Chương 141:
“Sau đó em về nước kết hôn, biết tại sao anh cũng quay về không? Bởi vì em.” Anh cười trong đau khổ: “Sau đó, em ly hôn, rồi gặp tai nạn là anh đưa em rời khỏi, em còn nhớ những năm tháng đen tối đó không? Lúc em muốn giữ lấy hai đứa nhỏ, trải qua những đớn đau khổ sở, là ai đã ở bên em, giúp em chăm sóc mẹ, chăm sóc em?”
Anh kể lại chi tiết từng li từng tí chuyện giữa anh và cô trước đây. Anh thật tâm hy sinh, cùng thật lòng thích cô.
Yêu không được, cuối cùng sinh hận.
“Em đối với anh, lẽ nào chỉ còn lại hận thù, không còn chút tình cảm nào sao?”
“Đừng nói nữa.” Lâm Tử Lạp nhắm nghiền mắt lại vì lời Hà Thụy Trạch nói, cô không thể phủ nhận.
Anh từng làm tổn thương cô cũng không thể phủ định sạch trơn những điều anh đã hy sinh, những điểm tốt của anh.
Toàn thân cô không ngừng run rẩy: “Anh muốn nói gì thì nói thẳng.”
Hôm nay, họ đi tới bước này đã không còn đường lui, không thể quay về trước đây nữa.
Anh nói những điều này cũng chẳng qua chỉ muốn tình cảm.
Thứ tình cảm mà anh từng đối tốt với cô.
Hà Thụy Trạch cười, anh biết Lâm Tử Lạp nhận lời yêu cầu của anh thì tất cả giữa họ sẽ tan thành mây khói.
Nhưng anh không lùi bước vì đã không còn đường để lùi nữa.
“Bỏ qua cho nhà họ Hà.”
Lâm Tử Lạp chau mày, lời này là sao?
“Ý của anh là gì?” Lâm Tử Lạp nghi hoặc.
Hà Thụy Trạch nhìn Tông Triển Bạch cười lạnh lùng: “Em không biết, anh ta biết.”
Tông Triển Bạch đang chìm trong suy nghĩ về những nói của Hà Thụy Trạch, anh nghĩ rất kỹ, mặc dù anh và Lâm Tử Lạp có duyên trời định nhưng quá khứ của cô, anh chỉ nghe nói chứ chưa từng tham dự vào.
Anh vẫn luôn bài trừ chuyện trước đây của cô, cô từng trải qua những gì, từng hạnh phúc bên người đàn ông như thế nào.
Vậy mà lúc này anh lại khát khao muốn biết.
Anh ngả người ra sau và đặt hai cánh tay của mình lên cửa sổ xe. Anh rất khinh bỉ cách làm của Hà Thụy Trạch: “Tại sao, dám làm mà không dám chịu, bây giờ lại cầu sinh sự sống theo cách này?”
“Tôi bằng lòng gánh chịu tất cả, tha cho Lâm Lâm, tha cho nhà họ Hà, dù sao thì Lâm Lâm cũng từng bên anh, anh đối xử với con bé như vậy, không áy náy sao?”
Hai tay Hà Thụy Trạch buông thõng đã siết chặt lại thành nắm đấm.
Trong nhận thức của anh, Tông Triển Bạch cũng không phải người tốt gì, ngay cả người phụ nữ từng bên cạnh mình cũng không nương tay.
Lâm Tử Lạp nghe mờ mịt đầu óc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sao cô không biết gì cả?
Tông Triển Bạch cười lạnh lùng nhưng vẫn chưa đáp trả Hà Thụy Trạch.
Lòng người không đáy, là cô ta hết lần này tới lần khác hủy đi chút tình nghĩa anh dành cho cô ta.
Lần này đã chạm tới giới hạn chịu đựng của anh.
Có một số chuyện có thể nhịn, có một số chuyện lại không thể!
Lâm Tử Lạp chau mày hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Hà Thụy Trạch bảo cô xem tin nóng của thành phố B.
Vì hiểu rõ sự tình, Lâm Tử Lạp lấy điện thoại ra xem tin tức hai ngày qua, tất cả đều liên quan tới chuyện Lâm Tinh Tuyệt bị bắt cóc.
Tất cả những mũi công kích đều đồ dồn về nhà họ Hà, nói họ cậy thế hiếp người.
Đột nhiên Lâm Tử Lạp vỡ lẽ ra mọi chuyện.
Hôm đó, Lâm Tinh Tuyệt nói Tông Triển Bạch cố ý để họ bắt cậu đi, hóa ra là vì bày kế này.
Bây giờ danh tiếng của nhà họ Hà bị tổn hại nên Hà Thụy Trạch tới tìm cô, muốn nhờ cô cầu xin Tông Triển Bạch tha cho nhà họ Hà.
Nói thật lòng, cô cũng không ngờ Tông Triển Bạch sẽ làm như vậy.
Trong lòng cô có hơi kích động.
“Ngôn Ngôn…”
Lâm Tử Lạp đẩy cửa định xuống nhưng Tông Triển Bạch lại tóm lấy tay cô, hình như không đồng ý cho cô xuống xe. Lâm Tử Lạp cười với anh: “Tôi chỉ xuống nói với anh ta mấy câu.”
Tông Triển Bạch nhìn cô một lát rồi thả tay ra.
Lâm Tử Lạp đẩy cửa bước xuống, đi tới trước mắt anh, nhìn kỹ khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ chưa từng đó, quen nhau lâu như vậy rồi nhưng cô lại không hiểu được nội tâm anh.
“Là anh thay đổi hay em chưa từng hiểu anh?” Mắt cô đột nhiên đỏ hoe: “Nhất định anh cảm thấy em rất vô tình, quen em lâu như thế, chăm sóc em nhiều đến vậy, nhưng em lại không bằng lòng đón nhận anh…Thật ra, em từng nghĩ sẽ ở bên anh, những anh không biết, mẹ anh từng tới tìm em, bà ấy cảm thấy chúng ta không hợp nhau, không hy vọng chúng ta ở bên nhau. Em gái anh rất thù hận em, cho dù em nhận lời anh, giữa chúng ta cũng có rất nhiều cách trở.”
Đôi mắt cô đã phủ lên một lớp sương mỏng, thất vọng vì anh: “Em nói với anh những điều này không phải giải thích mà chỉ là không muốn anh hiểu lầm em là người vô tình, sau này gặp nhau ngoài đường, em cũng muốn lưu lại ấn tượng rốt, dù sao thì chúng ta cũng từng tồn tại trong thế giới của nhau.”
Hà Thụy Trạch chau mày, trong lòng hoang mang tột độ, mẹ anh từng tìm cô?
“Vì vậy, không phải em không thích anh mà chỉ là bị ngăn cách bởi mẹ và em gái anh…”
“Không phải.” Lâm Tử Lạp ngắt lời: “Em không thích anh, nếu như không có họ, em bằng lòng thử đón nhận anh để báo đáp tình cảm của anh. Không phải là thích, càng không phải là yêu.”