Một tháng sau.
“Lâu rồi cô mới trở về thành phố Địa Hải, cô cảm thấy nơi này thế nào? Có gì thay đổi hay không?”
Ngồi trong xe ô tô nhìn ra bên ngoài, Lam Tố Linh với một ánh mắt vô cảm cùng giọng điệu hờ hững chợt cất lên:
“Thành phố sớm đã bị chi phối bởi quyền lực nhảm nhí này thì cho dù có thay đổi cũng chẳng đáng là bao.”
Thấy Tố Linh trả lời như vậy, cô gái đang lái xe liền phản bác lại:
“Vậy cô nghĩ chúng ta có đang bị chi phối bởi quyền lực hay không? Bản thân chúng ta chẳng phải cũng đang làm tay sai cho người khác hay sao? Tôi nghĩ quyền lực là một thứ nên tồn tại bởi nếu không có nó chắc chắn sẽ không có chúng ta ngày hôm nay.”
Cô gái đang nói chuyện với Lam Tố Linh cũng là một sát thủ thuộc tổ chức Shadow, tên là Ngọc Dao.Vì xuất thân đều là cô nhi nên hai người họ vô cùng thân thiết, cả hai đều được nhận nuôi vào năm 12 tuổi, tính đến nay cũng đã có khoảng 10 năm làm bạn với nhau. Trong tổ chức vẫn còn nhiều thành viên khác nhưng có lẽ người thân nhất với Tố Linh là Ngọc Dao, bởi Tố Linh không có nhiều bạn, chỉ vì được tổ chức trọng dụng hơn mà cô thành cái gai trong mắt những thành viên khác.
Xe ô tô đi qua một chuỗi tiệm vàng lớn nằm sát nhau đã khiến Tố Linh bị thu hút, cô ngước mắt nhìn chúng sau đó bỗng vu vơ nói:
“Nhà họ Nguyên giàu có như vậy cô nghĩ thử nếu được sinh ra làm con cái của họ thì chúng ta có phải đã thoát kiếp làm tay sai thế này không?”
Ngọc Dao bật cười:
“Cô muốn làm người nhà họ Nguyên sao? Vậy sao không thử quyến rũ Nguyên Chính Quân lão gia của nhà họ Nguyên?”
Lam Tố Linh chẹp miệng:
“Cô nói gì vậy, gu của tôi không phải mấy ông già nhé!”
“Tôi nghe nói Nguyên Chính Quân dù đã sáu mươi nhưng trông vẫn còn rất lịch lãm, 30 năm trước Nguyên Chính Quân cũng từng là mĩ nam nổi tiếng ở Địa Hải. Hiện tại có lẽ danh xưng mĩ nam của Địa Hải phải chuyển qua cho con trai ông ta – Nguyên Chính Phàm rồi.”
Nhắc tới cái tên Nguyên Chính Phàm là Lam Tố Linh lại cảm thấy quen thuộc. Trong đầu cô lúc này bỗng hiện lên hình ảnh của người đàn ông đêm hôm đó, từ gương mặt đến vóc dáng đều đúng gu của cô.
Lam Tố Linh nhìn ra ngoài rồi thở dài, trong đầu cô đang có một suy nghĩ rằng: “Ước gì có thể gặp lại chàng trai đêm hôm đó một lần nữa nhỉ?”
Dinh thự Shadow.
Sau một tháng rời Địa Hải để thực hiện nhiệm vụ, Lam Tố Linh cuối cùng cũng được quay trở về nơi gọi là ‘nhà’- tổ chức Shadow.
Vừa bước vào trong sảnh chính, mọi ánh mắt của những thành viên trong tổ chức đều dán chặt vào Tố Linh, cô biết họ chẳng ưa gì mình nên cũng mặc kệ. Tuy nhiên mình không động tới họ thì không có nghĩa họ không động tới mình, Tố Linh đang đi một cách bình thường thì đột nhiên bị một người ngáng đường.
“Xem ai đây này, Lam Tố Linh thông minh nhanh nhẹn của tổ chức mà lại phải thực hiện nhiệm vụ đến lần thứ hai mới thành công sao? Đúng thật là vẻ vang quá mà.”
Giọng nói chua ngoa và có phần chán ghét này chỉ cần nghe thôi Tố Linh cũng biết là ai rồi. Trong tổ chức này không thiếu người ghét cô nhưng giọng điệu thế này chỉ có một người, đó là Yến Doanh – một kẻ lúc nào cũng muốn gây sự với Tố Linh và muốn kéo cô xuống.
“Yến Doanh, chuyện tôi phải thực hiện đến hai lần mới xong nhiệm vụ thì có ảnh hưởng gì đến cô sao?” Tố Linh nghiêm túc đáp lại.
“Cô không tự cảm thấy xấu hổ với chức danh sát thủ số 1 của Shadow à? Lam Tố Linh, vị trí đó không còn xứng với cô nữa rồi nên đừng ở đó mà kênh kiệu, lên mặt với người khác.”
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Yến Doanh liên tục đả kích Tố Linh mặc dù cô chẳng làm gì cô ta cả.
“Vậy cô nghĩ bản thân mình xứng sao?” Tố Linh nghiến răng hỏi.
Yến Doanh vênh váo bước thêm một bước đến sát gần cô hơn, đôi mắt của kẻ tự tin trợn trừng lên như đang cố tình thách thức đối phương.
“Đương nhiên là xứng hơn cô rồi.”
Lam Tố Linh tức giận siết chặt nắm đấm lại, nhận thấy sắp sửa có chuyện, Ngọc Dao liền chạy tới ngăn cản Tố Linh.
“Tố Linh, kệ cô ta đi, đừng để ý đến cô ta.”
Nếu hôm nay Ngọc Dao không ngăn cản thì chắc chắn Tố Linh đã cho Yến Doanh tự kiêu kia một trận. Sảnh chính chưa ổn định trật tự được bao lâu bỗng có một người đàn ông bước từ bên trong ra ngoài, khi anh ta xuất hiện, tất cả các thành viên của tổ chức đều nghiêng mình cúi chào một tiếng:
“Cậu chủ.”
Từ trước tới nay mỗi lần có nhiệm vụ mới đều do một tay người được gọi là cậu chủ này sắp xếp, anh ta là con trai của ông trùm đứng đầu tổ chức, tên là Dannis. Vừa nhìn thấy Dannis là hai mắt của Yến Doanh bỗng sáng bừng lên, cô ta đã thầm thích cậu chủ của mình bao năm nay nhưng vì không có thân phận nên chưa dám tỏ tình, tuy nhiên các thành viên trong tổ chức không ai là không biết Yến Doanh có tình cảm với Dannis.
Có một cậu chủ điển trai lại có xuất thân khá giả vì thế chiếm được cảm tình của phụ nữ là chuyện thường tình, nhưng trái ngược với những người khác, Lam Tố Linh luôn dành cho Dannis một ánh mắt lạnh lùng vì cô biết người đàn ông này không hề tốt đẹp như vẻ bề ngoài của mình.
“Tố Linh, tôi muốn nói chuyện riêng với cô.”
Dannis vừa cất lời thì lời đầu tiên lại gọi tên Tố Linh, điều này khiến Yến Doanh càng thêm ghen tức. Lam Tố Linh chỉ là phận tay sai, cô không có quyền từ chối vì thế đành theo Dannis vào bên trong.
Sau khi đã có không gian riêng, điều đầu tiên Dannis làm đó là tùy tiện bám lấy hai vai của Tố Linh rồi nói với cái giọng ngọt ngào thân thiết:
“Nghe nói cô bị thương, không sao chứ?”
Tố Linh giật mình né tránh sự động chạm của Dannis, cô giữ một khoảng cách an toàn với anh ta rồi trả lời:
“Tôi vẫn ổn, cảm ơn cậu chủ quan tâm.”
Sau cái né tránh của Tố Linh, nét mặt của Dannis dần thay đổi, gương mặt điển trai ấy bỗng trở nên lạnh lẽo, anh ta đưa một bức ảnh cho Tố Linh rồi nói:
“Nhiệm vụ mới dành cho cô, lần này nhất định không được để thất bại nếu không…”
Dannis đột nhiên ngắt quãng giữa chừng, hắn tiến sát lại gần cô hơn, cúi người ghé vào tai cô và tiếp tục nói:
“Nếu không cô sẽ không được trọng dụng nữa, cô biết một khi sát thủ không còn giá trị thì tổ chức sẽ làm gì rồi đúng chứ?”
Quy tắc của Shadow rất rõ ràng, nếu làm tốt sẽ được thưởng, còn ngược lại sẽ phải chịu phạt thậm chí có thể bị trừ khử. Lam Tố Linh lặng lẽ cầm lấy bức ảnh trên tay Dannis, cô vội đáp:
“Ngày mai tôi sẽ lập tức hành động.”
“Tôi hi vọng cô sẽ không phạm sai lầm.”
…
Hôm sau.
Quán rượu Tân Nam.
Những người giàu có trong giới kinh doanh trên khắp thành phố đều coi nơi này là một nơi lý tưởng để ăn chơi sa đọa. Với cấu trúc dưới sảnh là quán rượu, trên là phòng nghỉ, nơi này vốn dĩ thu hút rất nhiều những vị khách có những sở thích không lành mạnh.
Hôm nay, Nguyên Chính Phàm có hẹn với đối tác nên phải lui tới đây nhưng không khí *** dục bên trong khiến anh có chút chưa thích ứng kịp.
“Thiếu gia, tôi nghĩ đây không phải nơi lý tưởng để bàn công việc.” Hạ Minh thì thầm nói.
“Cậu nên tập làm quen với lối sống bẩn thỉu này của bọn họ đi, miễn là đừng để bản thân trở nên giống họ là được.”
Đúng lúc ấy, từ bên ngoài có một ông già và một cô gái ăn mặc sang trọng bước vào quán rượu. Hai người họ đi tới bàn rượu của Nguyên Chính Phàm thì dừng lại, ông già kia còn cẩn thận cất tiếng chào:
“Xin lỗi, tôi không để cậu chờ lâu chứ Nguyên thiếu gia?”
“Không sao, tôi cũng vừa mới tới thôi ông chủ Mạc.”
Nguyên Chính Phàm vừa đứng dậy, đập vào mắt anh đầu tiên không phải là ông chủ Mạc là mà gương mặt của cô gái đi cạnh ông ấy, đó không phải người phụ nữ anh đang tìm sao? Cả Nguyên Chính Phàm và Lam Tố Linh đều trố mắt nhìn nhau, cả hai đã nhận ra nhau nhưng chẳng ai nói gì cả.
/Chết tiệt! Sao lại gặp lại người đàn ông đó trong hoàn cảnh này chứ?/
Nội tâm Tố Linh gào thét.
Trong suốt buổi nói chuyện, Nguyên Chính Phàm luôn để ý tới cô khiến cô không được thoải mái. Kể cả lúc bàn tay của ông chủ Mạc động chạm vào người cô, ánh mắt Nguyên Chính Phàm cũng thay đổi. Tố Linh chỉ hi vọng anh không cản trở nhiệm vụ của cô thế nhưng đột nhiên Nguyên Chính Phàm bỗng thốt ra một câu kì lạ, anh nói:
“Ông chủ Mạc, tôi thực sự có ấn tượng với cô gái bên cạnh ông. Không biết ngài có thể… tặng cô ấy cho tôi được hay không?”