Chương 122: Để tôi ôm một lúc
“,”Lâm Tử Lạp cho rằng có người, liền im lặng.
Thế nhưng cô phát hiện ra xung quanh đây không có người.
Ngược lại còn rất yên tĩnh.
“Anh muốn làm gì?” Lâm Tử Lạp hỏi.
Tông Triển Bạch rũ đôi mắt xuống, lông mi hơi rung rung, Lâm Tử Lạp theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, phát hiện không biết vì sao cúc áo trước ngực của mình bị tuột mất hai viên, lộ ra chiếc áo ngực bên trong, mượt mà đầy đặn, như ẩn như hiện.
Cô lúc này đang trong tư thế ngồi trên bắp đùi của hắn.
Tư thế cực kỳ mập mờ.
Mặt của cô lập tức đỏ lên, ngay cả cổ cũng đang đỏ lên, như là tôm luộc vậy.
“Anh, anh….”
Lâm Tử Lạp đưa tay muốn che, lại bị Tông Triển Bạch nắm lấy cổ tay, giữ lấy lòng bàn tay, khiến cô không thể động đậy.
Yết hầu của Tông Triển Bạch di chuyển lên xuống, con ngươi màu đen ánh lên, như nước như sương, rạo rực ham muốn.
Giọng hắn khàn khàn mà cười: “Đã muốn giết tôi, không thể để tôi mang theo tiếc nuối mà chết chứ?”
Đầu óc Lâm Tử Lạp trống rỗng.
Lúc này cô quên mất phải phản ứng, mất đi cả khả năng tư duy.
“Lúc nào mới có thể chấp nhận tôi?” Môi của hắn từ từ tới gần, đặt trên xương quai xanh của cô, khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau ấy, cả người Lâm Tử Lạp run lên, có luồng điện theo bờ môi của hắn đâm vào da thịt của cô, lan ra khắp cả cơ thể.
Ánh mắt của cô phủ một lớp sương mù, mỏng manh, nhàn nhạt.
“Tôi không biết.”
“Thế nhưng tôi không chờ được.” Ánh mắt của hắn nóng bỏng, như mặt trời trong sa mạc nhiệt đới, thiêu đốt cô, nóng đến mức khiến cô không nói ra lời.
“Em không nói gì, tôi coi như là em ngầm cho phép.” Môi hắn vẫn dọc theo cổ cô đến xương quai xanh rồi tiếp tục đi xuống.
Một tay khác phủ lên sống lưng của cô đi xuống eo, đùi, bắp chân, tay lần xuống đến đáy quần của cô….
Một tia sáng lóa mắt phản chiếu từ gương chiếu hậu ập đến, đúng lúc chiếu đến tầm mắt của Lâm Tử Lạp, trong nháy mắt cô tỉnh táo lại, đẩy người đàn ông ra: “Không được, tôi chưa chuẩn bị xong, anh đã đồng ý chờ tôi sẵn sàng mới được.”
“Vừa nãy em đã ngầm cho phép rồi.”
Lâm Tử Lạp: “…”
“Tôi không có.” Cô phủ nhận.
“Hình như có người.” Lâm Tử Lạp nhìn qua cửa kính phía sau, thấy phía sau xe có dừng lại một chiếc xe màu đen.
Tông Triển Bạch chỉ xem là cô đang kiếm cớ, cắn môi một cái: “Đừng hòng gạt tôi.”
Lâm Tử Lạp nói thẳng: “Tôi không lừa anh, xa màu đen, biển số xe ZQ6668.”
Động tác của Tông Triển Bạch dừng lại, quay đầu nhìn lại.
Đúng là có một chiếc xe màu đen dừng ở phía sau.
Sắc mặt của hắn trầm xuống, vốn dĩ là bầu không khí đang nồng nhiệt, lại lạnh hẳn đi.
“Anh biết à?” Lâm Tử Lạp nhìn thấy thay đổi trên mặt Tông Triển Bạch.
Hắn nhàn nhạt ừ.
Đó là xe của cha hắn, sao hắn có thể không biết được?
Tại sao ông ấy lại tới đây vào lúc này?
Hắn giúp Lâm Tử Lạp cài lại nút áo, dặn dò cô: “Ngồi ở trong này, đừng ra ngoài.”
Lâm Tử Lạp gật đầu.
Hắn chờ Lâm Tử Lạp sửa sang xong, mới đẩy cửa xe bước xuống, đi về phía chiếc xe đằng sau.
“Đúng là Cảnh Hạo.” Dục Tú quay sang nói với chồng.
Tông Khải Phong trầm mặt xuống: “Giờ này ở đây làm gì?”
Làm cái gì mà càng ngày càng không chín chắn?
Vốn ban đầu một mình Tông Khải Phong đến tìm Tông Triển Bạch, Dục Tú lo lắng bọn họ tranh cãi cho nên đi theo.
Chú Phùng xuống xe, cung kính nói với Tông Triển Bạch: “Cậu chủ.”
Tông Triển Bạch không để ý mà nhìn về phía người ngồi trong xe.
“Có rảnh không?” Tông Khải Phong hỏi.
Tông Triển Bạch lãnh đạm, hời hợt: “Có việc gì?”
“Không có việc thì không thể tới thăm mày sao?” Tông Khải Phong rất muốn nói chuyện bình tĩnh hòa nhã với hắn, thế nhưng hắn luôn luôn là cái bộ dạng lãnh đạm thờ ơ.
Vừa nhìn sẽ bực mình.
Dục Tú nắm lấy tay ông, im lặng khuyên giải ông, làm cho ông bớt tức giận.
Tông Triển Bạch cười một tiếng: “Ông có thời gian rảnh không?”
Lúc hắn 20 tuổi, Tông Khải Phong từ chức, đem toàn bộ công ty trong tay giao cho hắn.
Từ đó về sau, ông ta không hỏi bất cứ chuyện gì liên quan đến công ty, chỉ ở trong nhà yêu đương với người phụ nữ này.
Tông Triển Bạch thường nghĩ, nếu như ông ta và người phụ nữ này có con, công ty nhất định sẽ giao cho đứa con của bọn họ nhỉ?
Hắn không lạ gì những chuyện này, hắn không chấp nhận được chuyện Tông Khải Phong thay lòng đổi dạ.
Mẹ của hắn qua đời chưa đến một tháng, ông ta liền rước người phụ nữ này vào cửa.
Quá rõ ràng, bọn họ không phải đợi mẹ hắn chết mới ở bên nhau.
“Thái độ của mày là sao?” Tông Khải Phong nhíu mày.
Châm chọc không một chút che đậy, ông ta không tức giận cũng khó.
Dục Tú nhìn thoáng qua chồng mình, bất đắc dĩ thở dài, hai cha con ở một chỗ lúc nào cũng đối chọi gay gắt.
Bà mở cửa xe, bước xuống, dáng vẻ rất thấp: “Hà Văn Hoài đã đến nhà tìm ba con rồi, vì một bản tin.”
Tông Triển Bạch bỏ lại lời nói: “Chuyện của tôi, không cần mấy người quan tâm.”
Nói xong liền đi.
“Chúng ta chỉ là quan tâm con thôi.” Dục Tú nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn, tròng mắt nóng lên: “Nhà họ Hà tuy rằng hiện tại đang xảy ra chuyện, thế nhưng danh tiếng vẫn còn đó, quan hệ cũng vẫn còn, nếu thật sự lật mặt với họ, ta sợ con sẽ gặp bất lợi.”
Tông Triển Bạch giống như là không có nghe thấy, bước chân không dừng lại chút nào.
“Đứng lại!” Tông Khải Phong hét lớn, ông hít sâu một hơi: “Mày đang ở với người phụ nữ nào?”
Bước chân của Tông Triển Bạch dừng lại, đứng một lúc sau đó mới chậm rãi quay người lại, nhìn người đàn ông với mái tóc mai bạc trắng dưới đèn đường: “Tôi có bao giờ hỏi ông ở cùng với loại phụ nữ nào không?”
Tông Khải Phong tức đến run người: “Bao nhiêu năm rồi, mày nên bỏ qua đi!”
“Tôi không quan tâm đến ông, ông cũng không cần quan tâm đến tôi.” Lần này Tông Triển Bạch cũng không nói gì quá kịch liệt, chỉ là giọng nói rất lạnh nhạt, không có tình cảm chút nào, giống như là đang nói chuyện cùng với người xa lạ vậy.
Nói xong hắn xoay người lần nữa, đi được hai bước, hắn dừng lại, không xoay người mà nói với người phía sau: “Chuyện tin tức, tôi có chừng mực.”
Tông Khải Phong bực mình: “Đi, về nhà.”
Dục Tú đứng yên ở ven đường không nhúc nhích, chỉ là nhìn bóng dáng cao lớn càng đi càng xa.
“Đi thôi.” Tông Khải Phong quay lại kéo tay của Dục Tú.
Năng lực của Tông Triển Bạch, ông rất tin tưởng, tin rằng hắn có thể xử lý tốt.
Hắn 20 tuổi đã tiếp nhận Vạn Việt, từ một sinh viên mới tốt nghiệp, đến bây giờ, hắn có được những thành tựu này khiến ông rất kiêu ngạo, tự hào.
“Em chỉ muốn nhìn nó.” Dục Tú lau nhẹ khóe mắt.
Tông Khải Phong đứng ở cạnh bên bà, cầm tay bà, cũng nhìn theo: “Bà phải vui mừng.”
Dục Tú có chút thương cảm, đúng vậy, bà nên vui mừng.
Tông Triển Bạch trở lại xe, im lặng lái xe đi.
Lâm Tử Lạp nhận ra tâm trạng của hắn không được tốt, cũng không hỏi gì cả, im lặng ngồi ở một bên.
Hắn đi không có mục tiêu, chỉ đi linh tinh loanh quoanh khu vực thành phố, Lâm Tử Lạp vươn tay cầm lấy mu bàn tay của hắn.
Cô có thể hiểu được cảm giác của hắn.
Trước kia cô đã nghe vú Vu nói qua về chuyện hắn và Tông Khải Phong bất hòa.
Vừa rồi cô có nhìn thấy người trong xe bước xuống, Dục Tú từng tìm cô, cho nên cô nhận ra.
Dục Tú cho cô ấn tượng không xấu, cảm thấy bà không giống như kẻ thứ ba.
Thế nhưng cuối cùng vẫn là người thứ ba thắng cuộc.
“Bố tôi cũng bỏ mẹ tôi, tôi biết cảm giác của anh.”
Tông Triển Bạch nhìn chằm chằm bàn tay của cô đang đặt ở trên mu bàn tay của hắn, chuyển tay lái, dừng xe ở ven đường, nhào đến ôm lấy cô, lúc đem thân thể mềm mại ôm vào trong ngực, hắn cảm thấy trái tim mình không còn trống rỗng nữa.
Đầu của hắn vùi vào cổ cô, chìm đắm trong mái tóc của cô, thấp giọng nói: “Để tôi ôm một lúc, một lúc là được.””