặt chẽ lấy áo choàng lông chồn ở trên người, lông mi rũ xuống theo hô hấp mà hơi hơi phập phồng.

Nàng hỏi ảnh vệ ở bên cạnh: “Phù Lam, ta nghe thấy bên ngoài có tiếng náo nhiệt. Là sứ thần Hô Diễn tiến cung sao?”

Nàng có hơi không còn chút sức nào mà mỉm cười: “Sau đó, có phải phụ hoàng lại muốn mở yến tiệc ở Điện Thùa Huy, đón gió tẩy trần cho bọn họ không?” Sau đó, lại là hòa thân.

Gả công chúa.

Kết một cái gọi là tình bạn vĩnh cửu.

Phù Lam trầm mặc trong một cái chớp mắt, đáp: “Vâng.”

Nhã Thiện nhỏ giọng trả lời một tiếng, buông bàn tay trắng đang ôm lấy áo choàng lông chồn ra, gian nan mang giày đứng dậy.

Phù Lam lập tức bước lên, đỡ lấy thân thể gầy ốm của nàng.

Nhã Thiện đồn nửa sức lực cơ thể lên trên người Phù Lam, lúc này mới miễn cưỡng đứng dậy, đi đến trước bàn trang điểm và ngồi xuống. Nàng gọi thị nữ của mình: “Thanh Đồng, lại đây giúp ta trang điểm đi.”

Phù Lam một lần nữa ẩn thân vào chỗ tối.

Mà thị nữ tên là Thanh Đồng vén màn bước vào, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Công chúa, hôm nay mưa rơi. Trời đặc biệt lạnh, ngài vẫn... vẫn nên chú ý sức khỏe của mình, không nên đi ra ngoài để bị nhiễm phong hàn.”

Nhã Thiện không trả lời, chỉ lấy ra một cái bình sứ nhỏ, từ bên trong đổ ra viên thuốc viên màu nâu, uống từng viên một với nước.

Liên tiếp dùng ba viên, nàng mới như là có chút sức lực, đoan trang ngồi thẳng người ở trước bàn trang điểm, giọng nói dịu dàng nói với nàng: “Thanh Đồng, giúp ta trang điểm đẹp một chút đi.”

“Ta muốn đi Điện Thừa Huy, gặp sứ thần Hô Diễn một lần.”

Thanh Đồng sửng sốt, khi lại mở miệng đã có chút nghẹn ngào: “Công chúa, ngài cần gì......”

Nhã Thiện rũ lông mi xuống, không cần phải nhiều lời nữa.

Thanh Đồng đứng yên bất động, thấy Nhã Thiện cũng không có dấu hiệu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đành phải bước lên và mở hộp trang điểm ra, rưng rưng nước mắt trang điểm cho công chúa nhà mình.

Theo đồng hồ nước nhỏ giọt, gương mặt hiện lên trong gương đồng dần dần có biến hóa.

Phấn má màu đỏ nhạt che hai má tái nhợt của nàng lại, son môi màu hoa hải đường màu đỏ được tô lên trên đôi môi không có huyết sắc của nàng, nhuộm thành màu sắc tươi đẹp.

Nàng mặc cái váy dệt màu vàng đã lâu chưa mặc, đeo lên trang sức tỉnh xảo bằng đá hồng ngọc, khẽ cong khóe môi lên khi nhìn vào trong gương đồng, trên gương mặt có vẻ hơi lạnh lùng hiện lên một cái lúm đồng tiền. Giống như một đóa hoa sắp khô héo một lần nữa nở giữa mùa đông.

Phù Lam cũng một lần nữa hiện thân, đỡ nàng đứng dậy từ bàn trang điểm, từng bước từng bước đi ra khỏi tẩm điện đốt than ấm áp, giúp nàng bung dù, đưa nàng đi lên trên hành lang nơi cơn mưa mùa đông đang rơi.

Trong mưa phùn mùa đông, thiếu nữ ngước mắt lên từ cán dù bằng ngọc.

Từ khi nàng có ký ức đến nay, đây là lần đầu tiên nàng ra cửa vào mùa đông. Nhìn thấy tường đỏ chạy dài vô tận, nhìn thấy mái vòm cong bên ngoài tẩm điện, cùng với mái ngói lưu ly màu vàng kim ở Điện Thừa Huy phía xa xa.

Cả đời này của nàng, chuyện có thể làm cho Đại Nguyệt, cho các tỷ muội của mình cũng không nhiều lắm.

Đây chắc là... một chuyện cuối cùng.

Màn đêm buông xuống, trong Điện Thừa Huy, vang lên tiếng đàn sáo, yến tiệc đã được tổ chức mấy ngày liền.

Bữa yến tiệc đón gió tẩy trần đang diễn ra sôi nổi.

Hoàng đế ngồi ở trên cái ghế được làm riêng, trên đầu gối của hắn được trải tấm thảm màu vàng che đi đầu gối của hắn cho nên không thể nhìn thấy hai chân của hắn.

Hắn đã ngà ngà say, đang nâng ly lên nhìn sứ thần, mặt đỏ lên, vung tay cao giọng: “Một ly này, Đại Nguyệt và Hô Diễn sẽ có tình bạn vĩnh cửu.”

Sứ thần ngồi bên dưới nâng ly lên đáp lại. Bọn họ đều không có vẻ ngoài của người Trung Nguyên. Da nâu tóc vàng, tròng mắt xanh ngọc, tập tục cũng hoàn toàn khác biệt với người Trung Nguyên.

Giờ phút này bọn họ đang trả lời bằng tiếng phổ thông không thông thạo lắm: “Đại Nguyệt của bệ hạ thật rộng rãi. Chúng ta rất kính phục.” Hoàng đế bởi vậy vỗ tay cười to, giống như tìm về được tôn nghiêm của mình. Hắn uống thêm mấy ly rượu ngự, mồm miệng không rõ nói với Thừa Cát ở bên cạnh: “ĐI, đi gọi Gia Ninh lại đây.”

Thừa Cát lên tiếng trả lời, cúi chào rồi lùi lại vài bước cho đến khi đến góc khuất của yến tiệc, mới xoay người lại, muốn đi về phía Điện Phi Hương. Còn chưa đi được vài bước, lại thấy một cái thái giám khác từ bên ngoài bước nhanh tiến vào.

Thừa Cát trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, đè thấp giọng nói bén nhọn: “Tiểu Sam Tử, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi. Hầu hạ ở ngự tiền phải hết sức chú ý dáng vẻ của mình, ngươi còn chưa phủi nước mưa mà đã dám bước vào Điện Thừa Huy? Ta coi ngươi không muốn cái đầu của mình nữa rồi!”

Tiểu Sam Tử nghe vậy ra lập tức đổ mồ hôi đầy đầu, vội vàng liên tục chắp tay với hắn, nhăn nhó nói: “Không phải nô tài không cẩn thận. Là, là công chúa Nhã Thiện tới. Bây giờ đang chờ ở bên ngoài Điện Thừa Huy.”

Hắn cũng đè thấp giọng nói, sắc mặt càng nhăn nhó: “Thừa Cát công công, ngài cũng biết đến, thân thể kia của công chúa Nhã Thiện...... Nếu chờ lâu rồi ở trong cơn mưa mùa đông này, nếu là xảy ra chuyện gì thì không phải là nô tài sẽ rơi đầu sao?”

Thừa Cát vừa nghe, hít một ngụm khí lạnh, lại cũng rất bất ngờ.

Năm rồi đều là hoàng đế truyền công chúa đến, các công chúa đều tránh còn không kịp. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có công chúa chủ động tiến đến. Còn là một vị công chúa bị bệnh không còn nhiều thời gian.

Hắn cũng đồng dạng không dám quyết định, chỉ trả lời một tiếng rồi tự mình đi lên đến bên cạnh hoàng đế và bẩm báo lại việc này.

“Bệ hạ, Tiểu Sam Tử tới bẩm báo, nói công chúa Nhã Thiện lại đây thỉnh an, bây giờ đang chờ ở bên ngoài Điện Thừa Huy.” “Nhã Thiện?” Hoàng đế nhăn mày lại, suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ tới bản thân còn có một đứa con gái bệnh lâu năm, hắn hỏi: “Không phải con bé bệnh đến mức không thể xuống giường sao?”

Thừa Cát không thể trả lời được, chỉ có thể vẫy tay kêu Tiểu Sam Tử lại đây.

Mà Tiểu Sam Tử quỳ xuống ở trước long ở, cả đầu đầy mồ hôi: “Nô tài không biết. Chỉ là hôm nay sắc mặt của công chúa trông khá tốt.”

Hắn rất cẩn thận bổ sung thêm nói: “Tuy nhiên có gầy ốm một chút.”

Cũng may toàn bộ tâm tư của hoàng đế đều đặt ở việc công chúa hòa thân, cũng chưa chú ý đến cả người hắn đầy nước mưa, chỉ mở to đôi mắt say lờ đờ, vung ống tay áo lên nói: “Thôi, nếu tới rồi thì để con bé tiến vào đi.”

Tiểu Sam Tử như được đại xá, vội vàng cúi đầu liên tục nói vâng rồi lùi lại lui ra ngoài.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, bên trong yến tiệc lại vang lên tiếng đàn sáo mới. Hai a cung nữ mặc áo xanh lục đẩy cửa điện đóng chặt ra, dẫn Nhã Thiện bước vào trong điện.

Hoàng đế đang mồm to uống rượu, cũng chưa phát hiện ra. Nghe thấy Thừa Cát thông báo, lúc này mới ngắn ngủi buông cái ly rượu bằng vàng trong tay xuống, híp mắt nhìn lại.

Ở phía cuối yến hội, cửa cung màu đỏ trái phải mở rộng ra.

Thiếu nữ có dáng người mảnh khanh bước lên trên mưa đêm mênh mông chậm rãi tiến đến, trên người khoác một cái áo khoác lông chồn tuyết trắng, trong tay cầm theo một cái đèn cung đình đặc biệt sáng ngời.

Gió lạnh tràn vào, thổi ngọn đèn trong tay lay động theo bước chân của nàng. Ánh sáng nhợt nhạt phản chiếu ra khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thân hình vừa thon dài vừa mảnh khảnh, ở trong yến tiệc ầm T, giống như một gốc cây mai đỏ nở trong tuyết lớn. Người Hô Diễn thân là dị tộc, chưa bao giờ gặp qua con gái Trung Nguyên xinh đẹp như vậy.

Trong lúc nhất thời, không ít sứ thần dừng động tác nâng ly lại, ánh mắt sáng rực lên, sôi nổi dùng ngôn ngữ Hô Diễn nói chuyện với nhau, giọng nói ồn ào, không biết đang nói về cái gì.

Mà Nhã Thiện cũng không chú ý đến bọn họ, chỉ cầm đèn chậm rãi đi đến trước bàn ăn của hoàng đế, dáng vẻ đoan trang từ từ cúi người hành lễ: “Nhã Thiện bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn phúc kim an.”

Ánh mắt của hoàng đế dừng lại. Một lúc sau, hắn không tiếng động cười rộ lên, duỗi tay vuốt cằm của mình. Hắn nhớ tới, bản thân giống như đã lâu không có đi qua chỗ của Triệu Tiệp Dư.

Hắn đã nhớ không nổi, có phải Triệu Tiệp Dư cũng có vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người giống như công chúa nàng sinh ra hay không?

Hắn nghĩ như vậy, đôi mắt sau khi uống rượu che kín tơ máu càng thêm vẩn đục, giống như gấp gáp chờ yến hội kết thúc, triệu Triệu Tiệp Dư thị tẩm.

Cho nên, hắn không hề chậm trễ, lập tức giơ tay nói với Nhã Thiện: “Đứng dậy đi, trẫm để lại ghế cho con ở phía dưới bên phải.”

Nhã Thiên nói vâng, từ từ đứng dậy, ngồi xuống vị trí phía dưới.

Cách một bức màn màu vàng buông xuống, ánh mắt của sứ thần Hô Diễn vẫn không ngừng rơi xuống chỗ ngồi của Nhã Thiện.

Đánh giá, suồng sã, kiểu gì đều có, khiến người cảm thấy lưng như kim chích. Nhưng mà, rất nhanh, mấy người sứ giả cầm đầu xem xét xong thì nhẹ nhàng lắc đầu.

Hắn vẫy tay gọi thái giám phục vụ trong yến tiệc, nhỏ giọng dặn dò vài câu. Thái giám nghe vậy thì cảm thấy kinh hãi, lại vẫn không thể không tiến đến bên cạnh hoàng đế, run rẩy thì thầm bên tai hoàng đế: “Bệ hạ, sứ thần nói, vị công chúa này không được. Keu ngài... kêu ngài lại đổi một vị khác. Đổi một vị... tuổi nhỏ hơn một chút.”

Hoàng đế ngạc nhiên.

Hắn không khỏi quay mặt đi, một lần nữa đánh giá Nhã Thiện từ trên xuống dưới một lượt. Tiếp theo nhíu chặt hai hàng lông mày, hỏi Thừa Cát: “Năm nay Nhã Thiện bao nhiêu tuổi? Đã hai mươi tuổi rồi sao?”

Thừa Cát nhỏ giọng: “Khởi bẩm bệ hạ, công chúa Nhã Thiện sinh vào năm Tử VỊ, mùa xuân ba năm trước mới cập kê.”

Hắn nói rất uyển chuyển, mặc dù hoàng đế đang ngà ngà say nhưng hơi tính toán thì cũng biết năm nay Nhã Thiện mới được mười tám tuổi.

Còn lâu mới được gọi là gái già.

Hắn nhíu mày, chỉ cho là dị tộc này đó khác với người Trung Nguyên, cũng không hiểu được thưởng thức con gái thanh lịch tao nhã, bởi vậy mới tùy ý tìm lấy cái cớ từ chối, vung long bào lên nói: “Vậy để con bé lui ra.”

Hắn lại uống một ngụm rượu, giọng nói không hề do dự.

“Kêu Gia Ninh lại đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.