Mê Luyến Theo Bản Năng

Chương 35




Theo thường lệ thì tiết tự học buổi tối ngày thứ tư là để giải đáp nghi vấn. Sau khi Cảnh Nhã Diễm ăn xong cơm chiều, cô sửa sang lại toàn bộ bài tập của cả lớp rồi tính toán đi nộp cho thầy Chu Quang Kiệt.

Trước khi đi, theo bản năng cô ngẩng đầu nhìn khắp lớp, không khí trong phòng học có chút kỳ quái. Chỉ có vài người lèo tèo ngồi trong lớp, nhưng cặp của tất cả mọi người vẫn còn, cũng không thấy ai trốn về trước. Hoặc là đám người này lại chơi bóng ở sân bóng rổ nhỉ? Ánh mắt Cảnh Nhã Diễm liễm khởi, ôm chồng bài tập đi tới văn phòng chủ nhiệm.

Trong văn phòng, sương khói gay mũi, mấy cô chủ nhiệm đang dựa bên cửa sổ hít mây nhả khói, nói chuyện phiếm chủ đề là thành tích thi thử của năm 3.

🌸Lần thi thử này so với những trường thực nghiệm của tỉnh thì như nào?

🌸Nghe nói chẳng ra gì, mấy thầy cô chủ nhiệm năm 3 lo lắng tới nỗi tóc muốn trọc hết rồi, mấy hạt giống cũng không phát huy được trình độ bình thường. Dựa theo lệ những năm qua thì trường chúng ta thi vào những trường đại học TOP 2 cũng phải được 40-50 đứa, nhưng qua lần thi thử này thì phỏng chừng 30 đứa cũng không có.

🌸Tại sao lại kém như vậy.

🌸Thì có thể là do vội vàng, hơn 120 đứa dùng cả điểm thể dục để cộng điểm, bị tố cáo, rồi thẩm tra lại, cuối cùng chỉ có một đứa dùng bản lĩnh thật để có điểm cộng thêm, còn lại đều bị hủy bỏ.

🌸Chậc, vậy có tiền cũng không thể làm gì rồi, thi đại học đã tới gần như vậy, chắc phụ huynh đám học sinh này gấp gáp tới điên mất.

🌸Nhất định rồi, nhưng mà khóa chúng ta cũng nhẹ nhàng rồi, cộng điểm đã bị hủy bỏ, giờ toàn dựa vào bản lĩnh thôi.

🌸Đúng vậy, chất lượng khóa của chúng ta không tồi, ít nhiều là do chủ nhiệm khối anh minh, đem toàn bộ rác rưởi tập trung hết vào lớp A5.

🌸Ha ha, thật sự là con sâu làm rầu nồi canh.

Hai vị cô giáo buôn chuyện tới tận hứng, thừa dịp thầy Chu Quang Kiệt không ở đây, không chút kiêng nể nhục nhã học sinh lớp A5.

Rác rưởi, cặn bã của xã hội, thất học...

Cảnh Nhã Diễm nhíu mày, khi cô đi vào động tác rất nhẹ cho nên không có người chú ý tới cô. Mặc dù có chú ý thì cũng không biết cô học lớp nào.

Rầm!

Cảnh Nhã Diễm đem chồng bài tập vỗ xuống bàn. Bàn làm bằng gỗ rỗng, cho nên thanh âm va chạm rất lớn. Hai cô giáo giật mình hoảng sợ khiến cho tàn thuốc trên tay rơi xuống quần áo, tàn thuốc vẫn nóng, mơ hồ vẫn còn tia lửa đỏ, dính lên váy công sở một cái, ngay lập tức chiếc quần có thêm một vệt den.

🌸Ai đó! Không gia giáo gì cả!

🌸Ở văn phòng phải nói nhỏ chút!

Cảnh Nhã Diễm lạnh lùng liếc mắt nhìn quét qua bọn họ, ngữ khí cứng rắn nói:

🌸Rác rưởi lớp A5 vốn dĩ không có gia giáo đâu ạ, mong các cô thông cảm.

Trên mặt hai cô giáo đều có chút xấu hổ, nhưng sau đó bọn họ lại lấy danh nghĩa là cô giáo mà trách mắng cậu:

🌸Nha, quăng vở để xả giận phải không?

🌸Em cảm thấy tôi không nói đúng à? Lớp các người từng người từng người một trừ bỏ gây phiến toái cho trường thì còn có thể làm gì?

Cảnh Nhã Diễm kéo nhẹ khóe môi nói:

🌸Cô là giáo viên, sau lưng lại nói học sinh như vậy thì còn gia giáo ở đâu ạ?

Lập tức sắc mặt hai cô giáo trầm xuống.

🌸Phản rồi, âm dương quái khí cho ai xem hả?

🌸Cô có gì không phục chứ, tối nay mấy người gây rối còn chưa đủ náo nhiệt hay sao, chuẩn bị tiếp tục gây rối ở văn phòng nữa sao?

Cảnh Nhã Diễm nhướng mày, trong mắt lộ chút nghi hoặc.

Tối nay? Bọn họ rõ ràng tan học như bình thường, đi ăn cơm rồi chờ vào tiết tự học buổi tối.

Rốt cuộc là gây rối cái gì?

Một vị giáo viên tỏ ra vui vẻ tới khoa trương:

🌸Không phải không biết đó chứ? Bạch Bảo Đình lớp các cô không phải đã kéo toàn bộ lớp đi hay sao?

Cảnh Nhã Diễm mím chặt môi, không lên tiếng, bình tĩnh nhìn vị cô giáo kia, chờ thấy giải thích.

🌸Bạch Bảo Đình lại mang theo người đi gây sự với đám học sinh trường cao trung giáo dưỡng gần đây, thầy Chu chủ nhiệm lớp đã đi tìm rồi.

🌸Một năm vài lần như vậy, còn gây ra một đống việc lung tung rối loạn, sau đó lại để mẹ cô ta tới giải quyết.

🌸Cô trừng mắt với tôi thì có lợi ích gì, xem những việc bọn họ làm đi, đây là những việc mà học sinh đứng đắn có thể làm hay sao.

🌸Kéo bè kéo lũ đánh nhau, tự cho mình là siêu phàm, thật ấu trĩ.

Tay Cảnh Nhã Diễm nắm chặt thành quyền, hàm răng cắn lấy môi dưới, không rên một tiếng, bước nhanh trở về lớp.

Lớp vẫn trống rỗng như cũ, thiếu hơn một nửa lớp.

Bạch Bảo Đình không ở, Lưu Viên Hoa, Cô Mẫn Thảo cũng không ở, còn Hạng Thư Tuyết, Phùng Ngọc Ý, và đám đàn em đi theo Bạch Bảo Đình cũng không ở.

Ở góc cuối lớp, Lý Bạch Tuệ đang ôm một quyền truyện tranh, vừa xem vừa hít nước mũi.

Ánh mắt Cảnh Nhã Diễm dừng trên người y.

Lý Bạch Tuệ nhìn tới một tờ truyện vẽ ngực lớn, thì cười trộm hai tiếng, y đang chăm chú xem thì cảm thấy từ trường chung quanh mình có chút không đúng.

Y dừng một chút, lấy quyển sách giáo khoa che lại quyển truyện tranh, rồi ngẩng đầu lên.

Cảnh Nhã Diễm đang đi thẳng tới chỗ y, với sắc mặt không tốt, cô dùng sức nắm chặt hai bàn tay tới gắt gao, khớp xương trở nên trắng bệch.

Trời ạ? Y lại đắc tội ác thần này từ lúc nào?!

Cơ bắp Lý Bạch Tuệ căng chặt, trong lòng khiếp đảm nhưng trên mặt không dám biểu hiện. Y ném quyển truyện tranh xuống bàn, đẩy bản đứng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.