Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Chương 64: Thoát chết trong gang tấc




Sở Tử Ngang thiếu chút nữa là lăn ra khỏi xe, ông trời của tôi, bọn họ vừa qua chỗ đường bị nổ xong. Trong vòng hai mươi mét gần cửa vào, xung quanh đều tung tóe... Song không đợi bọn họ kịp tỉnh lại thì tiếng nổ mạnh đã vang lên hai bên sườn xe...

- Tiểu Ngải, mau!

Đường Kiến Tâm cúi người xuống, tránh thoát bụi đất bị nổ tung lên hai bên cửa xe rồi hét lên! Tiểu Ngải cũng rất muốn hét, tốc độ xe giờ đã là cực hạn, cố gắng nữa thì kiểu gì xe cũng tan bành luôn!

Nhưng ngay cả thời gian để cô hét cũng không quá, từng tiếng nổ mạnh vang lên liên miên bất tận, hàng loạt hoa lửa tóe lên, còn cả tiếng ầm ầm khi chiếc Hummer không ngừng tăng tốc!

Sở Tử Ngang quá là tả tơi, tiếng nổ khiến anh cứ nhấp nhô lên xuống, cả người anh đều là đất cát, hai chân thì bị chôn sâu dưới cát bụi, cả mắt cũng không mở ra nổi! Hạ Tâm Dung cũng không tốt gì, mảnh vụn với đá vụn đập lên lưng rất đau nhưng cũng chỉ có thể cắn chặt răng!

Sắc mặt Diệp Trúc Phàm cũng tái xanh, sao lại nổ mạnh thế này? Hắc Kiệt đã từng nói, chỉ cần là người đầu tiên vào phạm vi khu biệt thự Jian Ke thì sẽ tự động bỏ tia hồng ngoại báo động, khi đó có thể thuận lợi vào khu biệt thự Jian Ke. Nếu không khởi động thiết bị thì bom tự hủy cũng sẽ không nổ! Nhưng mà bây giờ có chỗ nào xảy ra vấn đề?

Hắc Kiệt bán đứng bọn họ sao? Không! Diệp Trúc Phàm không tin, sự tín nhiệm tối thiểu giữa anh em vẫn phải có!

Hắc Kiệt cũng không có gạt họ đâu, nhưng khổ nỗi, anh ta chỉ là một đội phó đội hành động nho nhỏ mà thôi, mệnh lệnh của cấp trên thì vẫn phải chấp hành a! Người anh em à, cũng chỉ có thể âm thầm cầu phúc cho các người thôi!

Tim mấy người trong xe đều cùng vọt lên hết họng, nhất là khi nghe được tiếng máy bay chiến đấu văng vẳng giữa tiếng nổ cùng ánh lửa vang lên tận trời kia, tim càng lạnh hơn!

Không cần nói thì trong lòng mọi người đều hiểu, vì sao đám bom này lại phát nổ! Hóa ra là bọn họ đã kéo tới cả đám bên quốc phòng a! Đúng là đẳng cấp!

Nhưng mà giờ không phải lúc nói tới có đẳng cấp hay không mấy đại ca đại tỷ ạ! Giờ vẫn nên nghĩ làm sao để thoát thân đi thì hơn!

- Chị!

Tiểu Ngải hét lên, đồng thời cúi đầu xuống, lấy tư thế có lợi nhất để bảo vệ đầu mình. Bên ngoài cát bụi bay tung tóe, căn bản không thấy rõ được đường đi.

- Bom đã lắp kíp nổ vào rồi, cứ tiếp tục vậy là không xong đâu!

Các cô căn bản không có biện pháp nào tự cứu, bên quốc phòng đã được điều động, nếu cần thiết thì ngay cả nơi này cũng có thể nổ tung! Tiểu Ngải thật muốn ngất, vừa rồi sao lại hồ đồ đi nghe lời chị làm gì cơ chứ, hu hu!

Nơi chiếc Hummer lao qua đều nổ tung. Từ trên cao nhìn xuống, giữa khung cảnh đá vụn bay đầy trời có thể thấy được một chiếc Hummer với tốc độ con rùa đang chạy trối chết! Nó giống như một người sắp chết đang giãy dụa tìm đường sống!

"Thượng Tá, đã tìm thấy mục tiêu!

Trên một chiếc máy bay chiến đấu, giọng thành viên do thám lãnh khốc nghiêm cẩn xuyên thấu tầng mây tiến vào tai tất cả mọi người.

- Phong tỏa tiêu diệt!

Lại một giọng nói còn lãnh khốc hơn nữa khiến người ta rét lạnh!

- Rõ!

Tiểu Ngải chưa từng có cảm giác này, ga đã đi đến đỉnh điểm, chiếc Hummer lao như bay mà vẫn cảm thấy tốc độ chậm như rùa, dù sao cứ cảm thấy như mình rơi vào hố. Cảm giác hoảng loạn cứ như sắp chết đến nơi! Tay cầm lái đều run rẩy cả lên, nhưng cô không dám phân tâm, như chị đã từng nói, lúc này không chỉ là tính mạng mình mà còn có cả tính mạng của người chị mà cô yêu quý nhất!

Đường Kiến Tâm cố nén giận, cho tới giờ chưa từng phải thoát thân trong lửa đạn như này. Khắp nơi ai cũng tránh cô như tránh rắn rết, đã lúc nào mà cô phải chạy trối chết như bây giờ? Hơn nữa còn chật vật thế này! Cô không hối hận quyết định lúc đó của mình khi đưa bọn họ tới con đường chết này. Hơn mười tám năm trước cô đã hiểu được cái gì gọi là dựa vào núi núi đổ, dựa vào nước nước chảy! Thế giới này mà muốn dựa vào người khác tới cứu mình, cô thà tự lấy súng bắn mình một phát chết cho có ý nghĩa còn hơn!

Từng đợt nổ mạnh vang lên làm xe chênh vênh. Tiểu Ngải có thể thấy may mắn là cửa ra cách đó không xa, cô đúng là phải cảm tạ Ngục Thiên Minh đã tặng cô chiếc Hummer có cấp bậc nhường này a! Bằng không, đừng nói là đoạt thời gian với mấy quả bom, chỉ sợ bọn họ không bị bom bắn trúng thì chiếc xe cũng nổ tanh bành rồi!

Nhìn chăm chú vào kính chiếu hậu một giây, cô rủa thầm.

- Con mẹ nó, liều mạng thôi!

Tiểu Ngải mặc kệ sự nhắc nhở khi chiếc Hummer đã đến cực hạn, lao thẳng tới cửa vào khu biệt thự Jian Ke. Ngay lúc đó, từng cái ô hình nấm như sương mù ập tới, tiếp đó lại là từng tiếng nổ đinh tai làm cả khu biệt thự Jian Ke đều chấn động!

Chiếc Hummer trượt đi năm mét tới sảnh, bốn bánh xe kêu vang bắn đi bốn hướng. Đến tận lúc này, chiếc Hummer đã coi như thành công tuyên bố trở thành phế phẩm!

Cơ thể Tiểu Ngải buông lỏng, đình trệ lại, hô hấp còn chưa bình phục lại thì nghe ầm, cả khung xe hoàn toàn rụng rời. Mọi người ngồi trong xe đều đồng loạt chửi bới. Đường Kiến Tâm và Tiểu Ngải cùng ra ngoài, tiếp đó là Diệp Trúc Phàm và Hạ Tâm Dung, xong thì lôi Amazon đã bất tỉnh đi ra, chờ Sở Tử Ngang đi ra thì mọi người đều không khỏi tức cười, thật sự là vui vẻ trong cay đắng mà!

Mặt ai căn bản cũng không nhìn rõ được. Ở trên mặt được "đắp" lên một lớp bùn đất dày cộp, chỉ lộ ra được cặp mắt sáng thêm mấy phần ảo não!

- Người nào mà không biết còn tưởng anh là tượng đất đấy!

Hạ Tâm Dung phủi bụi đất trên tóc, giữ lấy áo trước ngực, tạm thời che đi cảnh xuân! Mặc dù không có che hết được, thế nhưng thà để giấu đầu hở đuôi còn hơn buông ra để người khác coi được hết!

Sở Tử Ngang chu mỏ.

- Cô tưởng tôi muốn sao!

Anh ấy à, giờ hai chân còn đang run lẩy bẩy, không còn sức mà đứng nữa này! Bọn họ không bị bay khỏi xe không biết là nhờ công lao của ai nữa?

Có người nào lại đối xử với ân nhân cứu mạng mình thế không hả?

Hạ Tâm Dung cười trộm, Đường Kiến Tâm và Tiểu Ngải chỉ nhìn vào chiếc Hummer đã tanh bành, có phần bất đắc dĩ. Nhưng mà chiếc xe này đến giờ mới báo hỏng cũng thật không dễ dàng a!

- Chị, bọn họ tưởng chúng ta là khủng bố hay sao mà ném bom vậy không biết?

Tiểu Ngải vừa mới dứt lời thì trên đầu đã vang lên tiếng nổ, cả khu nhà lắc lư như sắp đổ, cửa thủy tinh thay nhau rớt xuống!

Tiểu Ngải nắm chặt cánh tay Đường Kiến Tâm, ổn định cơ thể, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta đẩy đi. Ngay lúc ngã xuống thì mắt trợn trừng, hoảng sợ nhìn cái đèn treo khổng lồ rơi xuống vị trí mình vừa đứng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.