An Thính Miên đánh anh, hai người đùa giỡn làm loạn trong chăn.
Ừ, xem ra vẫn còn sức lắm.
Vân Ngạn xốc chăn lên, tóm lấy chân An Thính Miên không cho cô động đậy. Trong phòng, khi thì vang lên tiếng con gái la oai oái, khi thì vang lên tiếng ai đó cười lanh lảnh như chuông kêu.
“Thôi được rồi, em nghe anh nói này.” Vân Ngạn vây cô lại trong lòng, khiến cô dán mặt lên ngực anh.
An Thính Miên an tĩnh lại, nằm đếm từng nhịp tim mạnh mẽ kiên định của anh.
“6 giờ chiều nay anh phải bay sang Mỹ công tác.”
A ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ( >o<)
An Thính Miên cực kỳ hào hứng mở điện thoại ra, ừm, bây giờ vừa hay sắp 12 giờ trưa: “Anh cứ đi đi, em sẽ chăm sóc mình thật tốt.” An Thính Miên sắp không giấu nổi nụ cười rồi.
Vân Ngạn chịu thua, anh nhéo khuôn mặt cô: “Nhóc con đểu cáng.”
“Anh xem, em hiểu rõ đại nghĩa, thấu tình đạt lý, khéo hiểu lòng người thế còn gì.” Cô vừa tự khen mình vừa gật gật đầu: “Anh yên tâm, em sẽ nhớ anh mà.”
“Hừ!” Vân Ngạn cười lạnh. Bé con này mong rời xa anh đến thế sao?
“Em vội gì chứ, còn sáu tiếng lận mà, thế là đủ rồi.”
“Ấy ấy ấy, anh động tay động chân làm gì?”
Một lúc sau.
“Anh Vân Ngạn ~”
“Anh Ngạn ơi ~”
“Anh mình ơi ~”
“Ông An? ~”
“Chồng à ~”
Rốt cuộc anh cũng chịu ngẩng đầu, hôn môi cô, cảm giác quyến rũ và nhục dục đến khó tả: “Hửm?”
“Em đói bụng.” Như thể minh hoạ lời cô nói, bụng An Thính Miên cũng kêu lên ục ục.
Vân Ngạn bật cười, ôm cô vào lòng rồi ngồi dậy: “Được, ăn cơm thôi.” Anh nhịn không được lại khẽ phì cười thêm lần nữa.
An Thính Miên vỗ anh một cái, hung dữ nói: “Anh cười cái gì mà cười, không cho cười.”
Suốt bữa cơm, chỉ cần An Thính Miên tưởng tượng đến cảnh ai đó sắp phải đi công tác là lại vô cùng vui vẻ: “Ấy, anh đi bao lâu thì về ạ?” Nói không chừng lại giống lúc trước, mới đi chưa được bao lâu mà đã về rồi.
Vân Ngạn cố gắng phớt lờ niềm vui sắp tràn ra ngoài của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chín ngày.”
An Thính Miên lập tức mở to mắt. Úi chà, nụ cười trên mặt cũng sắp không kìm nổi nữa rồi.
Vân Ngạn hừ lạnh: “Thu nụ cười của em lại rồi ăn cơm nhanh lên.”
Khoé môi An Thính Miên vẫn giương lên, cô phải cố gắng đóng vai một người rất đau lòng: “Em đang khổ sở lắm đấy, nghĩ đến cảnh không được gặp anh trong một thời gian dài như thế là em lại đau lòng không chịu nổi.”
“Thật không?”
“Thật lắm luôn mà.”
Vân Ngạn cắn môi cô, cảm nhận hương vị nước ép nho trong miệng cô, chua chua ngọt ngọt. Anh nâng mắt lên nhìn cô gái nhỏ.
Anh cách cô gần quá, An Thính Miên không còn thấy rõ sắc mặt anh lúc này nữa.
“Nếu.”
Lời mở đầu quen thuộc.
“Ừm.”
“Nếu người kết hôn với em không phải là anh, có phải em cũng sẽ muốn được như bây giờ, đón nhận tất cả những điều anh đang làm với em không?”
Cô còn đang nghĩ phải đáp lại thế nào, ngón trỏ anh đã chặn môi cô lại, hàng mi dài giấu đi những cảm xúc nơi đáy mắt anh.
“Chạm vào em, ôm em, hôn em, thậm chí là, lên giường với em?”
Cô chưa từng nghĩ tới chuyện này. Có thể cũng như anh, nếu người đó không phải là anh, không phải vì những yếu tố ngoài ý muốn khác, cô sẽ tuyệt đối không kết hôn, nhất là vì cô chỉ vừa tròn hai mươi tuổi.
Nhưng đối với cô mà nói, nếu cuộc hôn nhân đó là cần thiết, có thể cô sẽ đón nhận.
“Có khả năng.” An Thính Miên nghiêm túc nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, nói từng chữ một.
Thế nhưng đối với Vân Ngạn, dường như từng câu từng chữ cô nói ra đều như một đợt mưa châm, đâm thẳng vào lòng anh.
“Cũng may.” Vân Ngạn lẩm nhẩm.
An Thính Miên nghe không rõ, cô thắc mắc: “Gì cơ?”
“Không có gì, ăn cơm đi.” Vân Ngạn chủ động tách ra, cầm chén mình lên, bữa cơm bỗng trở nên nhạt thếch. Cũng may, may là anh đã cưới em.
An Thính Miên biết câu trả lời của cô có thể sẽ gây tổn thương rất lớn, nhưng cô không muốn nói dối, đặc biệt là đối với anh.
Ngồi trong xe, Vân Ngạn trầm mặc nhìn tài liệu trong tay.
An Thính Miiên nhìn anh, thầm nghĩ có phải anh đang tức giận không.
Chung Dương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chà, nhiệt độ hôm nay có vẻ thấp nhỉ, không lẽ hai người họ cãi nhau? Không thể nào, từ trước đến nay, cậu chưa từng nghe đến chuyện hai người này cãi vã.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chẳng lẽ là vì sếp Vân phải đi công tác, hai vợ chồng quyến luyến nhau nhưng lại ngại nói ra?
Chung Dương không hiểu nổi chuyện vợ chồng nhà người khác, trên đời này cũng chẳng ai lại tự biến mình thành bảo mẫu cả.
An Thính Miên tiễn anh đến sân bay, bóng lưng anh kéo vali rời đi trông rất cô đơn.
“Tên khốn này.” Chỉ biết làm cô đau lòng, vậy mà cô cũng bị lừa nữa chứ.
An Thính Miên chạy tới, đâm sầm vào tấm lưng dày rộng rắn rỏi của người đàn ông.
Ở chỗ khuất tầm mắt cô, anh nhếch miệng cười, nhưng cũng nhanh chóng hạ khoé miệng xuống.
Anh không hề quay đầu lại.
“Em chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ gả cho người khác. Bởi vì đó là anh nên em mới đồng ý, bởi vì đó là anh nên em mới dễ dàng đón nhận sự đụng chạm của anh. Hình như em cũng hơi thích anh rồi, anh có thể chờ em với được không?”
Lời tỏ tình bất chợt của cô khiến anh bỗng nhiên mất khả năng suy nghĩ. Anh xoay người lại, buông hành lý ra, ôm ngược lại cô, mặt vẫn lạnh như tiền: “Chờ em làm gì cơ?”
“Em sợ anh thích em nhiều quá thì anh sẽ cảm thấy bất công, vậy nên chờ em thích anh nhiều như anh thích em đi.”
Ngày xưa từng có người nói với An Thính Miên rằng, cô giống như động vật máu lạnh vậy, có thể cười với tất cả mọi người, đối xử tốt với bất cứ ai, nhưng lại không thích bất kì ai cả. Mặc dù An Thính Miên không làm gì sai với người nọ, thậm chí còn từ chối trực tiếp với người ta rồi, nhưng đến lúc tốt nghiệp, người ta vẫn đứng trước mặt cô mà nói cho được. Những lời đó, An Thính Miên ghi tạc trong lòng cho đến hôm nay.
Cô sợ tình cảm giữa cô và Vân Ngạn bị mất cân bằng, sợ rằng cái “thích” của cô không đủ để bù vào phần cô khuyết thiếu, sợ chỉ vì mình không đủ thích Vân Ngạn mà khiến anh sinh lòng oán hận.
Vậy nên khi ấy cô đã nghĩ cho dù có không thích thì liên hôn cũng là một lựa chọn không tồi, rất có lợi cho mối quan hệ này, còn chuyện sau này hai người cô và anh có thích nhau không thì không quan trọng lắm, có cũng được mà không có cũng được.
“Bé con, có thể là anh chờ không nổi đâu.” Sân bay người đến người đi, Vân Ngạn cúi đầu áp trán mình lên trán cô: “Cho nên, em phải nhanh chóng thích anh đi nhé, bởi vì anh chỉ có càng ngày càng thích em, thậm chí yêu em luôn đấy.”
“Yêu”, từ này đối với An Thính Miên bây giờ vẫn còn xa xôi lắm. Không phải tình yêu ba mẹ dành cho con cái, không phải tình yêu anh trai dành cho em gái, mà là tình yêu Vân Ngạn dành cho vợ, dành cho người thương của mình. Một loại tình yêu rất thiêng liêng.
“Yêu”, một từ mang sức nặng ngàn cân nhưng cũng rất mong manh.
Cái gì mới là tình yêu? Là đến khoảnh khắc cuối cùng của đời người mà ba vẫn bảo vệ mẹ? Hay là ba lúc nào cũng ngày ngóng đêm mong mẹ về?
An Thính Miên nghĩ, bây giờ cô chắc hẳn chưa thể hiểu rõ.
“Thế thì, để em cố gắng hơn?” An Thính Miên nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy nghiêm túc.
“Bé con, sao em lại đáng yêu như thế chứ.” Vân Ngạn hôn lên mắt cô nàng.
“Em nói thật mà.”
“Ừ, anh tin em, để anh tiếp thêm sức mạnh cho em nhé?” Nụ cười đong đầy trong mắt Vân Ngạn.
“Được, vậy anh đi đi, em sẽ cố gắng!”
Đề tài thay đổi quá nhanh khiến Vân Ngạn dở khóc dở cười. Sau khi tạm biệt An Thính Miên, anh tiến vào phòng chờ.
An Thính Miên ra khỏi đại sảnh sân bay. Ngồi trên xe, suốt dọc đường về nhà, An Thính Miên vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. Như thể cảnh hợp ý người, ngoài cửa sổ có chiếc máy bay bay vụt qua, để lại giữa không trung một vệt mây trắng.
* * *
Những ngày gần đây đối với An Thính Miên cũng không đến nỗi tệ. Sau khi Vân Ngạn đi công tác, cuộc sống sinh hoạt của An Thính Miên chớp mắt đã quay trở lại, giống như mấy tháng trước. Chỉ có điều, nếu không có những cuộc video call mỗi đêm của Vân Ngạn thì sẽ càng giống hơn.
Vân Ngạn rất muốn trở về nên đặc biệt vội. Trong suốt một, hai tháng liên tục, đa phần lúc nào anh cũng đang công tác ở ngoài. Nếu không nhờ ngày nào anh cũng call video với cô, ngày nào cũng gửi ảnh chụp cho cô, chắc cô cũng sẽ nghi ngờ anh nuôi “chó” ở ngoài mất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Duy chỉ có một điều không tốt chính là, mỗi lần Vân Ngạn trở về, An Thính Miên đều bị “ấy” một lần, lăn qua lộn lại, cô cực kỳ khó hiểu vì sao anh lại có nhiều thủ đoạn kỳ quái đến thế, lại còn áp dụng hết lên người cô nữa chứ. À mà nếu không phải dùng lên người cô, thì tên đàn ông nào đó chắc chắn xong đời.
À, còn có một chuyện rất vui khác nữa chính là, cô đi xem concert của Vân Mộc. Đây là lần đầu tiên cô đi concert. Vân Ngạn không ở đây, nên An Thính Miên bắt bạn cùng phòng đi xem với mình. Vé vào là do Vân Mộc có được từ chỗ nào đó không biết, cô rất vui.
Tháng mười hai, cuối cùng Vân Ngạn cũng an bài xong cho Thừa Phong ở Đức và chuyện kinh doanh của nhà họ Vân ở nước ngoài.
Đêm Giáng sinh.
Mặc dù đây là một ngày lễ du nhập từ nước ngoài, nhưng đường phố ở khắp mọi nơi trong nước đều mang đậm hơi thở Giáng sinh.
Trước khi Vân Ngạn hai mươi tuổi, anh đã trải qua hai phần ba đời mình ở nước ngoài, chắc là An Thính Miên cũng muốn được trải nghiệm thử cảm giác đó.
Vừa hay những ngày này là ngày nghỉ của Vân Ngạn, An Thính Miên lập tức kéo anh đi siêu thị mua đồ trang trí Giáng sinh.
An Thính Miên nhìn phụ kiện trang trí nhiều đến hoa mắt ở trước mặt mà phát sầu, làm sao để chọn đây?
Cô xoay người lại thì thấy người đàn ông nào đó đang nhìn chằm chằm vào cài tóc tai mèo.
Dường như phát hiện ra ánh mắt cô, anh quay đầu lại, nhìn cô chớp mắt một cái.
Mặt cô lộ vẻ khó hiểu, anh hiểu lầm gì cô rồi hả, cô có phải bé mèo con mềm mại đáng yêu đâu.
Cô bĩu môi, nói với vẻ bất mãn: “Bọn mình tới để mua phụ kiện trang trí chứ không phải để mua mấy thứ linh ta linh tinh này.”
Vân Ngạn cầm cài tóc trên tay, anh nhún vai, ánh mắt cực kỳ vô tội: “Khác gì chứ? Phụ kiện trang trí cho em thì không tính là phụ kiện trang trí à?”
“Vân Ngạn!” An Thính Miên tức giận. Cô có phải món đồ đâu mà cần phụ kiện trang trí?
Lớn tiếng gọi tên anh xong, An Thính Miên mới phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn mình. Cô lập tức căng thẳng, tiện tay lấy bừa một món đồ trang trí rồi kéo theo Vân Ngạn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Sau khi về đến nhà, An Thính Miên bắt đầu mở hộp để chuẩn bị trang trí. Sắp Tết rồi nhỉ, thế nên cũng cần một bộ cho ra dáng chơi Tết nữa.
Thế nhưng vừa mở túi mua hàng ra thì cô lại thấy chiếc cài tóc lông lá màu đen kia.
An Thính Miên đỏ hết cả tai, cô ném bừa cài tóc sang một bên rồi chăm chú chuẩn bị mấy quả châu vải nhiều màu và cây thông Noel của cô.
Cô nàng ngồi trên thảm, lấy từng món phụ kiện trang trí trong sách ra, sau đó lại treo từng món lên.
Trong phòng có mở máy điều hoà chế độ ấm, vậy nên từ sau khi vào nhà An Thính Miên đã cởi áo khoác, cô chỉ mặc một chiếc áo len đen trễ vai bên ngoài, lộ ra xương quai xanh.
Chiếc áo len bó sát dần bị kéo lên theo động tác của cô, lộ ra một phần eo trắng nõn.
Vân Ngạn tắm rửa xong, vừa ra ngoài đã thấy cô gái nhỏ ngồi quỳ trên thảm mà mân mê mấy món đồ trang trí. Thân hình cô nàng được chiếc áo len tôn dáng kia phác hoạ những nét cực kỳ mỹ miều. Mặc dù cô gầy nhưng chỗ nào cần da thịt cũng đều có da thịt. Lúc cô ngồi quỳ, bờ mông cô được bó sát căng tròn, An Thính Miên chắc hẳn không biết cô bây giờ gợi cảm cỡ nào đâu.
An Thính Miên vén những sợi tóc dài rủ xuống, không để chúng chắn tầm mắt mình.
Vân Ngạn khoanh tay đứng một bên, lưỡi quét qua răng hàm. Chỉ mới nhìn động tác của cô thôi mà anh đã nóng hết cả người rồi.
Anh bật cười, ngồi quỳ trên thảm làm gì chứ, ngồi thẳng lên người anh không được hơn à?
Nghe thấy tiếng động, An Thính Miên xoay người lại, tầm mắt cô chuyển từ mặt anh xuống cánh tay đang buông thõng của anh.
Ừ thì, tai mèo đang ở trong tay anh.
( —-—!!)
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyên mục suy nghĩ linh tinh hôm nay: Hôm nay tôi suýt bị “độc” làm mệt chết rồi. (làm nghiên cứu khoa học nhưng cũng muốn tin vào huyền học, có phải tôi nên quỳ lạy Nguyệt Lão phù hộ cho tôi đại phú đại quý không? Thời thế thay đổi, ông ấy cũng nên mở rộng các loại hình dịch vụ đi nhỉ (vò đầu bứt tóc))