Mê Tình Khó Cưỡng - Khiết Vãn

Chương 36: Giãi bày




Sự nguy hiểm loé lên trong ánh mắt người phụ nữ trước mặt khiến Cố Thần lạnh người. Người trước mặt đem đến cho hắn cảm giác chộn rộn, khó chịu, một thân hơi lạnh tản ra bám riết lấy hắn.

Cố Thần không tự nhiên nặn ra một nụ cười khách sáo với cô: “Rất vui được gặp cô! Dự án hợp tác giữa hai công ty làm phiền trợ lý Hạ nhọc lòng rồi.”

Hắn theo thói quen định đưa tay đón lấy tay Hạ Uyển Đình thì ngay lập tức Thẩm Trì quăng cho hắn một ánh mắt sắc như dao. Cố Thần cười giả lả cho qua, khẽ rụt tay về.

“Cố thiếu khách sáo rồi, tôi tài hèn sức mọn nào dám đảm đương trách nhiệm lớn như thế.” Hạ Uyển Đình nở nụ cười thật nhẹ, cô ngẩng đầu lên trực tiếp nhìn thẳng vào hắn, vài sợi lông vũ trên chiếc mặt lạ bay bay.

Trông cô bây giờ tựa như một thiên sứ xinh đẹp, mà thiên sứ ấy bây giờ đang từng bước ép sát con mồi trước mặt xuống địa ngục.

Cố Thần đột nhiên kinh hãi, hắn không hiểu sao lại đột nhiên nhớ tới gương mặt của Hạ Uyển Đình. Kể từ sau khi vứt bỏ cô ta trước cửa Cố gia đến giờ đã là hơn nửa năm nhưng mỗi khi nhớ tới ánh mắt của cô lúc đó lại không nhịn được mà rùng mình.

Cố Thần vội khôi phục sắc mặt, không dễ dàng gì mới có cơ hội gặp mặt chủ nhân của Thẩm thị và người đứng đầu dự án lần này, hắn phải tận dụng thời cơ.

“Chẳng hay trợ lý Hạ đã xem qua bản thoả thuận hợp đồng giữa hai bên chưa? Hôm đó giám đốc Hàn có thay cô quyết định” Hắn không tiếp tục vòng vo mà vào luôn chủ đề chính.

Giám đốc Hàn ở bên cạnh nghe thấy vậy liền tiến đến bên cạnh cô: “Chuyện này quả là do tôi sơ suất.”

Hạ Uyển Đình im lặng mỉm cười, cô không vội lên tiếng mà nhẹ nhàng nâng lên một ly rượu vang.

Cố Thần nương theo hành động của cô, đôi môi nhỏ nhắn ấy chạm vào miệng ly, chất lỏng màu đỏ rực từ từ rót vào khuôn miệng xinh đẹp. Hắn không nhìn rõ mặt người này nhưng từng hành động của cô lại khiến cả người hắn rạo rực, miệng lưỡi khô khốc dằn xuống một trận khát vọng.

“Cố thiếu chắc cũng biết, dự án lần này rất nguy hiểm, chỉ cần một chút rủi ro cũng đạp đổ công sức bao nhiêu năm. Ngài nguyện ý sao?” Hạ Uyển Đình đặt ly rượu xuống bàn, nhướn mày nhìn hắn.

“Tôi biết, nhưng nếu thành công thì lợi nhuận thu được sẽ còn cao hơn nữa, cô không muốn thử sao?” Cố Thần khẽ bật cười, người phụ nữ này tâm tư cũng không nhỏ, trong lời nói toàn bộ đều là châm biếm.

“Vậy được.” Hạ Uyển Đình sảng khoái thở hắt ra một hơi, “Chúc cho lần họp tác của chúng ta thành công tốt đẹp, sau này chúng ta còn gặp lại nhiều.”

Nói xong cô khoát tay Thẩm Trì rời đi, để lại bóng lưng Cố Thần trượt dài trong ánh đèn mờ ảo.

Cố Thần như được giải phóng, hô hấp kìm nén bấy lâu như phong ấn được giải trừ. Hắn không muốn thừa nhận dự án này sẽ rất khó khăn, nhưng hắn không còn cách nào khác. Không hiểu sao dạo gần đây luôn có một thế lực nào đó nhắm vào Cố thị, giá cổ phiếu đã sớm lên xuống thất thường. Không đến bước đường cùng hắn cũng sẽ không nhờ cậy đến thế lực của Thẩm gia, lại còn chắp tay dâng cho Thẩm Trì 65% lợi nhuận.

Hắn nhớ đến người phụ nữ vừa rồi, cô ta đem lại cho hắn sự áp bức chưa từng thấy, hành động nhìn như vô ý nhưng luôn bám riết hắn không buông.

Phụ nữ đẹp là người phụ nữ có gai, nhưng gai nhọn này quá mức chết người rồi.

Thẩm Trì khẽ dìu Hạ Uyển Đình lên khoang trên chiếc du thuyền, ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều không rời khỏi cô như chỉ có làm vậy mới khiến anh an tâm hơn đôi chút.

Hạ Uyển Đình đưa tay tháo mặt nạ như tháo bỏ một lớp ngụy trang bên ngoài. Mái tóc cô bay nhẹ trong gió, gió khẽ nâng niu khuôn mặt cô. Một khung cảnh quá mức tuyệt mỹ khiến Thẩm Trì cam nguyện mãi đắm chìm.

“Thẩm...Thẩm tiên sinh, sao lại nhìn tôi như vậy?” Hạ Uyển Đình đột nhiên quay sang phát hiện ánh mắt Thẩm Trì đang dịu dàng nhìn mình. Cô hơi mất tự nhiên liền rụt người lại.

“Không có gì... chỉ là muốn ngắm em nhiều hơn một chút.” Thẩm Trì dựa tay vào cạnh thuyền nghiêng đầu ngắm nhìn cô, ánh mắt của anh như mang theo từ tinh khiến người khác không nhịn được muốn chìm vào.

Hạ Uyển Đình cũng không ngoại lệ, cô giả vờ quay mặt đi che giấu một bên má đã đỏ bừng. Lồng ngực đập liên hồi, trái tim dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.

Thẩm Trì thấy cô không lên tiếng liền chậm rãi nói tiếp: “Chúng ta đã gặp gỡ được hơn nửa năm rồi, với tôi mà nói nó như một giấc mơ vậy. Giấc mơ này quá đỗi ngọt ngào khiến tôi nhiều lúc không biết được là mơ hay là thực.”

Hạ Uyển Đình im lặng lắng nghe.

“Tôi biết lúc này nói ra có vẻ không thích hợp nhưng... “Thẩm Trì đột nhiên dừng lại quay người nhìn thẳng vào cô, anh dùng ánh mắt ôn nhu ấy vây hãm cô, cưỡng ép cô nhìn thẳng vào mình, “Em có thể cân nhắc tôi một chút được không, tôi rất tốt mà!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.