Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Chương 101: Quay về thành phố w (oan gia ngõ hẹp)




"Nhốt ông ta vào tầng hầm. Nếu ông ta còn không nói thì ném xuống vùng biển quốc tế." Lôi Khiếu Thiên nói xong cũng không nhìn qua Zimmer một cái. Trong mắt anh đó chỉ là đống rác, chết không có gì đáng tiếc!

Đế Văn chớp mắt, "Ném xuống vùng biển quốc tế? Đại ca? Thế còn Nhị công tử?"

Lôi Khiếu Thiên ứ đọng trong lòng, cầm tài liệu đứng dậy đi lên lầu hai. Trong không khí cứ có cái mùi khó chịu, không chỉ là mùi máu tanh, "Bên phía Nhị công tử tự tôi sẽ nói rõ với anh ta." Tóm lại anh không muốn nhìn thấy ông ta nữa, để ông ta vào nhà tuyệt đối ô nhiễm không khí.

Đế Văn bĩu môi, chỉ có thể chỉ thị hai người phía sau đưa người vào tầng hầm. Thẩm Dương Kỳ thấy anh họ không khen ngợi anh, cũng thấy không thú vị, đanh định đứng lên đi tìm Phó Hạnh Lương. Đế Văn nhanh tay lẹ mắt, túm lấy áo anh ta, "Kỳ, cậu chuẩn bị đi đâu đấy?"…

Thẩm Dương Kỳ kỳ quái nhìn Đế Văn, "Đương nhiên là đi tắm." Sau đó giơ tay áo mình lên trước mũi Đế Văn cho anh ngửi, Đế Văn ghét bỏ quay đầu đi, "Ngửi đi, mùi này đến anh còn không chịu nổi, em có thể nhịn đến bây giờ mới đi tắm coi như là kỳ tích rồi đấy."

Đế Văn co quắp cả miệng, không để ý đến sự giãy dụa của Thẩm Dương Kỳ, kéo người đi vào tầng hầm, "Nếu đã nhịn rồi thì nhịn thêm một lúc cũng không mất miếng thịt nào. Đi, thằng nhóc cậu còn độc hơn tôi, tiếp tục khiến Zimmer điên điên khùng khùng nào."

Thẩm Dương Kỳ la hét gào khóc, "Đế Văn, anh buông em ra, anh họ bảo anh chứ không bảo em, em không muốn đi, anh mau buông ra đê."

"Đừng kêu nữa, lấy cách nói của chị dâu đó là, đã rơi vào trong tay tôi, cậu đi thì đi, không đi cũng phải đi."

"Này, anh đang trắng trợn ngược đại đó, trắng trợn ngược đãi biết không hả? Em phải nói cho chị dâu, anh chưa được sự đồng ý của chị ấy mà đã... A... Đau quá, Đế Văn chết tiệt, anh tới coi."

"Cậu im miệng đi, tự giác đuổi theo."

"..."

Phó Hạnh Lương vừa từ phòng họp đi ra mơ hồ nghe được tiếng la của Thẩm Dương Kỳ, chân mày nhăn lại, đi ra phòng khách nhưng cả phòng khách yên ắng, nào có người?

Chẳng lẽ anh gặp ảo giác?

Lôi Khiếu Thiên đi lên phòng thì Lôi Mông đang ngủ say trên giường, Đường Kiến Tâm mặc quần áo mỏng manh đứng trước cửa sổ. Ánh nắng màu vàng quýt in lên gò má cô, như cỏ non mới nhú đón ánh trời chiều trong công viên. Thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ lướt qua, làm mái tóc đen nhánh cùng vạt áo nhiều lần bay lên khiến Lôi Khiếu Thiên thất thần. Anh rất ít khi thấy bóng lưng cô. Bóng lưng cô độc, mơ hồ hiện ra bi ai làm lòng anh thật đau đớn. Anh không do dự từ sau bước tới ôm lấy cô, tựa đầu lên vai cô, ngửi mùi hương nước gội đầu quen thuộc, cuối cùng cũng yên ổn trái tim hốt hoảng kia...

"Tâm Nhi, em đang nhìn cái gì vậy?"

Ngay lúc Đường Kiến Tâm bị Lôi Khiếu Thiên ôm lấy, thân thể vẫn còn có chút cứng ngắc, nhưng cũng chỉ là chỉ chốc lát liền bình thường trở lại. Mâu quang rời rạc cũng dần trở nên trấn tĩnh. Đường Kiến Tâm nhếch miệng có hơi trào phúng. Xem đi, hôm nay thân thể này cũng đã trong lúc vô tình thích ứng với sự hiện hữu của anh. Trước kia cô liệu sẽ cho phép người lạ tới gần mình nửa phân sao?

"Nơi xa!" Thanh âm của cô có chút khàn ảm đạm, nguyên nhân là thời gian dài không có mở miệng. Lôi Khiếu Thiên vòng chặt cánh tay, "Tâm Nhi muốn đi Trung quốc ư?"

Đường Kiến Tâm sửng sốt, anh biết?

"Chờ anh Khiếu Thiên xử lý xong việc của Ngục Thiên Minh, chúng ta liền quay về Trung quốc nhé? Nghe nói bản đồ Trung quốc rất lớn, có rất nhiều danh lam thắng cảnh, quan trọng hơn là, văn hóa bác đại tinh thâm..."

Trên môi Đường Kiến Tâm mang theo ý cười, "Anh, hình như rất hiểu rõ thì phải?"

Lôi Khiếu Thiên không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, chỉ di động cằm mình quyến luyến qua lại trên vai cô, như vẫn còn dư vị của lương thần mỹ tửu, khiến tim anh ngứa ngáy, "Không phải rất hiểu rõ, nhưng cũng biết được đại khái." Trên người anh cũng có huyết thống Trung quốc, chẳng qua tương đối loãng thôi.

Nghe Lôi Khiếu Thiên nói như vậy, Đường Kiến Tâm mới chợt nhớ tới, "Đúng ha, tiếng Trung của anh kỳ thực rất tốt." Phần lớn bọn họ nói chuyện trời đất đều dùng tiếng Anh, tiếng Pháp. Tiếng Trung thì tương đối ít. Cô biết điều ấy là vì lúc ở thành phố C Trung Quốc, anh đã dùng tiếng Trung "nói chuyện phiếm" với cô.

Góc miệng Lôi Khiếu Thiên mở rộng, xoay Đường Kiến Tâm lại để hai người mặt đối mặt, "Cũng có thể, chỉ là nói tương đối ít. Lúc dì nhỏ huấn luyện bọn anh đã giao cho bọn anh học bảy quốc ngữ, tiếng Hán cũng coi là một trong số đó."

Đường Kiến Tâm nhìn Lôi Khiếu Thiên, lướt qua anh tới chiếc giường, "Cô anh rất lợi hại thì phải?"

"Ừ." Lôi Khiếu Thiên nghĩ đến chuyện đặc huấn khi còn bé của bọn họ liền run rẩy, đi theo Đường Kiến Tâm, "Bây giờ dì ấy đã thu liễm rất nhiều, lúc còn trẻ thực sự là không dám khen tặng."

Đường Kiến Tâm bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại ói máu. Anh nói gì thế, bây giờ đã thu liễm hả?

"Đã hiểu, lúc còn trẻ chắc do hormone quá thừa thãi." Không có chỗ nào phát tiết đành tìm đám trẻ con ấy mà hủy hoại thôi.

Lôi Khiếu Thiên im lặng nhìn Đường Kiến Tâm. Tâm Nhi, hóa ra em cũng có lúc nói đùa? Nick nói chị dâu thích nói những lời chế nhạo, anh hiện tại cũng có cảm giác này. Nhưng mà vì sao anh lại cảm thấy Tâm Nhi nói hoàn toàn chính xác vậy nhỉ? Sống lưng Lôi Khiếu Thiên lạnh toát, để dì nhỏ biết bọn họ ở sau lưng bà ấy nói bà ấy thừa hormone phỏng chừng... Nghĩ vậy, Lôi Khiếu Thiên như bị sét đánh, nói sang chuyện khác, "Có muốn dẫn Lôi Mông đi không?"

Động tác cầm bình sữa của Đường Kiến Tâm dừng lại, nghi ngờ nhìn về phía Lôi Khiếu Thiên, "Cái gì?"

"Đi Trung quốc đó?"

Đường Kiến Tâm suy nghĩ một chút, nhìn thằng nhóc đáng yêu của mình, cưng chiều gật đầu, "Ừ." Cô đi thì Lôi Mông tự nhiên cũng đi cùng cô. Để mấy người anh em kia của anh chăm sóc nó, cô rất không yên lòng. Hôm nay cô mới đi chưa được mấy giờ đồng hồ mà đã để con trai cô khóc khàn cả giọng rồi. Huống chi lần này tới Trung Quốc cô còn muốn đi thăm ông Âu Dương, không biết khi nào mới quay về, làm sao cô có thể yên tâm. …

Vừa rồi cô suy nghĩ rất nhiều, cô hận Zimmer thấu xương, nhưng cô có hận nữa thì thế nào? Cùng lắm thì giết ông ta, nhưng giết rồi thì sao? Bố mẹ cô, ông Âu Dương có thể sống lại ư? Không, không thể. Nếu không thể, cô cần gì phải làm bản thân mình khó xử. Cô đã làm khó mình mười tám năm, cũng đã tới lúc buông xuông gánh nặng này rồi. Những điều cô sợ hãi đối mặt, hôm nay đã nghĩ thông suốt, cô không còn lý do nào trốn tránh nữa. Diệp Trúc Phàm nói đúng, cũng tới lúc cô quay về thăm người thân...

Cô tin, bọn họ đều rất nhớ cô, cũng như cô nhớ bọn họ...

Lôi Khiếu Thiên cũng nghĩ như vậy, muốn Tâm Nhi rời khỏi Lôi Mông là chuyện không thực tế. Công phu dính chặt lấy bà xã anh của thằng nhóc kia cũng làm anh tức điên người. Lôi Khiếu Thiên định đang định nói là đã sắp xếp xong việc đi Trung quốc thì nghe được tiếng gõ cửa, Đường Kiến Tâm nhìn Lôi Khiếu Thiên, quay ra đưa bình sữa cho anh, "Tiện thể đi pha sữa luôn, con trai anh sắp tỉnh rồi."

Lôi Khiếu Thiên biết điều cầm lấy bình sữa ra ngoài. Người gõ cửa là Phó Hạnh Lương, tay phải đang giơ lên, cửa bỗng mở làm anh sửng sốt, "Đại ca."

Lôi Khiếu Thiên liếc qua Đường Kiến Tâm, ra ngoài đóng cửa, "Ra ngoài rồi nói."

"Vâng."

"Huống giải quyết thế nào rồi?"

Phó Hạnh Lương theo sau Lôi Khiếu Thiên, chuyển đạt lại lời Huống Ngân Dịch, "Bây giờ đã tới thành phố W. Ngân Nguyệt, Hướng Diệp Lân đã vào cảnh nội Việt Nam, tìm thấy Địch Long ở rừng rậm nhiệt đới. Hiện tại đang đưa người quay về thành phố W, chỉ còn chờ chúng ta hội họp."

Lôi Khiếu Thiên gật đầu, Ngân Nguyệt làm việc rất đáng tin cậy, "Trảm có tin gì chưa?"

Phó Hạnh Lương lắc đầu, "Vẫn chưa, đã mất liên lạc mấy ngày rồi."

Lôi Khiếu Thiên dừng lại, nhíu chặt mày, "Cậu ta còn chưa liên lạc với cậu sao?"

"Vâng. Em cố gắng bảo người Ngục Thiên Minh liên lạc thử, nhưng vẫn không được."

Trong lòng Lôi Khiếu Thiên dâng lên dự cảm không tốt, "Cậu tạm thời bỏ việc trên tay lại, tập trung vào liên lạc với Trảm."

Phó Hạnh Lương gật đầu. Sau khi hai người tới phòng khách, Lôi Khiếu Thiên rất tự nhiên vào phòng bếp, để Phó Hạnh Lương ngồi trên sô-pha có chút buồn bực.

Đại ca bây giờ sắp thành vú em rồi.

Lôi Khiếu Thiên đi ra liền trông thấy cái nhìn đồng cảm mà Phó Hạnh Lương chưa kịp thu lại, ngắm nghía bình sữa trong tay, "Cậu có thành kiến?"

Phó Hạnh Lương vội vàng đứng lên phân bua, "Không có không có, đại ca, anh mau đi đưa cho thằng nhóc uống đi, bằng không sẽ nguội đấy."

Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh, Phó Hạnh Lương chỉ có thể ngượng ngùng cười. Lôi Khiếu Thiên đi mấy bước đột nhiên quay lại, khoanh tay hỏi anh, "Lương, tôi nhớ trước đây hình như cậu "giết" trong vô số phụ nữ mà không có địch thủ, đi qua bụi rậm vạn dặm mà không có lá dính thân đúng không?"

Phó Hạnh Lương ngẩn ra, chớp mắt rồi gật đầu. Đây là sự thực, trước kia anh quả thực rất lạm tình, nhưng đấy là do mấy cô ấy tự mình dâng tới cửa thôi, có lý nào anh lại không ăn?

Hai mắt Lôi Khiếu Thiên sáng ngời, tới gần anh ta, nhìn khắp phòng khách như kẻ trộm, xác định trong vòng mười mét không có ai xuất hiện mới thần bí hỏi Phó Hạnh Lương, "Vậy thì tốt."

Phó Hạnh Lương bị sắc mặt đại ca nhà mình làm có chút khẩn trương, lại nghe lời vừa rồi của anh thì tròn xoe mắt, "Tốt cái gì?"

Tai Lôi Khiếu Thiên hơi đỏ lên, dựa sát vào tai Phó Hạnh Lương nói nhỏ mấy câu. Từ xa nhìn lại như hai người chúc đầu với nhau, nếu lúc này mà có người đi qua tuyệt đối sẽ rớt cằm. Phó Hạnh Lương run rẩy, hơn nửa ngày mới nghe được câu hỏi của đại ca, ánh mắt đầy kinh ngạc.

"Đại đại ca à? Anh xác định?"

Lôi Khiếu Thiên căng mặt ra, vô cùng nghiêm túc trả lời, "Đương nhiên, không thì tôi tìm cậu làm gì?"

Khóe miệng Phó Hạnh Lương giật một cái, rất nỗ lực duy trì trấn định, không để mình bật cười, "Khụ khụ, được rồi, cái này, kỳ thực, mặc dù trước đây em có nhiều phụ nữ, thế nhưng, cái kia, đại ca, em cũng không biết theo đuổi con gái thế nào." Phó Hạnh Lương thận trọng nhìn sắc mặt ngày càng tối của Lôi Khiếu Thiên, mắt nhắm lại, một hơi còn sót lại bật thốt lên, "Trước đây đều là mấy cô ấy tự dính lấy em."

Vừa nói xong thì cả phòng khách trở nên lặng như tờ. Phó Hạnh Lương nhắm mắt hơn nữa ngày cũng không thấy Lôi Khiếu Thiên trả lời, tim như chìm xuống, muốn mở mắt lại không dám nhìn sắc mặt đại ca, phải lặng lẽ ti hí.

Hai mươi năm này của đại ca chỉ biết đến chị dâu là phụ nữ, nên chuyện không biết theo đuổi con gái thế nào cũng có thể chấp nhận được. Thế nhưng đại ca nghiêng mình lãnh giáo anh cách theo đuổi phụ nữ, mà anh còn đả kích lại đại ca, liệu sắc mặt đại ca tốt được sao?

Đúng là làm khổ anh mà. Sao đại ca không đi hỏi Kỳ ấy, kinh nghiệm theo đuổi của cậu ta còn tốt hơn anh mà?

Phó Hạnh Lương tâm tư xoay chuyển liên tục, trên mặt lúc xanh lúc đỏ. Đợi một hồi mà Lôi Khiếu Thiên không nói gì cả, Phó Hạnh Lương âm thầm ai thán, chơt mở mắt ra, nhìn về phía Lôi Khiếu Thiên. Quên đi, quên đi, chết thì chết thôi.

Thế nhưng, đây là thế nào?

Lôi Khiếu Thiên chỉ khoanh tay đứng một bên nhìn anh đầy hứng thú, vẻ mặt cười như không cười làm da đầu anh tê dại. Lúc này cái người đứng dựa cửa cách Lôi Khiếu Thiên không xa...

Đang cười nhìn anh, cười đến mức đáy lòng anh phát bực.

"Cái kia, đại ca, Kỳ tương đối có kinh nghiệm với việc theo đuổi này, anh anh anh có thể tìm cậu ta hỏi xem..." Phó Hạnh Lương nuốt nước bọt, ánh mắt không dám nhìn người nào đó đằng trước

CHƯƠNG 101.2:

Lôi Khiếu Thiên gật đầu, rất hảo tâm dừng tay với Phó Hạnh Lương, "Coi như tôi chưa hỏi cái gì cả!"

Phó Hạnh Lương ai oán nhìn bóng lưng Lôi Khiếu Thiên, đại ca, anh đang khiêu khích ly gián, rõ ràng là đang gây chia rẽ tình cảm người khác mà.

Lôi Khiếu Thiên đi rồi, Thẩm Dương Kỳ khoanh tay đi tới chỗ Phó Hạnh Lương "Anh Lương, tự hào lắm hả?"

Bên ngoài Phó Hạnh Lương ngượng ngập mà nội tâm lại rơi lệ. Thẩm Dương Kỳ tiến một bước, anh tự giác lùi về sau một bước, "Cái kia, là anh Lương trước đây không hiểu chuyện. Kỳ bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút."

Thẩm Dương Kỳ cười nhạt, kéo tay Phó Hạnh Lương đi lên phòng trên lầu, "Bây giờ em đang rất bình tĩnh."

Phó Hạnh Lương vẻ mặt cầu xin bước theo Thẩm Dương Kỳ, em bình tĩnh chỗ nào? Bình tĩnh chỗ nào hả?

Lôi Khiếu Thiên đúng lúc Lôi Mông mới tỉnh lại. Đường Kiến Tâm nghe tiếng Thẩm Dương Kỳ nghi ngờ hỏi Lôi Khiếu Thiên, "Em họ kia của anh lại động kinh cái gì thế?"

"Gì?" Động kinh?

"À ừ. Ngày nào nó chả vậy, quen rồi." Nếu ghen cũng coi là động kinh.

"Nha nha." Tay phải Lôi Mông nắm lại cho vào trong cái miệng nhỏ nhắn, tay trái cầm bình sữa vứt ra giường, kêu nha nha lên với Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm ôm lấy Lôi Mông, "Sao vậy? Mông Mông không đói à?"

Lôi Khiếu Thiên ngồi bên cạnh, lấy tay Lôi Mông ra. Nhưng Lôi Mông của chúng ta cũng thật có tính cách, sau khi kêu nha nha đầy bất mãn với Lôi Khiếu Thiên lại cho nắm tay vào trong miệng. Lôi Khiếu Thiên kinh ngạc nhìn chằm chằm Lôi Mông, quay ra ủy khuất nhìn Đường Kiến Tâm.

Đường Kiến Tâm thật không còn gì để nói, nhét núm vú cao su vào miệng Lôi Mông, không cho em ngậm nắm tay, "Tay bẩn lắm, con nít là phải vệ sinh nghe chưa."…

Lôi Khiếu Thiên khinh bỉ con trai của mình, "Nó đâu có nghe hiểu." Vừa mới dứt lời, hai người liền sợ hãi nhìn Lôi Mông. Lúc này Lôi Mông lấy nắm tay dính đầy nước bọt của em ra lau lên chiếc áo vét đắt tiền của Lôi Khiếu Thiên. Bàn tay bé xíu mở ra vỗ lên áo tạo thành dấu tay... Sau khi lau sạch nước bọt trên tay, còn không quên rút tay kia lại, hai tay vỗ vào với nhau rồi cười khanh khách. Sợi chỉ bạc còn lưu lại ở khóe miệng... rơi xuống ngực em...

Lôi Khiếu Thiên đen cả mặt, Đường Kiến Tâm mơ hồ có chút vui vẻ, "Ai nói con trai anh nghe không hiểu?" Xem đi, thật là thông minh quá!

Lôi Mông như nghe hiểu mẹ đang khen ngợi em, đắc ý chui vào ngực Đường Kiến Tâm. Lôi Khiếu Thiên bên cạnh mắt đỏ bừng, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Lôi Mông, ai cũng không chịu thua kém.

Đường Kiến Tâm lắc đầu, đá vào bắp vế Lôi Khiếu Thiên, "Đi tắm rửa thay quần áo cho con trai."

Khí thế của Lôi Khiếu Thiên tức khắc bị công phá, chỉ có thể gãi tai tủi thân nhìn Đường Kiến Tâm lẩm bẩm. Anh là bố nó, không phải vú em của nó.

Đường Kiến Tâm híp mắt lại, Lôi Khiếu Thiên liền đứng dậy ngay, đi thẳng tới tủ quần áo. Lúc tới đây bọn họ chỉ mang theo ba bộ quần áo cho Lôi Mông, không nhiều lắm. Theo như Lôi Khiếu Thiên nói, chỉ cần có tiền thì có gì mà không mua được? Từ Sicilia quay lại New York, Lôi Khiếu Thiên đã đóng gói cả túi quần áo lớn của Đường Kiến Tâm rồi đưa tới Sicilia.

Lôi Mông thấy mình đánh bại bố, cười khanh khách mãi. Lôi Khiếu Thiên quay đầu lại oán hận lườm em, mang theo cả cảnh cáo. Chẳng qua người ta cũng nó nghé con mới sinh không sợ cọp, liệu Lôi Mông lại sợ ánh mắt của Lôi Khiếu Thiên ư?

Đường Kiến Tâm buồn cười thả Lôi Mông trên giường, chọc vào cánh tay em, "Con ấy, cẩn thận chọc giận đến bố, đến lúc đó con thảm rồi..."

Lôi Khiếu Thiên cầm bộ quần áo nho nhỏ đặt lên giường, "Sớm muộn gì có một ngày anh sẽ cho thằng nhóc này đẹp mặt."

Nét mặt Đường Kiến Tâm trông Lôi Khiếu Thiên như muốn nói anh rất có chí khí, "Anh nói anh đi bực bội với cả con trai mình, nói ra tôi cũng thấy xấu mặt thay anh."

"Hừ, người ta nói con gái là tình nhân kiếp trước của bố, còn con trai là cừu nhân. Thằng nhóc này rõ ràng là đang đòi nợ anh, mới hơi lớn thế kia thôi mà đã dám ngang ngược với cả anh rồi." Nó mà cứ tiếp tục hung hăng càn quấy như thế, vậy khi trưởng thành rồi thì còn ghê gớm đến mức nào?

Đường Kiến Tâm giúp Lôi Mông thay quần áo, mặt đầy vệt đen nhướng mày nhìn Lôi Khiếu Thiên, "Lời này anh nghe được từ đâu?" Anh là lão đại hắc bang mà lời như thế cũng có thể nghe được từ miệng anh. Thực sự là - không thể tưởng tượng nổi!

"Cô nói."

Đường Kiến Tâm sửng sốt, lập tức gật đầu sáng tỏ. Lời này từ trong miệng Lôi Tiêu Tiêu nghe được, vậy không có gì kỳ quái.

"Khi còn bé Kỳ rất nghịch ngợm, không có lúc nào yên tĩnh. Ngày nào cũng ầm ĩ làm dượng muốn giết người, cô liền vứt Kỳ vào trại huấn luyện. Kết quả mỗi lần dượng gặp Kỳ đều cảm khái, thằng nhóc này rõ ràng là tới đòi nợ ông."

Khóe miệng Đường Kiến Tâm co quắp, phi thường im lặng nhìn Lôi Khiếu Thiên, "Ấy vậy mà anh cũng tin."

"Trước đây không tin." Lôi Khiếu Thiên nhìn Lôi Mông đã ném bình sữa ra giường, đang nằm ngửa mặt ra nhìn anh, nói tiếp, "Bây giờ tin."

Đường Kiến Tâm thay quần áo cho Lôi Mông xong liền để em cho Lôi Khiếu Thiên bế, mình thì cầm bình sữa xuống dưới nhà, "Cho dù con trai có là cừu nhân của anh, anh cũng phải hầu hạ thật tốt cho tôi."

Tư thế Lôi Khiếu Thiên ôm Lôi Mông có chút kỳ quái. Lôi Mông khó chịu, nhích tới nhích lui, quay ra nhìn bóng lưng Đường Kiến Tâm, miệng mở to ra, thiếu chút nữa là khóc. Biểu tình như thể em đã hoàn toàn bị vứt bỏ rồi vậy.

Lôi Khiếu Thiên mặt tái đi, con tưởng lão tử thích ôm con lắm hả?

"Con nếu dám khóc, bố ném con xuống luôn."…

"Oa oa oa!" Dứt lời, tiếng khóc kinh thiên động địa cực kỳ thê thảm vang vọng khắp trong biệt thự.

Lôi Khiếu Thiên kinh ngạc trừng mắt với Lôi Mông. Chết tiệt, con khóc thật đấy hả. Nó khóc chẳng sao, nhưng đáng lẽ ra người nên khóc là anh mà!

"Lôi Khiếu Thiên, trong vòng hai phút phải dỗ con trai anh nín khóc. Bằng không, anh nhất định phải chết." Vừa mới bước ra khỏi cửa Đường Kiến Tâm đã nghe được tiếng khóc của Lôi Mông, bình tĩnh nói, sau đó cũng không quay đầu lại đi xuống phòng bếp dưới nhà.

Quay về lâu vậy mà chưa ăn cái gì, cô đã sớm đói bụng!

Lôi Khiếu Thiên cảm thấy từ sau khi tìm Tâm Nhi về, địa vị của mình trong nhà liền giảm xuống. Nhưng lời của cô bản thân anh lại không thể không nghe, đành cắn răng dỗ Lôi Mông trong ngực.

Nhưng anh nghĩ mà coi, Lôi Mông liệu sẽ cho Lôi Khiếu Thiên mặt mũi ư? Có thể thấy là kết quả của Lôi Khiếu Thiên thảm cỡ nào rồi đấy!

Đế Văn từ tầng hầm leo lên phòng khách thì lúc ấy Đường Kiến Tâm đã ăn uống no đủ, đang bế Lôi Mông từ trong ngực Lôi Khiếu Thiên. Lôi Khiếu Thiên bị vứt bỏ sang một bên, ánh mắt ai oán lên án nhìn Đường Kiến Tâm, rồi khi chuyển sang Lôi Mông thì trở nên căm hận...

Hai người như là có mối thù không đội trời chung làm Đế Văn rơi vào trong sương mù.

"Lão đại, anh lại chọc chị dâu à?" Đây là kết luận cuối cùng sau những lần tiếp xúc trong khoảng thời gian này. Chỉ lúc nào lão đại chọc vào chị dâu thì mới có biểu tình suy yếu như này đây.

Đế Văn tới gần Lôi Khiếu Thiên, Lôi Khiếu Thiên liền chuyển sang ngồi cạnh Đường Kiến Tâm rồi hỏi Đế Văn, "Trên người cậu có cái mùi gì thế hả?" Đường Kiến Tâm cũng nhìn về phía anh ta khẽ nhíu mày.

Mùi cá mặn, quan trọng hơn là, có mùi máu tanh nồng!

Bọn họ đều là người trong hắc đạo, tương đối nhạy cảm với các loại mùi, nhất là mùi máu tanh.

Đế Văn hít sâu một hơi, giơ tay lên ngửi ngửi, mặt như con ruồi đậu trên đống phân, thực sự có mùi chua. Lập tức oán hận, "Cũng do tên súc sinh Zimmer kia, răng cắn quá chặt. Sau khi Kỳ rút sạch cả hàm của ông ta liền chạy, còn mỗi em..."

"Im miệng." Lôi Khiếu Thiên trợn mắt lên với Đế Văn. Cái tên không có đầu óc này, nói chuyện thì có thể che cái miệng lại không hả?

Đế Văn chú ý tới sắc mặt của Lôi Khiếu Thiên, tỉnh táo lại, giải thích với Đường Kiến Tâm, "Chị dâu, ý em là, em mới từ Chợ Đen về..."

"Được rồi, không cần nói gì với tôi cả!" Đường Kiến Tâm thần sắc không thay đổi, vân đạm phong khinh ôm Lôi Mông lên lầu, "Các anh xem rồi tự lo liệu đi."

Đế Văn có chút lúng túng nhìn Đường Kiến Tâm, muốn nói lại thôi. Lôi Khiếu Thiên cũng nhíu mày. Theo lý mà nói, nghe được tin về Zimmer, Tâm Nhi không thể bình tĩnh như vậy mới đúng?

"Lôi Khiếu Thiên, tôi muốn đi Trung Quốc, cành nhanh càng tốt!"

Lôi Khiếu Thiên trả lời, "Ừ." Đế Văn mắt tròn xoe đảo qua đảo lại hai người, "Đại ca, chị dâu có ý gì?"

"Ý như cậu vừa mới nghe được đó." Lôi Khiếu Thiên dựa vào ghế trầm tư!

Đế Văn vô cùng kinh ngạc, nghĩ đến cái gì vội vàng nghiêm nghị hỏi, "Lão đại, anh thực sự quyết định để chị dâu đi theo ư?"

"Có vấn đề gì à?"

"Anh đừng tưởng em không biết, lão đại lần này quay về Trung quốc ngoài mặt là vì mở rộng bản đồ Ngục Thiên Minh nhưng mục đích thực sự là mộ địa kia đúng không?" Sắc mặt Đế Văn có hơi kém!

Lôi Khiếu Thiên cúi mắt xuống, cũng không kỳ quái khi mà Đế Văn biết mục đích thật sự anh quay lại Trung quốc, "Chuyện này cũng tới lúc quay về cởi ra rồi."

"Thế nhưng, lão đại." Đế Văn có chút lo lắng, "Đã nhiều năm như vậy, chúng ta đều không tìm được chiếc nhẫn kia, cho dù bây giờ anh về thì có ích lợi gì? Nếu để người trên biết tin tức này, đến lúc đó sợ rằng..."

"Có Dạ Chi Tâm và Dạ Đêm, tôi muốn thử một lần!"

"Lão đại, anh điên rồi?" Đế Văn gào khóc, "Có giá hai viên bảo thạch đấy thì ích gì?" Không có nhẫn hai viên bảo thạch chính là đồ bỏ đi.

Người bên trên chỉ biết hai viên bảo thạch là chìa khóa mở kho báu của Vương gia, nhưng bọn họ không biết đây chỉ là chìa khóa để đi vào. Sau khi cửa mộ địa mở ra, sẽ bị nhốt đến chết bên trong do đi lầm đường. Chỉ khi tìm thấy chiếc nhẫn kia mới có thể đi ra ngoài bằng một lối khác. Nếu không đó là con đường chết.

"Chí ít có thể vào."Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên hiện lên vẻ lạnh lẽo, có xu hướng nhất định phải làm.

Đế Văn giờ muốn mắng người cũng không có giọng mắng. Lão đại rõ hơn bất cứ ai điểm chết người trong mộ địa, anh ấy không thể nào biết mà còn phạm sai lầm cấp thấp này. Bằng không có được hai viên bảo thạch, đại ca đã tới mộ địa ngay rồi, còn phí tâm đi tìm chiếc nhẫn kia làm gì?

"Lão đại, anh cần phải hiểu rõ?" Sắc mặt Đế Văn nghiêm cẩn, "Đi vào rồi, có thể cả đời cũng không ra được!"

Lôi Khiếu Thiên nhếch môi, "Yên tâm đi, chuyện không nắm chắc tôi chưa bao giờ làm cả." CHƯƠNG 101.3:

Đế Văn bĩu môi, "Câu đố mộ địa này là do thế hệ trước truyền xuống, mấy trăm năm qua bọn họ cũng không có can đảm bước vào. Lão đại, anh thực sự không suy nghĩ lại sao?"

Lôi Khiếu Thiên lắc đầu, "Lần này quay về Trung Quốc cũng coi là một cơ hội. Lần trước có thể tra ra chiếc nhẫn xuất hiện ở Tề gia đã cho tôi cảnh báo, tôi sợ cứ tiếp tục vậy sẽ sinh ra ngoài ý muốn."

"Anh cũng biết chiếc nhẫn chỉ xuất hiện ở Tề gia. Từ sau khi Tề Phong bị giết, nội bộ Tề gia hơn một năm qua rất hỗn loạn, chiếc nhẫn sớm đã chẳng thấy tung tích, chưa từng xuất hiện lại. Bây giờ..."

"Cũng bởi không có bất cứ tin tức gì về nó, tôi mới không yên lòng. Câu đố mộ địa này các cậu cũng biết nó quan trọng với chúng ta cỡ nào." Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên thâm thúy, Đế Văn biết có khuyên cũng vô ích, đành âm thầm đè nén sự khó chịu trong lòng xuống.

"Lão đại, em hi vọng quyết định lần này của anh là đúng."

Hiệu suất làm việc của Lôi Khiếu Thiên rất nhanh, ngày thứ hai đã truyền đạt đưa ra những quyết sách quan trọng của Ngục Thiên Minh. Sau khi giao những chuyện khác cho Phó Hạnh Lương và Thẩm Dương Kỳ liền dẫn Đường Kiến Tâm, Lôi Mông, Đế Văn lên máy bay tới thành phố W Trung quốc!…

Cả ngày Đế Văn tâm thần không yên, mất hết cả thần thái ngày trước. Tâm tình Đường Kiến Tâm cũng xuống thấp, Lôi Khiếu Thiên cũng chỉ an ủi ngồi bên cạnh Đường Kiến Tâm. Cả không gian trong máy bay chỉ có thanh âm hì hì oa oa của Lôi Mông, hiển nhiên rất hưng phấn!

Lôi Khiếu Thiên bế Lôi Mông lên, không để em làm ầm ĩ tới Đường Kiến Tâm, "Con trai ngoan, mẹ con tâm tình không tốt, chúng ta đừng quấy rầy mẹ nhé, bố bế con ra đằng trước xem chim lớn."

Rất hiếm khi mà Lôi Khiếu Thiên gọi Lôi Mông là con trai ngoan. Lôi Mông ở trên máy bay cũng không bài xích bố em, ngoan ngoãn vùi đầu trong ngực anh, tới chỗ ngồi bên cạnh ghế lái, nhìn tầng mây cùng với những chú chim nhỏ bên ngoài, nhảy trong ngực Lôi Khiếu Thiên cười rất vui vẻ.

Đường Kiến Tâm xót xa trong lòng, hình ảnh bố con hòa thuận này làm cô có chút buồn rầu, hai tay lại bất giác sờ lên bụng mình.

Từ hôm qua sau khi Đế Văn biết lão đại anh muốn làm gì ở đâu thì không còn hứng thú với chuyện gì nữa, luôn cảm thấy hoảng hốt, tay chân run rẩy.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố W. Sau khi đoàn người bước xuống, tiểu đệ Ngục Thiên Minh liền bay về theo đường cũ. Tới đây đón chỉ có một mình Huống Ngân Dịch, đứng từ xa nhìn mọi người ra khỏi sân bay, khóe miệng mở rộng. Đã lâu anh không gặp đại ca và chị dâu, nhất là mỗi lần Kỳ cầm ảnh chụp của Lôi Mông khoe khoang với anh, anh cũng rất muốn chơi đùa cùng thằng bé.

Cho nên vừa nghe nói đại ca dẫn theo cả con trai tới thành phố W, anh liền tự lái xe tới đón.

Bây giờ là giữa trưa, Đường Kiến Tâm ra ngoài cửa có chút sợ hãi ánh mặt trời chói mắt. Lôi Khiếu Thiên ôm Lôi Mông đang tựa đầu trên vai hỏi Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi, nóng quá à?"

Đường Kiến Tâm như cọng cỏ nhỏ, "Ừ." Mặt trời trên đỉnh đầu làm mắt cô khép hờ cả lại, vô cùng khó chịu!

Đế Văn lại không chút tức giận đi theo sau, hiển nhiên không đáp lời. Huống Ngân Dịch vừa nhìn thấy mấy người Lôi Khiếu Thiên liền chạy tới, "Đại ca, chị dâu, ở đây."

Mấy người đều là tuấn nam mỹ nhân, hơn nữa khí chất trên người bọn họ không phải người bình thường có thể có. Cho dù đoàn người trong đám đông cũng là hạc giữa bầy gà, liếc mắt một cái có thể nhìn ra ngay.

"Đại ca, chị dâu, mọi người đến rồi."

Lôi Mông vừa thấy người lạ liền bắt đầu ngọ nguậy trong ngực Lôi Khiếu Thiên, không an phận chút nào. Đường Kiến Tâm chỉ có thể ôm lấy Lôi Mông, đi theo Huống Ngân Dịch, "Chị dâu, đây là thành phố W, không được mát mẻ như ở Sicilia. Chị xem, giờ qua tháng chín rồi mà vẫn nắng nóng vậy đó."

Đường Kiến Tâm hữu khí vô lực gật đầu, cô ghét nhất là trời nóng, làm cả người cô đều khó chịu.

Lôi Khiếu Thiên bảo Huống Ngân Dịch đừng có dong dài, mọi người bước nhanh tới xe. Huống Ngân Dịch mở cửa xe để Đường Kiến Tâm ngồi vào trước. Đường Kiến Tâm cũng không khách khí. Đế Văn thì mở cửa ghế phụ, đang định đi vào thì chiếc Maserati đằng trước như mất khống chế, cả chiếc xe trượt ra sau với tốc độ cao. Trong ánh mắt mở to của mấy người Huống Ngân Dịch, Đế Văn liền đâm sầm vào biển số đằng trước xe bọn họ...

Đồng tử Đế Văn co lại, nổi giận đóng sầm cửa xe. Kháo, anh đang nhịn tức cành hông mà không biết làm sao phát tiết thì có người bước ra làm tốt thí, hừ! Huống Ngân Dịch bị cửa xe chấn động, cũng bỏ lại Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm, đi theo Đế Văn tới chỗ chiếc Maserati kia...

Trong xe, Khổng Ngôn kéo dây an toàn, im lặng liếc sang Tô Lạc, "Lạc, cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? Cậu có biết làm như vậy rất nguy hiểm không? Phía sau còn bố mẹ, con trai con gái cậu đấy."

Tô Lạc đen mặt, trừng mắt với Khổng Ngôn, "Cậu nói lại lần nữa xem?"

Khổng Ngôn lắc đầu không so bì với Tô Lạc. Vừa rồi trong lúc nổ máy vô tình có nói mấy câu với Tô Lạc, chiếc xe này do anh đấu giá có được, kết quả bình dấm chua Tô Lạc đổ luôn, nhất quyết nói không lái chiếc xe này không được. Cả hai lôi kéo vô lăng, kết quả là đụng phải chiếc xe phía sau.

Tô Lạc trừng mắt quay lưng lại với Khổng Ngôn, đầu hất sang phía khác. Phía sau, Trần Nhược Mai khinh thường nói với Tô Lạc, "Con trai, không phải là mẹ khinh bỉ con, con xem, con trai con gái con cũng khinh bỉ con."

Tiểu Bảo, tiểu Nhan cùng đồng thanh, "Bố, tiểu Bảo (tiểu Nhan) khinh bỉ bố. Bố thật là ấu trĩ."

Tô Lạc quay lại lườm hai tên tiểu quỷ, "Câm miệng, bằng không hôm nay không cho hai đứa ngủ cùng bố."

Tiểu Bảo, tiểu Nhan tủi thân nhìn Trần Nhược Mai, "Bà nội, bố ức hiếp con."

Trần Nhược Mai yêu thương hôn hai cục cưng, âm hiểm nhìn về phía Tô Lạc, "Không có việc gì, đợi sau khi về xem bà nội sửa chữa bố con thế nào."

Tiểu Bảo, tiểu Nhan đắc ý vỗ tay, nhìn có chút hả hê. Tô lạc vừa định lấy tiểu Bảo dạy dỗ một trận thì liếc thấy Khổng Ngôn cùng hai người Đế Văn, Huống Ngân Dịch tranh chấp, sắc mặt trầm xuống.

Chết tiệt, ai dám khi dễ Ngôn, đúng là không muốn sống. Nổi giận mở cửa xe rồi đi thẳng ra chỗ bọn họ mới nghe được đối thoại.

Đế Văn vỗ mui xe đằng trước, xấc xược nói với Khổng Ngôn, "Đi Maserati thì giỏi lắm hả? Có thể quang minh chính đại đụng vào Bentley của tôi?"

Trán Khổng Ngôn túa mồ hôi, dĩ nhiên không phải anh ta sợ Đế Văn, mà là thời tiết này thật sự quá nóng. Với thể chất của anh thì rất hay nóng, đứng phơi dưới ánh nắng độc hại này mà toàn bộ áo sơ mi bị mồ hôi thấm ướt hết cả.

"Vị tiên sinh này, tôi rất xin lỗi." Khổng Ngôn nói rồi cầm danh thiếp trong ví mình ra, "Đây là danh thiếp của tôi, mọi tổn thất của các anh đều do tôi gánh chịu." Nói thật, xe đối phương căn bản không có tổn hại gì cả. Khổng Ngôn cũng không phải không có mắt nhìn người, cũng biết đối phương chẳng qua bắt lỗi. Nếu là bình thường, anh chẳng thèm nhìn tới đối phương, đối phương có thể làm gì anh? Nhưng dưới thời tiết này thân thể anh không chịu được, cũng lười tính toán với đối phương. Mà dường như là có vẻ anh đã nghĩ lầm...

Huống Ngân Dịch cầm lấy danh thiếp, "Tổng giám đốc tập đoàn Hâm Ôn? Chức vị cao thật đấy."…

Đế Văn cười nhạt, "Bằng không sao lại lớn lối như thế?"

Khổng Ngôn sửng sốt, giọng điệu này làm anh rất khó chịu, sắc mặt cũng không tốt chút nào. Làm như thờ ơ lui về sau một bước, nhìn kỹ lại hai người trước mặt này. Đường nét thân thể cường tráng, thuộc loại hình có nhiều năng lượng. Từ ánh mắt sắc bén của hai người đã nói lên bọn họ không phải người dễ chọc. Khổng Ngôn lúc này mới để tâm, cuộc sống gần đây quá tiêu dao thoải mái, cũng làm anh thiếu chút nữa quên khoảng thời gian thủy sinh hỏa nhiệt như thế nào.

"Hai vị, xe tôi đụng vào xe các anh trước đúng là tôi sai, thế nhưng..."

"Sai cái gì? Xe bọn họ hoàn toàn không tổn hại." Tô Lạc cắt ngang lời của Khổng Ngôn, đứng bên cạnh anh, "Ngôn, cậu biết thể chất của mình không thích hợp phơi nắng mà, quay về xe đi."

"Thế nhưng..." Khổng Ngôn cẩn thận nhìn sắc mặt hai người kia, kéo áo Tô Lạc.

"Không có nhưng nhị gì cả." Tô Lạc mang theo biểu tình không có thương lượng nhìn Khổng Ngôn. Khổng Ngôn thở dài một tiếng cũng chỉ có thể giao chuyện này cho Tô Lạc, chẳng qua lúc gần đi vẫn không yên lòng nhắn nhủ, "Đừng động thủ."

Tô Lạc đen mặt, trong mắt cậu ta anh là một người rất bạo lực à?

Đế Văn, Huống Ngân Dịch trông hai người tương hỗ nhau trước mặt này rồi quay sang nhìn nhau. Tô Lạc nói với Đế Văn, "Nói đi, muốn giải quyết thế nào, tôi còn phải về ăn cơm."

Sắc mặt Đế Văn trầm xuống. Kháo, thằng này còn kiêu ngạo hơn cả anh. Sắc mặt Huống Ngân Dịch cũng rất khó coi. Ba người giằng co dưới vầng thái dương mãnh liệt này không ai nhường ai.

Bên trong xe Đường Kiến Tâm nóng đã chịu không nổi, trên trán trên cổ đều có mồ hôi chảy ra làm cô cực kỳ khó chịu, nói với Lôi Khiếu Thiên, "Về thôi."

Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên cũng trầm xuống, mở cửa đi tới chỗ Đế Văn, "Các cậu xong chưa?"

"Đại ca, rõ ràng là anh ta..."

"Câm miệng!" Lôi Khiếu Thiên hung hăng trách cứ Huống Ngân Dịch rồi trừng mắt lên với Đế Văn.

Đế Văn đen mặt, Huống Ngân Dịch miệng méo xệch, xoay người quay lại xe. Lôi Khiếu Thiên liếc qua bọn họ cảnh cáo. Đế Văn chỉ đành ra dấu khinh bỉ Tô Lạc rồi cũng quay về xe ngồi.

Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên âm trầm, gật đầu với Tô Lạc. Tô lạc coi như xử lý xong, trong lòng kinh ngạc vạn phần. Nếu anh nhớ không lầm, người này là lão đại Ngục Thiên Minh, Lôi Khiếu Thiên?

Mâu quang thâm thúy của Tô Lạc dõi theo bóng lưng Lôi Khiếu Thiên trầm tư! Anh biết Lôi Khiếu Thiên này, trước đó không lâu Nuss đã đưa tới cho anh một tập tài liệu, trong đó có những tin tức liên quan tới Lôi lão đại của Ngục Thiên Minh, bao gồm cả mối liên hệ và giao dịch của bọn họ với mafia và tổ chức khủng bố.

Đến tận khi chiếc Bentley biến mất trước mắt, anh mới lấy lại tinh thần, quay lại xe mình. Khổng Ngôn là người bên cạnh Tô Lạc, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể biết được đối phương đang suy nghĩ gì, "Làm sao vậy Lạc?"

Tô Lạc lắc đầu, thầm nghĩ sau khi về sẽ phải xác nhận lại với Nuss, Lôi lão đại này tới thành phố W là vì cái gì!

"Lạc?"

"Hả? À, không có gì, lái xe về thôi."

Khổng Ngôn nhìn Tô Lạc chăm chú, Tô Lạc mỉm cười, "Không có việc gì thật đấy, Ngôn, cậu còn chưa tin tôi ư?" Đến câu cuối cùng thì ánh mắt Tô Lạc trở nên ai oán. Tiểu Bảo ngồi trong lòng Trần Nhược Mai phía sau nói, "Papa, bố chắc bị mấy chú kia chọc giận đó."

Tiểu Nhan, "Đúng đó papa, vừa rồi Nhan Nhan cũng thấy. Chú kia làm không cho bố chút mặt mũi nào." Tiểu Nhan trong ngực Tô Minh Hiến làm mặt quỷ với Khổng Ngôn và Tô Lạc.

Tô Lạc quay ra sau lườm tiểu Bảo, tiểu Nhan, "Nói bậy, ai dám không cho bố con mặt mũi?"

Tâm tình Khổng Ngôn lại trầm trọng, lái xe có chút mất tập trung!

Trong một chiếc xe khác

Huống Ngân Dịch mở điều hòa trong xe thì Đường Kiến Tâm cuối cùng thấy đỡ hơn nhiều. Đế Văn nhìn sắc mặt Lôi Khiếu Thiên không bình thường, đành lên tiếng, "Lão đại, em sai rồi." Kỳ thực bây giờ nghĩ lại thì thấy mình thật ấu trĩ, không phải ứ đọng trong lòng nên muốn tìm con pháo thí sao?

Lôi Khiếu Thiên cau mày nhìn Đế Văn, "Cậu thực sự không biết anh ta là ai?"

Ồ? Đế Văn khó hiểu nhìn Lôi Khiếu Thiên, "Ai cơ?" Anh phải biết sao?

"Anh ta tên Tô Lạc, người bên cạnh Nuss. Người ba năm trước đã làm tan rã tổ chức Báo Thù của nước Mỹ, tự tay đưa Thương Hồ vào tù chính là anh ta." Lôi Khiếu Thiên liếc qua Đế Văn. Cậu ta là giáo phụ mafia, không lý nào lại không biết Tô Lạc, từ trước tới nay mối quan hệ giữa cậu ta và đám người Nuss rất "gần gũi". Trước đây tư liệu về mấy người Tô Lạc chính là do Đế Văn, Chris đưa cho anh.

Đế Văn sửng sốt, trong đầu nhớ lại khuôn mặt của người kia, lập tức trừng lớn hai mắt, mâu quang lóe lên, "Tô lạc?" Đúng vậy, nếu đại ca không nhắc nhở anh, anh thật không nghĩ tới người này. Nhất là vừa rồi tâm tình anh không tốt chút nào nên cũng không chú ý tới khuôn mặt anh ta. Bây giờ bị lão đại nói như vậy, mới chợt lấy lại tinh thần, đáy mắt hiện lên sát khí. Nuss vẫn còn đang tranh chấp với Chris, không ngờ tới bản thân mình lại gặp oan gia ngõ hẹp!

Thực sự là rất hay!

"Ừ." Lôi Khiếu Thiên nói với Huống Ngân Dịch, "Bảo Lương liên lạc Chris, xem gần đây nhất Nuss có động tác gì không."

Huống Ngân Dịch gật đầu, bắt tay vào làm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.