Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1599




Cho dù là trưởng thành rồi cũng rất giống nhau, chỉ là bởi vì cô là giới tính nữ, cho nên thấp hơn anh trai cô không ít, nhưng bọn họ vẫn rất giống bố.

Đặc biệt là Tông Ngôn Thần.

“Vậy có lẽ hai người là sinh đôi cùng trứng.” Điền Khởi Phong nói.

Sinh đôi cùng trứng chính là một tế bào trứng thụ tinh với hai tinh trùng, sau đó phân tách thành hai phôi thai, những cặp sinh đôi như thế này hai người sẽ rất giống nhau.

Mà sinh đôi khác trứng thì là hai tế bào trứng thụ tinh với hai tinh trùng, nhiễm sắc thể của cặp sinh đôi khác trứng cơ bản là khác nhau, cho nên vẻ ngoài có khác biệt rất lớn.

Có điều cũng có ngoại lệ, sinh đôi khác trứng lại có vẻ ngoài giống nhau, nhưng đó là số ít.

“Sau này bọn họ chính là vệ sĩ bên cạnh cháu.” Quan Kình nói.

Tông Ngôn Hi nói: “Vâng ạ.”

Cô nhìn về phía hai người: “Sau này làm phiền hai người rồi.”

Hai anh em đều khác thành thật: “Đây là điều mà chúng tôi nên làm.”

Quan Kỳ đứng dậy: “Chú đến đây cũng được một khoảng thời gian rồi, cũng nên quay về rồi, vụ án của Lăng Vi đã chắc như đinh đóng cột rồi, lần này cô ta không có cơ hội để ra ngoài tác oai tác quái nữa rồi.”

“Chú nhanh vậy mà đã muốn đi rồi ạ?” Tông Ngôn Hi cảm thấy có hơi nhanh, cô còn chưa nghĩ ra được có nên nói chuyện của Cố Hiềm cho ông hay không.

“Ừm, không muốn chú đi à?” Quan Kình cười nói.

Tông Ngôn Hi suy nghĩ một lúc, nói: “Hay là buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm, cháu gọi thêm một người bạn đến.”

Quan Kình vui vẻ nhận lời: “Được.”

“Chú còn có việc khác, hai người bọn họ từ bây giờ trở đi sẽ đi theo cháu, đúng rồi.” Ông lấy ra một chiếc chìa khóa xe từ trong túi, đưa qua cho cô: “Cháu dùng đi, không có xe rất bất tiện.”

Tông Ngôn Hi nhận chìa khóa, cô tiễn Quan Kình ra cửa.

“Tối nay mấy giờ thì gọi điện thoại cho chú.” Quan Kình nói.

“Vâng, cháu sắp xếp xong rồi sẽ gọi điện thoại cho chú.”

Cô đứng ở cửa nhìn Quan Kình bước vào thang máy, đúng lúc cô xoay người bước vào phòng, Cố Hiềm không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng cô, một tay nắm chặt lấy cổ tay cô.

Tông Ngôn Hi bị dọa một trận, vừa muốn hét lên quay đầu lại thì nhìn thấy Cố Hiềm, cô ngạc nhiên hỏi: “Không phải cậu đi đến công ty rồi hả? Sao lại còn ở đây?”

Vẻ mặt Cố Hiềm âm trầm nhìn cô chất vấn: “Chị có xem tôi là bạn bè không?”

“Đương nhiên rồi.” Tông Ngôn Hi nói.

“Ha, phải không? Vậy rõ ràng là chị quen biết ông ta, vậy tại sao không nói cho tôi?!” Cố Hiềm thất vọng vung tay cô ra.

Cậu là thật lòng thật dạ làm bạn bè với cô, mà cô rõ ràng biết rằng bố của cậu là ai, lại không nói cho cậu.

“Cái gì…” Rất nhanh Tông Ngôn Hi đã ý thức được ý nghĩa trong lời nói của cậu, cô ngẩng đầu nhìn về phía Quan Kình ở trong thang máy, đôi mắt dần dần mở to, cậu ấy đã nhìn thấy rồi ư?

Nhất định là như vậy, nếu không cậu sẽ không tức giận như vậy.

“Cố Hiềm cậu nghe tôi giải thích…”

“Còn có cái gì để mà giải thích? Nhìn dáng vẻ của các người rất quen thuộc có lẽ không phải là vừa mới quen, mà cô có rất nhiều cơ hội để nói với tôi, nhưng cô lại không nói.” Nói rồi cậu xoay người rời đi.

“Cố Hiềm!” Tông Ngôn Hi đuổi theo: “Cậu nghe tôi giải thích…”

“Giải thích chính là che giấu, cô không nói với tôi là sự thật, còn có gì đáng giải thích chứ?” Cố Hiềm hoàn toàn không cho cô cơ hội để giải thích, nhân lúc thang máy bên cạnh vừa mở liền nhanh chân bước vào.”

Tông Ngôn Hi muốn đi theo sau, chợt phát hiện mình vẫn mặc áo ngủ, dừng chân lại, nói với anh ta: “Em không phải cố ý giấu giếm anh, tùy anh tin hay không cũng được.”

Nói xong cô đi vào nhà.

Cố Hiềm,…

Cô sai rồi, như thế nào còn cùng chính mình oan uổng nàng giống nhau?

Cô cứ thế về phòng sao? Rốt cuộc cô có xem anh là bạn?

Tại sao không đuổi theo anh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.