Ta ngơ ngác dừng lại, không ngờ Lâm Nam tính cách tùy tiện cẩu thả lại có nỗi lo lắng như vậy.
“Ta đi rồi ngươi sẽ nhớ ta sao?” Lâm Nam lại hỏi một lần nữa.
Tuân theo bản năng ta gật gật đầu.
“Vậy là tốt rồi. Cho dù ta rời đi ngươi cũng không thể quên ta!” Lâm Nam thanh âm nhỏ yếu ớt như kìm nén lại.
Ta muốn nói điều gì đó, trong đầu lại tìm không ra một câu.
Lâm Nam rời khỏi cơ thể ta, bả vai hơi hơi run run.
Ta thở dài, cảm giác cam chịu số phận, chìa tay ôm lấy thắt lưng hắn, cơ thể run run nháy mắt bất động, ta nói: “Cơ thể ta thực sự đáng ghê tởm, ta không yêu quý gì cơ thể này…… Cũng không muốn ngươi nhìn thấy nó!”
Lâm Nam nghiêng mặt, trên lông mi cong cong còn dính giọt nước, “Ta không cần, bằng không sẽ chẳng cùng ngươi chạy trốn! Chỉ cần là của ngươi, ta đều thích!”
Nhìn thấy sự khuất phục của ta, Lâm Nam chớp chớp mắt hôn lên môi ta.
Quần áo bị xốc lên, ta cắn răng thả lỏng thân thể, nếu đã quyết định, ta sẽ không để Lâm Nam nhìn ra sự mất tự nhiên của ta.
Đầu lưỡi trắng mịn liếm lên cổ, ngực……
“A! Đừng cắn!” Ta kinh hô kêu lên.
“Ta thích, không nên keo kiệt a!” Lâm Nam ngậm đầu nhũ ta mơ hồ không rõ nói.
Thanh âm chấn động truyền đến đầu nhũ mẫn cảm, ta thấp giọng rên rỉ!
Chiếc quần mỏng cũng bị cởi tuột đến đầu gối, ta khép hai chân lại, Lâm Nam cười, buông tha ngực bị mút đến sưng đỏ của ta, hôn lên bụng, sau đó ngậm lấy phân thân ta……
“A Nam, buông ra, bẩn……” Ta cuống quít kéo tóc Lâm Nam.
“Đau đau!” Lâm Nam trách móc, nhe răng nhìn ta mỉm cười, “Không được lộn xộn, bằng không ta sẽ cắn đó!”
Ta buộc phải hạ hỏa, mặc ý Lâm Nam ở trên người ta càn quấy.
“Đã trở nên cứng rắn nga! Hảo đáng yêu!” Lâm Nam nắm lấy căn bộ của ta nói.
Ta đỏ bừng mắt: “Nói… nói bậy!”
Lâm Nam lại trịnh trọng nói: “Thật sự rất đáng yêu, là màu phấn hồng nga!”
Ta che mặt lại. Trời ạ, để ta chết đi. Da mặt Lâm Nam ta thật không dám khen tặng!
Ở trong khoang miệng ấm áp, không chịu đựng được bao lâu, ta liền tiết ra. Lâm Nam lau lau thứ màu trắng bên miệng, lần mò tới nơi ta không muốn hắn nhìn thấy. Lâm Nam nhìn không chớp mắt…… Ta kiềm chế bản thân thôi thúc muốn che đậy thân thể.
“Ngươi thực sự sợ hãi?” Lâm Nam đứng dậy hôn lên mặt ta.
“Ta không thích bị chạm vào nơi đó!” Ta ngập ngừng nói.
“Đã biết, ta sẽ không chạm vào nơi đó!” Lâm Nam xoay người ta lại khiến ta nằm sấp trên giường
Hôn lên sống lưng, Lâm Nam bắt đầu dùng ngón tay đâm vào hậu diện của ta, “Đau không?”
“Không…… đau!” Nhưng mà rất quái lạ, nơi ấy sáp nhập thứ đó rất quái lạ. Trước kia khi Lâm Hạo làm, bởi vì rất thô bạo, ta không có thời gian cảm thụ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy đau đớn.