Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai

Chương 145




An Bình lo lắng chờ đợi, quay đầu lại nhìn hướng phòng vệ sinh, nổi lên nghi ngờ, "Sao lâu như vậy mà mẹ vẫn chưa trở lại? !"

Không phải là đang khóc đấy chứ? ! Hay là thân thể không thoải mái.

An Bình chợt cả kinh, nhảy xuống, lôi kéo An Tĩnh, chạy hướng toilet nữ, "Mẹ, mẹ. . . . . ."

Trong toilet nữ không có nơi nào có bóng dáng An Tâm Á.

An Bình An Tĩnh nội tâm kinh hoàng, gần như muốn khóc lên."Mẹ, mẹ đừng hù dọa Trữ Trữ Lặng Lặng. . . . . ." Lần trước bị bắt cóc, đã làm cho thần hồn của bọn họ cũng bay mất hơn phân nửa, bây giờ thêm một lần nữa, bọn họ thật sắp điên rồi.

Nước mắt An Tĩnh nhanh chóng rớt xuống, "Oa. . . . . ." Một tiếng khóc lớn.

Trong toilet nữ lập tức ầm ĩ, hành động của hai cậu bé làm kinh động không ít người, An Bình càng thêm khẩn trương tìm kiếm An Tâm Á, nhưng căn bản hoàn toàn không thấy bóng dáng.

An Bình An Tĩnh vô cùng lo lắng, quyết định thật nhanh lập tức gọi điện thoại cho Bộ Phi Yên cùng Đêm 13.

Lần này, lại phải phiền toái bọn họ tìm người rồi, An Bình An Tĩnh lần đầu tiên cảm thấy mình thật vô dụng, bọn họ thề nhất định phải mau chóng trở nên mạnh mẽ, nếu không làm sao bảo vệ mẹ được đây? !

*

Trình Quân Hạo đúng thời gian ước định đi tới 'phòng cho tổng thống' tầng trên cùng của một khách sạn, anh cau mày lại đứng ở ngoài cửa, nhìn chung quanh một chút, trong hành lang rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nổi làm cho người ta thấy sợ.

Lập tức anh nổi lên sự đề phòng, nha đầu An Tâm Á này làm sao có thể hẹn anh đến gặp ở loại địa phương này chứ? ! Cô vốn là một cô gái cực kỳ keo kiệt, làm sao có thể thuê một phòng như vậy để chờ anh tới chứ? !

Dựa vào tính tình của An Tâm Á, hoàn toàn không có khả năng, lại nói chuyện mướn phòng để làm chuyện này, cô ấy chắc chắn làm không được.

Lòng sinh nghi ngờ. . . . . .

Trình Quân Hạo cười khổ, hình như anh rất hiểu cái cô nhóc cứng đầu này.

Nhưng cũng thật tò mò, giống như trong lòng anh có một sự bướng bỉnh lại tùy ý.

Nhấn chuông cửa, hồi lâu, cũng không có ai ra mở cửa, anh nhíu chặc đôi mày anh tuấn, hơi có chút không bình tĩnh, đột nhiên tay nắm cửa, "Rắc rắc" một tiếng, mở ra.

Anh càng nghi ngờ nhiều hơn, đứng ở trước cửa do dự ba giây, đột nhiên tai anh nghe được bên trong có chút âm thanh của tiếng thở gấp, hơi yếu. . . . . . Tai Trình Quân Hạo cũng co rúc lại, bước một bước dài xông thẳng hướng vào trong phòng ngủ, cái âm thanh này quá mức quen thuộc, anh có muốn quên cũng không quên được, là thuộc về Tâm Á của anh.

Năm giây sau, anh kinh ngạc nhìn vào trên giường lớn thấy An Tâm Á đang nhắm mắt lại tóc rối bù, sắc mặt ửng hồng, da thịt ửng hồng, mà ngây ngẩn cả người.

Mấu chốt là cô đang nằm ở trên thân một người. Trình Quân Hạo chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết xông thẳng vào trong óc. Đồng tử của anh lập tức trợn tròn, siết chặt quả đấm, một bước xông lên phía trước, liền ôm lấy An Tâm Á từ trên giường lớn bọc vào trong chăn kéo xuống khỏi giường, Trình Quân Hạo đảo mắt nhìn lại Phó Vũ Hằng đang trần truồng ngủ say trên giường. . . . . . Tất cả lý trí đều biết mất tăm.

Anh nắm Phó Vũ Hằng lên đá xuống khỏi giường, một quả đấm nhanh như chớp nện vào trên mặt anh tuấn của Phó Vũ Hằng.

Tâm Á của anh, Tâm Á là của anh. . . . . .

"Tâm Á. . . . . ." Trình Quân Hạo vừa mất tự chủ kêu lên, vừa đánh Phó Vũ Hằng, "Em. . . . . . Tại sao em có thể đối xử với anh như vậy. . . . . ."

Phó Vũ Hằng mặc dù lâm đã vào hôn mê, nhưng cuối cùng lại bị sự đau đớn làm cho tỉnh lại, ". . . . . . Đau. . . . . ." Anh ta giùng giằng mở mắt, nhìn trên đầu Trình Quân Hạo đang tung quả đấm tới mà giật mình, theo bản năng muốn tránh, nhưng căn bản không có hơi sức mà tránh ra nữa, cam chịu hứng mấy quyền, phát ra mấy tiếng kêu rên.

Anh ta bị dọa sợ, bị sự điên cuồng trong đôi mắt dữ dội lại đỏ bừng như màu máu của người đàn ông này làm cho khiếp sợ.

"Trình tổng. . . . . . Anh, làm vậy là có chuyện. . . . . . gì? !" Phó Vũ Hằng cố gắng kêu oan uổng, đã bị đánh gần chết, mặt tím tím xanh xanh vài khối, tội nghiệp nhìn Trình Quân Hạo lần nữa tung tới một quả đấm, lại không hề có lực phản kích.

Đầu anh ta đã đau đến nỗi không còn có cảm giác gì nữa rồi, căn bản đã không phân rõ tình trạng này là gì? !

Trình Quân Hạo tức đến muốn bất tỉnh, với một người đàn ông bình thường mà nói, khi nhìn thấy người phụ nữ của mình nằm trên giường cùng với một người đàn ông khác. . . . . . Hơn nữa lại còn là Phó Vũ Hằng, người mà anh đã sớm hoài nghi có thể có sinh ra gian tình gì hay không nữa chứ. . . . . .

Điều này làm cho anh làm sao mà chịu nổi. . . . . .

Anh gắt gao kéo cánh tay của anh ta qua, nắm, hận không thể bóp chết người đàn ông này. Không khí khẩn trương này thực sự có thể nướng chín luôn một người, Phó Vũ Hằng nhìn con ngươi đỏ như máu, dáng vẻ liền có chút hốt hoảng.

"Ưmh. . . . . . Nóng, nóng quá. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tâm Á đỏ bừng, cử động trong cái bọc mền nằm trên thảm trải sàn, than nóng không dứt. Hiển nhiên là tình trạng giống như rơi vào hôn mê lại không có ý thức được gì.

Phó Vũ Hằng nghe xong lời này, thì trên đầu hàng chục giọt mồ hôi thi nhau rơi xuống, lập tức phân tích ra được hoàn cảnh bây giờ của anh là rất xấu. Anh cũng là đàn ông, coi như ngu ngốc hơn nữa, trước sau suy nghĩ một chút, cũng biết mình bị người ta tính kế, hơn nữa còn là bắt gian tại giường. Nhìn đôi mắt đỏ bừng của Trình Quân Hạo cũng biết.

"Trình. . . . . . Tổng. . . . . . Đây là hiểu lầm. . . . . . phải. . . . . ." Lời Phó Vũ Hằng còn chưa nói hết, Trình Quân Hạo lại cho anh ta thêm một quyền, người đàn ông bình thường nào mà sau khi nghe tiếng ngâm khẽ này của An Tâm Á mà vẫn còn có thể giữ vững lý trí như bình thường thì cũng không gọi là đàn ông nữa.

Phó Vũ Hằng mặt mày sưng vù, âm thầm kêu khổ không ngừng. Mẹ nó, đừng nói hôm nay anh sẽ bị đánh chết chứ, vốn dĩ Trình Quân Hạo đối với anh đã có thành kiến rất lớn rồi, quả thật hiểu lầm này cũng không có biện pháp mà nói rõ với anh ta. . . . . .

"Anh, lại dám bỏ thuốc Tâm Á. . . . . ." Trình Quân Hạo cắn răng, gân xanh nổi lên cũng rất dọa người, giống như một giây kế tiếp sẽ bóp chết anh ta vậy.

Lần này Phó Vũ Hằng thật sự lo lắng, dùng hết hơi sức toàn thân gầm nhẹ, mặc dù nghe vào vẫn mềm nhũn như cũ, "Không phải là tôi làm. . . . . . Tôi cũng bị người ta bỏ thuốc mang tới. . . . . ."

"Mày nói cái gì. . . . . ." Lần này Trình Quân Hạo nghe rõ ràng hơn một chút, nhưng sức lực trên tay vẫn như cũ không có buông lỏng, còn phải nói là khẩn trương hơn.

"Một người phụ nữ. . . . . ." Phó Vũ Hằng không ngừng kêu khổ nói, "Một người phụ nữ gạt tôi tới một quán cà phê, không biết đã bỏ thuốc gì, rồi dẫn tôi tới đây, tuy ý thức của tôi vẫn là không rõ ràng lắm, nhưng tôi hiểu biết rõ tôi với Tâm Á. . . . . . Cái gì cũng không xảy ra. . . . . ."

Tâm Á? !

Trình Quân Hạo rống giận, "Không cho phép gọi cô ấy thân mật như vậy. . . . . ."

Phó Vũ Hằng 囧 nghiêm mặt, trong lòng hô chết rồi.

Đúng như lời của người phụ nữ kia nói, tính tình của Trình Quân Hạo mới gọi là dọa người, không giết anh chết tại chỗ cũng đã không tệ rồi. Suy nghĩ một chút về kết quả của Ôn Tâm, Phó Vũ Hằng âm thầm kinh hãi, anh bị Trình tổng bắt gian tại giường, nếu Trình tổng nổi lên sát ý, giết anh rồi, chẳng phải là anh sẽ chết một cách oan uổng sao, cho nên, liền vội vàng giải thích, cũng may là, Trình tổng tới sớm, nếu không dựa theo tình trạng bây giờ của An Tâm Á, nhất định sẽ nhào vào anh. . . . . . Lên giường một cách không rõ ràng như vậy, lại vô cớ bị Trình tổng giết chết, anh mới chính là người bị thua thiệt.

Đúng là Trình Quân Hạo đến sớm hơn giờ hẹn, nếu không dựa vào mức độ thuốc mà An Tâm Á nhiễm phải, đoán chừng bây giờ nhất định chính là thời gian phát tác, đến khi đó Trình Quân Hạo không trực tiếp đổ hết lên đầu anh ta mới là lạ.

Nghĩ đến chỗ này, Phó Vũ Hằng liền nghiêm mặt khóc tang, thầm cảm thấy xui xẻo cực kì, bị người ta thiết kế đủ chỗ, anh thật là to đầu mà dại.

"Một người phụ nữ? !" Lồng ngực Trình Quân Hạo hô hô thở hổn hển, nhắm hai mắt lại. Chẳng lẽ là Lâm Khả Nhân? ! Thân thể anh như bị nước lạnh dội từ đầu đến chân, hoàn toàn thất vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.