Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Chương 110: Kế trong kế (mày cũng có ngày bị chơi)




Đang mắng hăng say, máy bay kêu vù vù trên đỉnh đầu cũng dừng lại, cửa khoang của cả ba chiếc máy bay đồng thời mở ra. A Đại, A Tam, A Tứ giơ súng lên ngắm vào Tần Chính...

Thấy tình huống này, Tần Chính cười càng to, Diêm Thất trông thấy thủ thế của Tần Chính, lặng lẽ lui ra rồi biến mất trong đám người.

"Lôi Khiếu Thiên, quản cho tốt thủ hạ của mày. Sự kiên nhẫn của tao có hạn, tao chết chẳng sao, nhưng ngược lại mày, liệu có thực sự cam lòng để con trai mình chôn theo tao không hả?"

Lôi Khiếu Thiên nhíu mày. Hắn ta nói đúng, anh không bỏ được.

"Tần Chính, mày uy hiếp một đứa bé thì coi là cái rắm à, có bản lĩnh mày thả nó ra, chúng ta đấu một trận." Đế Văn phẫn nộ,♥ nhổ nước bọt khươ quyền lên không trung. Trong mắt trừ tức giận ra thì chỉ còn khinh bỉ.

Thần sắc Tần Chính quái dị, nhìn Đế Văn như nhìn thằng ngu. Mày tưởng đây là đại hội võ lâm à, còn đơn đả độc đấu? Khó cho mày nói được.

"Huhu!" Tiếng khóc của tiểu Lôi Mông cũng không còn rõ ràng nữa, lần này không ngại mấy người Đế Văn nữa, vươn hai tay ra chỉ muốn được ôm.

Trái tim kia của Đế Văn cũng thắt lại. Tần Chính chết tiệt, cái tên vương bát, anh không thể không chặt bỏ hai cái tay kia của hắn.

Hướng Diệp Lân càng trực tiếp, gọi một cú điện cho A Đại, "Lôi Karl Bunol ra."

Cửa khoang bên trai, A Đớn gật đầu, "Vâng."

Hướng Diệp Lân ném trả lại điện thoại cho Huống Ngân Dịch, hừ lạnh với Tần Chính, "Mày nếu dám để cái tay bẩn thỉu của mày tới gần tiểu thiếu gia, tao cho mày hưởng thụ tư vị thịt người băm."

Nói dứt lời, Karl Bunol bị cột dây thừng treo lơ lửng giữa không trung, người giữ đầu kia là A Đại. Tần Chính nghe thế cười ha ha, ánh mắt căn bản không thèm liếc tới Karl Bunol, giống như hắn ta chỉ là một người hoàn toàn xa lạ. Uy hiếp này hiển nhiên là không có chút tác dụng nào cả!

"Phải không, vậy thì thật tốt, tao cũng tò mò làm sao để có thịt người băm đấy. Chẳng qua, chỉ có một người thì không biết có thí nghiệm thành công hay không. Nếu không thì tao cho mày mượn hai người?" Tần Chính nhìn sắc mặt tái mét của Hướng Diệp Lân thì rất thoải mái, "Yên tâm, mượn người từ chỗ tao, tuyệt đối không có chịu bất kỳ áp lực nào cả."

Đúng vậy, Hướng Diệp Lân đã sớm xanh mét của lại. Lôi Khiếu Thiên phất tay bảo ba người bọn họ lùi lại rồi bảo họ dặn dò thuộc hạ đừng có hành động thiếu suy nghĩ. Đường Kiến Tâm tiến lên đứng cách Tần Chính không xa, nhinf Lôi Mông bé nhỏ mà lòng xót xa.

Lôi Mông tưởng mẹ đi tới ôm lấy em, biểu tình kia càng tỏ ra ủy khuất. Chỉ là sau khi thấy cô không bước thêm nữa, mũi giật giật, đôi mắt to tròn ứa nước, miệng mở ra đóng vào...

"Tần Chính, dùng một đứa bé để đổi toàn bộ Ngục Thiên Minh, tính toán của anh thật đúng là kêu." Chẳng qua, vụ làm ăn này hắn ta không thua thiệt chút nào!

Tần Chính nhìn chằm chằm tay của Đường Kiến Tâm cảnh giác. Hắn cũng không quên chuyện lúc trước, người phụ nữ này không thể khinh thường.

"Cảm ơn đã khích lệ, tôi tin là cô sẽ không phản đối phải không?"

Mâu quang Đường Kiến Tâm thu lại, "Lòng tự tin rất cao, thế nhưng cũng phải xem đối tượng là ai."

"... Ha ha, đó là đương nhiên, tôi chưa bao giờ dám sơ ý. Với một người mạnh mẽ như Lôi Khiếu Thiên thì giữ nghề mới là đạo sinh tồn."

Lôi Khiếu Thiên bất động thanh sắc bước lên, đi tới phía sau Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm gật đầu, "Ra ngoài lăn lộn thì phải cẩn thận,♥ điểm này tôi không bằng anh." Có một cái chớp mắt, trên nét mặt Đường Kiến Tâm hiện lên vẻ ảo não vì bản thân đã sơ ý.

Tần Chính sửng sốt, không ngờ cô ta lại nói thế làm hắn không biết trả lời tiếp như thế nào, thu liễm thần sắc, lạnh lùng nói, "Muốn con trai cô cũng được, tôi chỉ có một điều kiện."

"Được, không phải là Ngục Thiên Minh, đừng nói là một, anh muốn mười cũng không có vấn đề gì." Đương nhiên, chỉ cần hắn ta có cái mạng để mà hưởng thụ!

"Chị dâu!"

"Chị dâu?"

Đường Kiến Tâm mới nói xong, đằng sau liền vang lên một loạt tiếng kinh hô. Đế Văn, Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch càng không thể tin được lời này nghe được từ chính miệng cô. Ngục Thiên Minh đâu thể nào lấy ra đùa giỡn. Chỉ có Lôi Khiếu Thiên đứng đó không nói gì, không có trách cứ mà chỉ có lo lắng.

"Câm miệng!" Đường Kiến Tâm quay lại trừng mắt nhìn mấy người Đế Văn, bọn họ thức thời im miệng lại, không dám có câu oán hận nào.

Đại ca không lên tiếng, bọn họ cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến!

"Giao dịch thế nào." Tầm nhìn của Đường Kiến Tâm lại đặt lên người Tần Chính, lạnh lùng mở miệng.

Mà Tần Chính lần này hoàn toàn ngây ngẩn cả người, có chút không dám tin tưởng lời cô, "Cô có thể làm chủ?"

"Nằm trong tay anh là con trai tôi." Đường Kiến Tâm lạnh nhạt nhắc nhở đối phương, lẽ tất nhiên cô nói Ngục Thiên Minh cũng không phải là Ngục Thiên Minh trong tay Lôi Khiếu Thiên.

"Nha nha, nha nha!" Lôi Mông hai mắt thiết tha, nhích tới nhích lui trong ngực Tần Chính, rất không thành thật. Tần Chính liền ném tiểu quỷ lại cho thuộc hạ, một thuộc hạ khác cầm tài liệu đưa cho hắn ta.

"Đây là hiệp ước." Nói xong ném cho Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm chưa từng liếc xem nó thế nào, trực tiếp đưa nó cho người bên cạnh.♥ Lôi Khiếu Thiên bất đắc dĩ cầm lấy rồi ném cho triêu Đế Văn.

Đế Văn cuống quít mở ra, đọc nhanh như gió nội dung bên trong, càng xem càng phát hỏa...

"Con tôi." Đường Kiến Tâm chợt lạnh lẽo nhìn người đang ôm tiểu Lôi Mông, sự bất thiện rõ ràng trong ánh mắt.

"Yên tâm, chỉ cần cô ký vào hiệp ước này, tôi đảm bảo con trai cô sẽ về bên cạnh cô." Ánh mắt Tần Chính khẩn thiết tham lam nhìn động tác của Đế Văn.

Lôi Khiếu Thiên híp mắt lại. Anh cho tới bây giờ chưa từng phải chịu đãi ngộ như này, hắn ta không chỉ gan lớn mà còn rất có đầu óc.

"Tao có hơi ngạc nhiên, chiếc nhẫn trên tay mày là từ đâu ra?" Lôi Khiếu Thiên lên tiếng hỏi, câu hỏi này lại không có chút quan hệ gì với sự tồn vong của Ngục Thiên Minh.

Tần Chính thu hồi ánh mắt, nghe Lôi Khiếu Thiên hỏi liếc giơ tay phải nhìn Ưng Giới, mâu quang thâm thúy, tựa hồ đang suy nghĩ, hắn ta rốt cuộc đã đặt câu hỏi rồi sao?

"Bất ngờ khi thấy chiếc Ưng Giới này trên tay tao sao?"

Lôi Khiếu Thiên rất thành thực gật đầu, "Mày là ai?" Năm đó mà còn có ai sống sót ư?

Thế nhưng, khi bố ngã xuống, rõ ràng có nói là đã nhổ cỏ nhổ tận gốc rồi mà.

Tần Chính ngắm nghía chiếc nhẫn trong tay, "Tao là ai? Ha ha, tao còn phải cám ơn năm đó Lôi gia gia chủ mắt mù, tha cho cái mạng nhỏ này của tao." Nụ cười thâm thúy nhưng tàn bạo làm lòng Lôi Khiếu Thiên nặng nề.

Còn có người sống sót? Là ngoài ý muốn hay là sự tất thế?

"Lôi Khiếu Thiên, mày nhất định không ngờ tới bố mày, anh hùng trong lòng mày lại mắc phải căn bệnh mù màu đâu hả. Năm ấy tao trốn dưới giường của ông ta, ông ta có nhìn vào vậy mà lại không phát hiện ra tao. Ha ha..."

Đế Văn trợn tròn con ngươi, ném hiệp ước lại cho Hướng Diệp Lân, chạy đến bên cạnh Lôi Khiếu Thiên, sắc mặt không tốt, thấp giọng hỏi dò, "Lão đại, hắn ta là..."

Lôi Khiếu Thiên lắc đầu, bảo anh ta đừng có gấp.

Tần Chính cũng không quan tâm tới động tác này của Đế Văn, nói tiếp, "Bố mày giết bố tao, nhưng cuối cùng không ngờ bản thân lại chết trong tay anh em của mình. Ông ta càng không nghĩ tới, con cháu ông ta, cuối cùng đều không thoát khỏi lòng bàn tay của tao. Đây là nhân quả báo ứng. Ông trời giữ lại cái mạng này của tao, chính là vì khiến ông ta nằm dưới đất cũng không thể yên giấc."

Đường Kiến Tâm nhíu mày, hắn ta nói cái quái gì thế? Bọn họ từng có ân oán cô không có chút hứng thú, lên tiếng ngắt lời, "Ân oán của các người tôi không có hứng thú nghe, bây giờ, trả con cho tôi."

"Nha nha... Ma..." Lôi Mông nằm trong lòng người áo đen rất khó chịu, luôn quay đầu nhìn về phía Đường Kiến Tâm, muốn mẹ ôm một cái. Thế nhưng, mẹ lại không để ý tới em.

Lôi Khiếu Thiên nhìn về phía Đường Kiến Tâm, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực. Tâm Nhi, em mà biết ân oán trước kia, phỏng chừng, lúc này em cũng chẳng còn tâm tư nào muốn con trai em nữa đâu.

Tần Chính, sẽ không trả lại con cho em.

Tần Chính tựa hồ không nghe thấy Đường Kiến Tâm nói, giễu cợt Lôi Khiếu Thiên, "Lôi Khiếu Thiên, uổng cho mày cả đời thông minh, bây giờ không phải đã rơi vào lòng bàn tay tao rồi sao. Mày nhất định nghĩ không ra, Tề gia chỉ là bước đầu dẫn mày quay về Trung Quốc, Tề Phong bị giết mặc dù không nằm trong kế hoạch của tao, nhưng tao rất cảm kích người đã giết Tề Phong. Rõ ràng hiệu quả ấy không tệ chút nào, sớm cho mày biết tin gia tộc Bunol sắp diệt vong. Dĩ nhiên mày càng không nghĩ tới, gia tộc Bunol xảy ra lục đục nội bộ hoàn toàn do tao ở sau lưng thao túng.."

Đường Kiến Tâm ít khi chớp mắt, tầm nhìn từ trên người Lôi Mông dời sang Lôi Khiếu Thiên, ánh mắt kia như đang hỏi, anh đấy, tại sao lại bị tên đó đùa bỡn xoay vòng thế hả. Nếu hắn ta không kể ra những việc này, có phải anh còn chưa biết mình đã bị biến thành món đồ chơi không vậy?

Khóe miệng Lôi Khiếu Thiên giật một cái, đương nhiên minh bạch ý tứ trong mắt Đường Kiến Tâm. Cơ mà anh thật sự rất oan uổng. Lúc Tề gia bị tiêu diệt anh có để Phó Hạnh Lương đi điều tra, nhưng không ngờ tới anh cũng trúng kế của Tần Chính. Bọn họ ở ngoài sáng còn đối phương ở trong tối, sao có thể dễ dàng phòng bị được? Còn đối với người phía sau Karl Bunol, bọn họ cũng không phải không có động tác gì, chỉ là việc này giao cho người bên dưới xử lý, anh chỉ nghe mỗi kết quả...

Ngay cả Ngân Nguyệt cũng bị chơi, anh có thể nói cái gì?

Đường Kiến Tâm rất khinh thường, âm thầm giơ ngón giữa lên với anh. Hừ, đây là cái giá phải trả khi mà anh dám lấy tôi ra đùa bỡn, đi dùng bảo thạch thiết kế gạt cô, giờ lại bị người ta tương kế tựu kế rồi đấy.

Hừ, đáng đời!

"Ma... ma..." Em thật là khó chịu, em không muốn cái chú xấu xa này ôm đâu. Lôi Mông thấy Đường Kiến Tâm không nhìn em, kêu nha nha. Bây giờ Lôi Mông đang ở giai đoạn học nói, gọi hai tiếng mẹ không được rõ ràng, hơn nữa thanh âm quá nhỏ, Đường Kiến Tâm căn bản là không có nghe được em nói gì. Chẳng qua ánh mắt khi nhìn em lại có sự an ủi không tiếng động.

"Mông Mông, ngoan. Chờ chút rồi mẹ sẽ ôm nhé."

Lôi Mông dù sao vẫn còn là trẻ con, dù ở trong bầu không khí khẩn trương nguy hiểm này cũng chỉ biết mỗi khóc. Tần Chính lúc này không có ngược đãi em, em cũng không thích nằm trong ngực của người áo đen này. Nước mắt lại bắt đầu lộp bộp...

Đường Kiến Tâm bảo bản thân tỉnh táo, tâm tình khôi phục như thường. Mặc dù Mông Mông trong tay đối phương, nhưng cô biết, bây giờ em không có gặp nguy hiểm gì cả.

Hướng Diệp Lân đứng cạnh Lôi Khiếu Thiên, "Thật hèn hạ."

Tần Chính thằng lưng lên, "Hèn hạ? So với người Lôi gia thì đúng là gặp sư phụ, thời điểm bọn chúng hèn hạ thì mày còn chưa có sinh ra đâu."

Huống Ngân Dịch kéo Hướng Diệp Lân lại, không để anh ta phát điên nữa, "Tần Chính, mày cũng ở trong gia tộc Bunol hơn mười năm, Luo Bunol chưa từng thua thiệt mày, mày lại đi âm thầm khiêu khích Karl Bunol, phá hủy đi cả một gia tộc to lớn. Ban đêm khi ngủ mày không bị ác mộng làm tỉnh giấc sao?"

"Đã ra ngoài lăn lộn trên đường, chú trọng nhất hai chữ nghĩa khí và uy tín. Lấy oán trả ơn người khác, mày không sợ ngày nào đó khi đi trên đường sẽ chết đột tử trên phố?"

"Ha ha, Lôi Khiếu Thiên, thủ hạ của mày quả nhiên người nào người nấy đều thật đáng kinh ngạc." Tần Chính sau khi cười lớn liền giễu cợt Lôi Khiếu Thiên, "Nghe đi, những lời này cũng có thể nghe, tao có nên bảo thủ hạ của tao trao tặng cho hắn cái gọi là phần thưởng nghĩa khí không hả?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.