Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai

Chương 153




Phó Vũ Hoàng cũng không phải là rảnh rỗi mới đi lo lắng chuyện này, ở thành phố A từ trước đến nay luôn là Hổ Bang cùng Ưng Môn của bọn họ độc tôn, hơn nữa dường như Ưng Môn lại càng ngày càng mở rộng, hắn rất có cảm giác nguy cơ đang đến, rất sợ có một ngày, Trình Quân Hạo đem bọn họ thôn tính.

Trình Quân Hạo híp mắt ngẫm nghĩ, nói chung thì đây cũng chỉ là thỏa đàm tạm thời, anh cũng hiểu rất rõ, mâu thuẫn giữa anh với Hổ Bang không phải là loại mâu thuẫn dễ dàng giải quyết được, nó dính đến lợi ích của cả hai bên, anh và Phó Vũ Hoàng đều không phải là đứa ngốc, mặc dù lúc này không thể kết thành liên minh, nhưng mà, bởi vì Phó Vũ Hoàng không nhúng tay vào chuyện này, nên cũng tiết kiệm cho anh không ít lực lượng, lần trước hắn ta chắc cũng đã cân nhắc nhiều lần, mới đem An Tâm Á trả lại, tin chắc là lần này hắn cũng đã suy nghĩ tương đối cùng trước sau mới quyết định , nếu không, Phó Vũ Hoàng cũng không thể nào bỏ qua ột cơ hội có thể uy hiếp anh như vậy.

Không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn, khi có ích lợi trước mặt, người người ai cũng đều là kẻ ích kỷ. Cho nên, Trình Quân Hạo có thể hiểu được quyết định của Phó Vũ Hoàng, cũng không muốn suy đoán thêm về những chuyện khác.

Bất kể như thế nào, chờ giải quyết xong Vương lão, anh với Phó Vũ Hằng vốn vĩnh viễn là kình địch, cũng sẽ đến lúc phải đối đầu trực diện.

Nhưng Trình Quân Hạo vẫn không hiểu, Vương lão này vì sao vẫn cứ bám lấy mình không thả, nếu như chỉ là xung đột về mặt lợi ích, lão cũng có thể bám lấy Phó Vũ Hoàng không phải sao? ! Theo như Trình Quân Hạo biết, thì anh với Vương lão cũng không có dính dáng gì nhiều, mà cũng không có xung đột cá nhân nào, vậy đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra? !

Anh day day huyệt thái dương, có lẽ là ân oán bảy năm trước sao? ! Chẳng lẽ là bởi vì mất trí nhớ nên không nhớ được sao? Trình Quân Hạo có chút nhức đầu. . . . . .

Nói ra, thì trong chuyện làm ăn của công ty, cũng có mấy vụ đúng là anh đã đoạt việc buôn bán của lão, nhưng mà sinh tồn trên thương trường chuyện này ai chẳng gặp nếu chỉ vì cái này mà ôm hận trả thù đối phương, Vương lão cũng thật là rỗi rãnh để tức giận người khác quá rồi.

Vậy nhất định phải có nguyên nhân gì đó mà anh không biết, nếu không thì thật là khó mà giải thích được.

Tranh đấu trên thương trường nếu có thất bại thì lần sau đoạt lại là được, Trình Quân Hạo âm thầm cảm thấy chuyện này đơn giản không như mình tưởng.

Trình Quân Hạo không có thông qua An Bình để nói chuyện với Bộ Phi Yên, mà là trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho Bộ Phi Yên. Anh không muốn làm cho An Bình có cảm giác mình thiên vị đối với Lâm Khả Nhân.

Nhưng với Trình Khả Khả, anh quả thật là không thể làm ngơ được.

Bộ Phi Yên nhận được điện thoại của anh khẽ kinh ngạc mấy phần, nhíu mày, "Trình Quân Hạo. . . . . ." Rất kỳ lạ.

Trình Quân Hạo rủa thầm một tiếng, mẹ nó, anh mà cũng có một ngày phải cầu cạnh người khác, nhưng nếu Bộ Phi Yên mà chịu giúp anh chuyện này, nhất định chắc chắn thành công, chuyện tìm được Khả Khả cũng không phải là không thể làm được.

Cho nên, anh rất nhỏ nhẹ nói, "Bộ Phi Yên, tôi có một chuyện muốn thỉnh cầu, chuyện này rất cần sự hỗ trợ của anh, dĩ nhiên, thù lao tùy anh ra giá, tôi sẽ không để anh phải làm chuyện không công, tôi hiểu là đột nhiên gọi điện cho anh như thế này là có chút đường đột, nhưng mạng người là quan trọng. . . . . ."

Bộ Phi Yên nghe điện thoại, kinh ngạc liếc mắt nhìn Đêm 13, cười như không cười nói: "Không phải là yêu cầu tôi giết người đó chứ? ! Giá của tôi rất cao. . . . . ."

Trình Quân Hạo hít một hơi thật sâu, "Không phải giết người, mà là cứu người, Trình Khả Khả, con trai của tôi, đang ở chỗ Vương lão, tôi hi vọng anh có thể tìm rồi cứu nó ra. . . . . ."

"Hả? Thì ra là không phải giết người a, tôi còn tưởng rằng anh mời tôi đi giết Lâm Khả Nhân, ha ha. . . . . ." Bộ Phi Yên cười nhạt hai tiếng, giọng nói càng phát ra lạnh nhạt, "Cứu người giá cao hơn. . . . . ."

"Tiền thì không thành vấn đề. . . . . ." Trình Quân Họa bất đắc dĩ nói: "Nếu không phải thật sự không còn biện pháp nào khác, vì người của tôi ở phương diện này không chuyên nghiệp lắm, không thì cũng sẽ không tìm đến anh, chuyện giữa tôi và Lâm Khả Nhân tôi sẽ tự mình giải quyết, chuyện này tôi sẽ cho Trữ Trữ một đáp án hài lòng, nhưng riêng Khả Khả, tôi không thể làm ngơ được. . . . . ."

Bộ Phi Yên suy nghĩ khá lâu, rốt cuộc nói, ". . . . . . Được, có tiền thì chuyện gì cũng dễ làm, có thù lao thì cái gì cũng ok hết."

Trình Quân Hạo thở phào nhẹ nhõm, "Lần này làm phiền anh. . . . . ."

Cúp điện thoại, Bộ Phi Yên thản nhiên nói, "Tao quả thật thật rất bội phục hắn, mặc dù mâu thuẫn với Lâm Khả Nhân cũng đã đến cực điểm rồi, nhưng, đối với Trình Khả Khả, hắn cũng không buông được, coi như có nhân tính, không tệ, điểm này tao thích. . . . . ."

Đêm 13 liếc mắt, "Cho dù là ai cũng sẽ không thể buông xuống chẳng phải sao? Hổ dữ không ăn thịt con. . . . . ."

Bộ Phi Yên nhàn nhạt nhíu mày, không nói tiếp nữa. Lúc hắn còn rất nhỏ đã bị cha mình vứt bỏ, tuy nói hổ dữ quả thật không ăn thịt con, nhưng cũng sẽ có ngoại lệ.

Chỉ vì một điểm này, cũng với nể mặt Trữ Trữ, hắn cũng muốn ra mặt.

Tin rằng An Bình cũng sẽ đồng ý cứu , đứa nhỏ này bản tính thiện lương, chỉ là một khi gặp phải chuyện của mẹ nó, thì lý trí sẽ bị tiêu mất một chút. Đứa nhỏ này, từ khi còn nhỏ thì chỉ có An Tâm Á ở bên cạnh, cũng khó trách nó sợ hãi cùng lo lắng như vậy, cũng không khó để hiểu được.

Bộ Phi Yên quyết định tối nay lại đi dinh thự Vương thị tìm hiểu một chút vị trí của Trình Khả Khả.

Đêm 13 nhíu mày, "Thật muốn đi sao, tao thấy lần trước sắc mặt của Vương lão cũng đã không tốt rồi, lần này, khẳng định phòng bị sẽ gia tăng rất nhiều, mày không sợ một đời anh minh lại bị hủy bởi lần này sao? !"

Nguyên tắc hành động của bọn họ, là luôn luôn không bao giờ hành động với cũng một chỗ, cùng một người đến lần thứ hai. Lần này, coi như là ngoại lệ, cho nên, Đêm 13 liền nhìn về phía hắn khiêu khích.

Bộ Phi Yên vô vị nhíu mày, thản nhiên nói: "Lo lắng cho tao? ! Nếu đã tăng cường phòng bị thì tao lại là càng muốn xem xem với trình độ của tao có bị nó làm cho phải lui bước hay không, không cảm thấy là rất thú vị sao? !"

Khóe miệng Đêm 13 co giật, "Mày cũng quá mức tự tin rồi đó? Bộ Phi Yên, nếu mày một đời anh minh bị hủy ở nơi này, lúc đó thì mày xong đời, mẹ kiếp, có muốn tao giúp mày một tay hay không? !"

Đây mới chính là mục đích chủ yếu. Đêm 13 mày nha tự mình muốn đi chơi, còn phải yêu cầu người khác ình một bậc thang đi xuống, thật là.

"Thật lo lắng cho tao như vậy? !" Bộ Phi Yên cười như không cười, "Cùng nhau hành động cũng không tồi, buổi tối cùng đi thăm dò một chút, còn có thể mượn gió bẻ măng xem một chút Vương lão có cất giấu cái gì không, đều mang đi, coi như là thu hoạch phụ thêm."

Ánh mắt Đêm 13 sáng lên, giơ ngón tay cái lên, thản nhiên nói, "Mày giỏi, chuyến dạo chơi hấp dẫn như vậy, mà mày cũng đã nói ra rồi, tao có thể không đi sao? !"

Bộ Phi Yên điềm tĩnh liếc hắn, "Là mày tự mình muốn đi tìm việc vui đó chứ? Huh, còn phải để tao ày một cái cớ để lấy mới được à . . . . ."

". . . . . ." Đêm 13 im lặng.

"Xem trước một chút thiết bị theo dõi của bọn họ đã, để buổi tối còn làm nhiễu loạn tất cả. . . . . ." Bộ Phi Yên phúc hắc cười híp mắt nói.

Đêm 13 gật đầu một cái, hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, quyết định ở thành phố A tìm chút niềm vui.

Thuận tiện tay chân rãnh rỗi cuỗn vài món luôn, một bên thu thập một chút mấy cái Vương lão đang cất giấu, một bên cứu một người, kiếm chút tiền thuê từ Trình Quân Hạo, chuyện mua bán này tính thế nào cũng có lời.

*

Mấy ngày nay quả thật Vương lão vẫn không thể nào ngủ ngon được. Đó là kể từ sau khi Ôn Tâm đang ở trong nhà mà không giải thích được lại bị chặt mất một chân, sau đó lại lại tổn thất một tỷ, chẳng biết đi đâu.

Lại còn cái tin đồn Bộ Phi Yên ở thành phố A, hơn nữa rất có thể là làm việc cho Trình Quân Hạo. Lão vẫn an không ngon ngủ không yên, cho nên, thiết bị bảo an tăng cường vô cùng nhiều, nhưng vẫn không yên lòng, hàng đêm vẫn hay giật mình thức giấc.

Tối hôm đó thật sự lại không ngủ được, muốn tới tản bộ, thuận tiện thị sát một chút xem bọn cận vệ có chăm chỉ làm việc hay không, chuyển đi dạo này thoáng cái liền hướng đến tòa nhà hai lầu có phòng của Trình lão.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.