Mê Muội

Chương 4




Chủ động đâm đầu vào họng súng thì không thể trách cô được.

Tần Thư quyết định tiên lễ hậu binh*, tiếp điện thoại

(*) trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.

Trong điện thoại truyền ra giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Chào cô Kỳ Kỳ, tôi là Hàn Phái của tập đoàn Vạn Hòa.”

Tần Thư sửng sốt.

Hàn Phái?

Không chú ý đến việc khác, phản ứng đầu tiên của cô là, tại sao lại là anh ta!!

Đầu bên kia điện thoại, khuôn mặt Hàn Phái vô cảm, đôi mắt híp lại liếc xéo Hàn Sầm.

Gọi điện thoại cho Tần Thư không phải là anh, là Hàn Sầm muốn mượn điện thoại của anh để gọi điện, nào ngờ cô nàng ấn vào số của Tần Thư.

Sau khi kết nối, Hàn Sầm nhanh chóng đem củ khoai lang nóng bỏng tay này nhét vào tay anh.

Hàn Sầm một tay che mắt không nhìn anh, một tay cầm dâu tây ăn, không nhịn được ‘ha ha’ cười hai tiếng.

Hàn Phái quét mắt nhìn cô nàng, trong điện thoại Tần Thư khách khí nói: “ Chào Hàn tổng, có chỉ thị gì không ạ?”

Hàn Phái chần chừ vài giây, nhanh chóng phản ứng lại: “Xấu hổ quá, mạo muội quấy rầy cô rồi.” Sau đó trong đầu biên soạn ra mục đích gọi điện đến.

Đột nhiên ông nội muốn chơi cờ, lúc đầu muốn tìm ông Tần đến chơi, nhưng nghĩ đến ông Tần ban ngày bận chuyện công ty, đến tối sợ rằng không còn bao nhiêu sức lực nữa, lại quấy rầy ông cụ thì xấu hổ quá.

Giọng điệu thay đổi, Hàn Phái nói: “ Ông nội khen ngợi không dứt miệng kỳ nghệ của cô.”

Anh hỏi: “Nếu buổi chiều cô rảnh, có thể dành chút thời gian đến đánh mấy ván cờ với ông nội của tôi được không?”

Tần Thư có ấn tượng không tồi với ông Hàn, đã là tâm ý của ông cụ thì cô sảng khoái đồng ý, chỉ là tạm thời không thể xác định được đối phương thật sự có phải là Hàn Phái không.

Cô uyển chuyển nói: “Việc này không thành vấn đề, chỉ cần ông Hàn không chê kỳ nghệ của tôi không tinh thì tốt rồi, chốc nữa tôi sẽ hẹn thời gian với ông Hàn.”

Hàn Phái không nghĩ nhiều, nói thẳng: “Gửi địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi qua đón cô.”

Tần Thư: “…”

Trong điện thoại im lặng một lúc, Tần Thư không lập tức đáp lại.

Hàn Phái nói xong lại cảm thấy không ổn, anh nói anh là Hàn Phái, chưa nói được mấy câu đã hỏi người ta địa chỉ, với ai cũng sẽ nảy sinh tâm lý đề phòng.

Anh nói: “Ông tôi muốn nói với cô hai câu.”

Hàn Phái đưa điện thoại cho ông nội, rồi xoay người lên lầu.

Ông Hàn che ống nghe, nhỏ giọng nói với Hàn Sầm: “Đi giúp anh cháu chọn quần áo 

đi.”

Hàn Sầm ra dấu ‘OK’, bỏ đĩa trái cây xuống, theo sau Hàn Phái lên lầu.

“Em còn dám lên?” Hàn Phái liếc xéo cô nàng.

Hàn Sầm cười, kéo cánh tay anh: “Em đây là yêu anh mới quan tâm anh đó, em tin người thông minh như anh sẽ không phải là kẻ không phân biệt trắng đen.”

Hàn Phái “A” một tiếng, lười phản ứng.

Hàn Phái nhìn anh từ trên xuống dưới: “ Anh, lát nữa đổi cái áo sơ mi màu đen đi, áo sơ mi màu đen có vẻ thần bí lại gợi cảm, con gái ai cũng thích thế.”

Hàn Phái quét mắt nhìn cô nàng: “Nếu em nhàn rỗi như vậy thì đi đọc sách, cố gắng thi đậu kì thi tư pháp, khiến anh nhìn em với cặp mắt khác xưa đi.”

Hàn Sầm: “Thế làm sao mà được, trong lòng em, việc gì cũng không quan trọng bằng chung thân đại sự của anh.”

Đến phòng ngủ, Hàn Phái rút tay ra, vừa cởi cúc áo vừa đi vào phòng thay quần áo.

Hàn Sầm không theo vào, nằm thẳng xuống sô pha.

Hai tay cô gối sau đầu, nghĩ đi nghĩ lại, luôn cảm thấy khó hiểu: “ Ế, anh, nếu trong lòng anh không muốn gặp mặt Tần Thư, vậy tại sao vừa rồi anh lại chủ động muốn đến đón người ta? Nếu thật sự anh không muốn gặp mặt, vừa nãy đừng nói gì không phải là được rồi sao, Tần Thư sẽ tưởng là ai đó gọi nhầm số, kết quả anh lại tiếp điện thoại, tiếp rồi thì thôi đi, bây giờ lại muốn đi đón cô ấy.”

Cô lớn tiếng nói với của phòng quần áo: “Anh, rốt cuộc anh nghĩ thế nào?”

Một lúc sau, Hàn Phái cũng chưa đáp lại.

“Anh?”

Không có tiếng động.

“Anh!”

Hàn Phái đổi sang một cái áo sơ mi màu trắng, cầm một cái áo khoác măng tô đi ra.

“Màu trắng cũng rất đẹp, cấm dục.” Hàn Sầm gác chân trên thành sô pha, không có tí dáng vẻ đoan trang nào.

Hàn Phái mặc áo khoác vào, nhìn chằm chằm vào chân Hàn Sầm mấy giây: “Sau này có thể mặc quần áo bình thường một chút được không?”

Hàn Sầm nâng một chân lên cao, nhìn đi nhìn lại: “Không bình thường ở chỗ nào? Bây giờ rất lưu hành kiểu đi tất ra ngoài, nhét quần vào tất, vừa hợp thời trang lại giữ ấm, anh có hiểu không?!”

Hàn Phái không đáp lại, đeo đồng hồ, xuống lầu.

“Ê, anh, anh vẫn chưa trả lời em.” Hàn Sầm chạy chậm đuổi theo Hàn Phái.

Hàn Phái thờ ơ đáp: “ Trả lời cái gì?”

“Sao đột nhiên anh muốn đi đón Tần Thư đến nhà chúng ta?” Hàn Sầm vỗ ngực: “Tại sao em lại cảm giác không yên thế này?”

Cô nhìn Hàn Phái, giọng điệu nhắc nhở: “Anh, em phải nói với anh điều này, nếu trong lòng anh thật sự không muốn, vậy chúng ta dừng ở đây đi, đợi chốc nữa Tần Thư đến, em với ông cũng sẽ không biểu lộ ý gì khác, anh không thể đón người đến, rồi lại thay đổi thái độ, anh làm như vậy sẽ khiến ông mất mặt, cũng biểu hiện anh là người không có gia giáo, gia đình chúng ta kiên quyết không cho phép phát sinh việc như vậy.”

Hàn Phái dừng bước, nhìn chằm chằm cô nàng, chế nhạo: “Cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người rồi.”

Hàn Sầm: “….” Tức giận chống nạnh: “Anh có ý gì? Em lúc nào chả nói tiếng người? Chỉ có một số người nghe không hiểu tiếng người thôi.”

Hàn Phái cũng không so đo với cô nàng, nói một câu: “Anh với em không giống nhau.” Nếu anh đã đồng ý với ông thì sẽ không làm việc qua loa.

Hôm nay đúng là anh không định hẹn Tần Thư, nhưng đã gọi điện thoại rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày.

Hàn Sầm tò mò: “Vậy nếu như Tần Thư không phải là kiểu anh thích thì sao? Anh cũng sẽ vì ông nội mà cưới cô ấy về hả?”

Hàn Phái nheo mắt nhìn cô nàng: “Anh đâu có bệnh?”

Hàn Sầm cười giả dối: “Còn không phải là em sợ anh có bệnh à, nhất thời đầu óc chập mạch, vì khiến cho ông nội vui vẻ mà lấy một người con gái anh không thích, nếu không phải như thế thì tốt, vậy em cũng yên tâm rồi, suy cho cùng thì quan trọng nhất là anh vui vẻ, không phải sao?”

Hàn Phái nhìn Hàn Sầm: “Ngược lại là em đấy, cả ngày không làm chuyện gì đàng hoàng lại nhọc lòng quan tâm đến chuyện của anh, ông nội cho em lợi ích gì, anh cho em gấp

đôi.”

Hàn Sầm giả vờ giận dữ: “Anh, anh nói cái gì vậy? Chúng ta có quan hệ gì hả? Làm sao em có thể vì tiền mà làm khó anh được, em thật sự quan tâm anh, em bảo đảm, tình cảm giữa em và anh là vàng không thể bị phá vỡ!”

Hán Phái tất nhiên không tin: “Chờ đến khi anh có thời gian, xem anh trị em thế nào.”

Dưới lầu, ông Hàn đã kết thúc cuộc gọi rồi, đưa điện thoại cho Hàn Phái: “Kỳ Kỳ đã gửi địa chỉ rồi, vừa nãy đã thêm wechat của cháu rồi.”

Thật ra là ông chủ động muốn Kỳ Kỳ thêm wechat của Hàn Phái, ông Hàn nói tiếp: “Ông gọi điện thoại cho lão Tần, lão Tần lại nói với Kỳ Kỳ, nha đầu này mới không đề phòng nữa.”

Hàn Phái: “Có tâm lý đề phòng là tốt.”

Nói xong, anh nhìn wechat, tên nick wechat của Tần Thư là “cầm kỳ thư họa”

Trước khi ra cửa, ông Hàn cứ dặn đi dặn lại, lải nhải nói không biết bao nhiêu lần.

Hàn Phái bất đặc dĩ cười, “Ông nội, cháu không phải là đi xem mắt.”

“Dù vậy cũng phải để lại ấn tượng tốt đẹp với con gái người ta, lần đầu tiên gặp mặt là quan trọng nhất.” Ông Hàn khẽ nhếch cằm, ra hiệu cho anh đi nhanh lên.

Bên kia, Tần Thư bỏ điện thoại xuống, áp chế cơn tức giận, sau khi biết nhau rồi không sợ không có cơ hội tính sổ.

Di động rung, là Hàn Phái gửi tin nhắn đến: [Nửa tiếng nữa tôi sẽ tới nơi, tới rồi sẽ gọi điện thoại cho cô.] 

Tần Thư sửng sốt, luôn cảm giác như đang đi xem mắt.

Nhưng nghĩ đến đối phương là Hàn Phái thì lại cảm thấy bản thân mình nghĩ nhiều rồi.

Loại đàn ông chất lượng tốt như Hàn Phái, thật sự không cần phải thông qua phương thức xem mắt để tìm vợ, cũng không biết có bao nhiêu thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối theo đuổi anh ta.

Lần trước cô có nghe Phương Mộ Hòa đề cập đến một lần, có cô con gái nhà giàu ở Hông Kông, theo đuổi từ nước Anh đến nước Mỹ sau đó đến Hồng Kông, cuối cùng theo đến tận Bắc Kinh, kết quả vẫn bị từ chối.

Nghĩ đến Phương Mộ Hòa, Tần Thư lại đột nhiên nghĩ ra một chuyện, gửi một tin nhắn cho Phương Mộ Hòa: [Mẹ Phương, tối nay anh đi đón Bặc Nhất đi, buổi chiều em có việc, có thể buổi tối không đến kịp.]

Cô, Phương Mộ Hòa và Bặc Nhất, ba người bọn họ biết nhau từ khi còn bé, Phương Mộ Hòa lớn hơn cô và Bặc Nhất 9 tuổi, hồi nhỏ đều là Phương Mộ Hòa đưa cô với Bặc Nhất đi chơi. Sau khi lớn lên, cô và Bặc Nhất vẫn vây quanh Phương Mộ Hòa, mặc kệ có chuyện gì cũng đều tìm anh.

Phương Mộ Hòa thường chế giễu bản thân là mẹ của cô và Bặc Nhất.

Kể từ đó, cô và Bặc Nhất gọi anh là mẹ Phương.

Phương Mộ Hòa trả lời lại rất nhanh: [Chuyện gì?]

Tần Thư: [Hàn Phái hẹn em đến nhà anh ta cùng ông Hàn đánh cờ.]

Phương Mộ Hòa: [Bạn học của em cũng có người tên Hàn Phái hả?]

Tần Thư: [Chính là Hàn Phái, đối thủ thương mại của anh đấy.]

Mấy giây sau, Phương Mộ Hòa đáp lại: [Trước mắt vẫn chưa tính là đối thủ.] Nhưng thật sự là anh không biết rõ Hàn Phái, chỉ quen sơ sơ.

Tần Thư không quan tâm mấy chuyện này, nhưng nghĩ đến sắp gặp Hàn Phái, cô lại hỏi: [Mẹ Phương, em đang cân nhắc, có phải là Hàn Phái vừa ý em rồi không?] 

Nếu anh ta vừa ý cô, thế thì bọn họ thật đúng là oan gia.

Phương Mộ Hòa đang họp, bị lời này làm cho sặc.

Anh hòa hoãn lại, lời nói thấm thía đáp: [Con gái à, mặc dù con là người nhà ta, mẹ biết con tốt thế nào, nhưng mẹ nhớ từ nhỏ mẹ đã luôn dạy con và Bặc Nhất bốn chữ ‘tự mình biết mình’ quan trọng như thế nào mà…Con vẫn nên giữ lại tâm tư của mình đi, Hàn Phái không có hứng thú không có thời gian cũng không có sự nhẫn lại để đi dỗ dành một đứa bé vừa cai sữa đâu.]

Anh ta và Hàn Phái là cùng một loại người, sẽ không tốn tâm tư vào những thứ tình cảm hư vô mờ mịt, càng không thể nào đi trêu chọc con gái của gia đình mấy đời thân thiết với nhà mình. 

Phiền phức.

Tần Thư muốn gọi điện phản bác anh thì Phương Mộ Hòa nhắn đến: [Không nói nữa, đang họp.]

Tần Thư đành phải nhịn, dặn dò: [Đừng quên buổi tối đi đón Bặc Nhất.]

Phương Mộ Hòa: [Ờ, buổi tối đưa các em đi quán bar chơi.]

Tần Thư: [Anh không đi hẹn hò à?]

Phương Mộ Hòa: [Gần đây bận, không có thời gian tìm phụ nữ.] 

Tần Thư không hỏi nhiều nữa, Phương Mộ Hòa cái gì cũng tốt, đẹp trai, gia thế tốt, năng lực cũng tốt, nhưng trên phương diện tình cảm lại là tra nam (đàn ông cặn bã) điển hình, tự do phóng túng.

Hơn 10 tuổi, Phương Mộ Hòa đã bắt đầu yêu, lấy cô và Bặc Nhất ra làm cái cớ, nói với người nhà là dẫn bọn cô ra ngoài chơi, thực ra là ném các cô vào trung tâm trò chơi rồi đi hẹn hò với mỹ nữ.

Bỏ điện thoai xuống, Tần Thư rời giường vào phòng tắm.

Từ tối qua đến giờ, cô ngủ hơn 4 tiếng rồi, thời gian còn lại cô đều ngồi nghiên cứu đề bài Bặc Nhất gửi tới, đến giờ vẫn không có ý tưởng gì.

Có lúc cô nghi ngờ đề bài kia sai rồi.

Còn vài tiếng nữa Bặc Nhất hạ cánh, nếu đến lúc đó cô vẫn chưa giải ra, nhất định không thể thiếu một trận mỉa mai giễu cợt.

Buổi tối, Phương Mộ Hòa còn muốn đưa các cô đi quán bar, cô đang suy nghĩ xem có nên đi hay không?

Sau khi trang điểm tỉ mỉ, Hàn Phái cũng vừa đến cổng tiểu khu.

Tần Thư không có thói quen đợi người, cũng không thích để người khác đợi, nhận điện thoại của Hàn Phái xong, cô cầm túi xách, bỏ bút và vài trang giấy nháp vào túi, vội vã xuống lầu.

Gần như cùng lúc, cả hai người đều đến dưới khu chung cư.

Gió đông bắc thổi vù vù, thỉnh thoảng trên cây tuyết lung lay rơi xuống.

Ra ngoài khu chung cư, Tần Thư mới cảm thấy cái lạnh thấu xương, đặc biệt là ở mắt cá chân.

Hàn Phái xuống xe, Tần Thư hơi giật mình, anh ta tự lái xe? 

Người đàn ông trước mắt còn nam tính hơn so với hôm cô nhìn thấy trên TV, anh khí lạnh lùng.

Áo sơ mi trằng với áo khoác đen, khí chất mạnh mẽ làm lu mờ cả tiếng vù vù của gió đông bắc.

Sau lần ở sân bay New York, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy anh ta, mặc dù lần trước chỉ là một hình bóng.

Anh ta hại cô xóa mất dòng trạng thái kia, lại phá giấc mơ của cô, hai món nợ này, cô tạm thời nhớ kỹ, đợi sau khi thân quen rồi từ từ tính sổ với anh ta.

Cô cười nhạt chào hỏi anh ta.

Đón nhận ánh mắt trong suốt nhưng có chút lạnh nhạt của cô, Hàn Phái nhẹ gật đầu.

Anh đã gặp qua bố mẹ của Tần Thư, thường xuyên chạm mặt họ tại những cuộc hội nghị tài chính, cô Tần cao quý ưu nhã, ngũ quan tinh xảo, Tần Thư di truyền diện mạo của mẹ mình.

Vừa nãy lúc Tần Thư đi ra từ khu chung cư, còn chưa chào hỏi, anh đã đoán được đó là cô.

Ngày lạnh như thế này, cô mặc còn ít hơn anh.

Mặc ít thì thôi đi, còn chiếc quần bó màu đen xắn gấu khoảng 9 phân kia là sao?

Cũng không đi tất, lộ ra mắt cá chân trắng như tuyết.

Hàn Phái tỉnh bơ thu hồi tầm mắt, Tần Thư đến gần, vốn cô muốn vòng qua đầu xe bên kia ngồi vào ghế lái phụ, nhưng Hàn Phái lại mở cửa ghế sau, “Ngồi bên này.”

Tần Thư dừng bước, cười nhạt khách khí đáp: “Sao có thể coi anh là tài xế được.”

Tay Hàn Phái luôn để trên cửa xe: “Không cần chú ý nhiều như vậy.” Anh nói: “Tuyết vừa rơi, có đoạn đường sẽ rất trơn.”

Chỗ ngồi kia tương đối an toàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.