Mê Thất

Chương 33




Chỉ ấn vài còn số mà ta mất hơn mười phút, ngón tay không nghe sự sai bảo luôn bấm lỗi.

Thật vất vả bấm, chỉ vang hai, ba lần chuông đã bị tiếp.

“Uy!” Lâm Hạo lười nhác nói, ta tựa hồ có thể thấy bộ dáng y tựa vào chiếc ghế mềm mại.

“…… Là ta!” Ta nói.

“Ngươi là vị nào?”

Y nhất định là cố ý, trên điện báo hiển thị là có thể biết nơi này là nhà y.

“Ta là Trữ Chí Hòa…… Ta vừa rồi không nghe thấy điện thoại, bởi vì tiếng sét đánh rất to!” Ta thanh âm rất nhỏ, không biết y nghe rõ chưa.

Trong điện thoại, Lâm Hạo ừ một tiếng, “Cũng không tệ lắm, vẫn biết gọi lại, trưa nay ngươi tự mình ăn cơm đi!” Trong thanh âm mang theo vừa lòng, ta yên tâm, như vậy hẳn là sẽ không sao!

“Nga! Ta cúp máy đây!” Ta nói.

Mưa to vẫn cứ rơi, cho đến buổi tối Lâm Hạo trở về vẫn còn chưa dứt.

Quần áo Lâm Hạo dính chút hơi nước, trên trán cũng ướt, còn chưa ăn cơm, y trước hết đi tắm rửa.

Hôm nay tâm tình của y không xấu, ôm ta xuống lầu, trực tiếp đem ta đặt ở đệm ghế phủ kín mềm mại. Cơm nước xong, còn muốn ta cùng y xem TV.

Bình thường y hay xem tin tức xong, trở về thư phòng.

Ước chừng chín giờ, Lâm Hạo ôm ta lên lầu, vừa lên giường, quần áo ta đã bị hắn cởi.

“Hôm, hôm nay cũng muốn……” Ta lắp bắp hỏi.

“Trừng phạt!” Lâm Hạo ngắn gọn nói.

Ta vội vàng nói: “Nhưng, ta chỉ là không nghe thấy! Tiếng sấm thật sự rất lớn ”

Lâm Hạo cười nhạo:” Ai nói về chuyện điện thoại, là trừng phạt nơi này!” Chỉ chỉ giữa hai chân ta.

“Hôm qua, hôm qua đã……” Chỉ vừa nghĩ đến thì cơ thể ta đã run lên bần bật.

“Một lần như thế làm sao đủ? Chính mình gây chuyện thì phải tự mình gánh vác!” Lâm Hạo cởi quần áo trong, lắc lắc cổ.

“Như thế nào? Không muốn? Không muốn cũng có thể……” Lâm Hạo vẻ mặt trao đổi. Ta vội vàng nhìn hắn. Lâm Hạo trừng phạt thật sự rất đau, nơi bị thương như là bị giấy ráp thô ráp ma sát.

“Ngươi hủy một chỗ, ta cũng hủy một chỗ!” Lâm Hạo sờ lên mắt cá chân ta, tiếp tục nói: “Ngươi đồng ý cắt đứt một chân, hoặc để cho ta lưu ký hiệu ở ngươi, ta coi như chuyện gì cũng đều không phát sinh!” Tay kia kháp trụ đầu nhũ ta.

Ta co rụt thân thể. Yêu cầu của Lâm Hạo ta cũng không muốn đồng ý, vô luận cái nào ta cũng đều không dễ chịu, so với phế đi một chân, hoặc là ở trên người lưu ký hiệu gì đó ta đều không nguyện ý.

Nhìn thấu ý nghĩ của ta, Lâm Hạo tách chân ta ra, bôi trơn xong lập tức đâm thẳng tiến vào.

Như là chứng minh Lâm Hạo thưởng phạt phân minh, ban ngày, chỉ cần ta không phản kháng, liền bình an vô sự. Ban đêm, Lâm Hạo sẽ hung hăng tiến vào cơ thể ta.

Hơn mười ngày sau, viền mắt đen của ta treo trên khuôn mặt, trên người miệng vết thương bởi vì Lâm Hạo tra tấn lành lại rất chậm, rốt cuộc cảm nhiễm.

Lâm Hạo tuyên bố trừng phạt chấm dứt.

Từ việc này, ta liền hiểu Lâm Hạo tỳ hà tất báo. Mặt lạnh tâm cũng lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.