Mê Luyến Theo Bản Năng

Chương 26: Chương 26




Cuộc sống cao trung vừa phức tạp lại nhàm chán, mọi người mang theo áp lực học tập không có thú vui chỉ có thể tìm vui trong mấy tin đồn thổi không biết thật giả lan truyền khắp trường.

Trong tuần trực nhật này đến phiên Cảnh Tư Tịnh phải xóa bảng.

Bụi phấn trắng vẫn còn ngoan cố bám dính lên tấm bảng đen, chỉ lau khô là không thể xóa hết được, cần phải giặt kỹ khăn lau bảng rồi dùng sức chà lau mạnh nhiều lần mới đi hết phấn.

Cảnh Tư Tịnh kéo tay áo lên, che miệng, nhẹ híp mắt nhìn những bụi phấn mơ hồ bay phấp phới trong không khí.

Đột nhiên chị cảm thấy tay áo mình bị người kéo nhẹ.

Cảnh Tư Tịnh dừng tay, quay đầu nhìn lại:

Phác Giải Hân?

Phác Giải Hân là Omega ngồi chung bàn với chị, là một O cực kỳ mảnh mai, hôm qua khi chị phát sốt đã nhờ Phác Giải Hân đi tới lớp 5 tìm Cảnh Nhã Diễm.

Phác Giải Hân rụt rụt ngón tay thanh mảnh lại, tự nhiên mà khoác lên cánh tay Cảnh Tư Tịnh, dựa vào bên người chị, thấp giọng nói:

Tư Tịnh, tôi vừa mới rồi khi đi đến buồng vệ sinh có nghe được một tin tức.

Chân mày Cảnh Tư Tịnh nhăn lại.

Chị không quen loại phương thức ở chung như chị em này của mấy Omega.

Tuy rằng thân thể chị là Omega nhưng trong thâm tâm chị là A nha, muốn ở mặt trên nha.

Phác Giải Hân không hề có khúc mắc tự nhiên tới gần chị như vậy, làm chị rất bối rối.

Chị bất động thanh sắc rút cánh tay từ trong ngực Phác Giải Hân ra, tiếp tục xóa bảng, bình tĩnh hỏi:

Tin tức gì?

Phác Giải Hân cũng không để ý, vẫn cứ cọ cọ bên tai Cảnh Tư Tịnh, dùng giọng nhẹ nhàng nói:

Dường như em gái của cậu có xung đột với Bạch Bảo Đình, tin tức từ khu Alpha bên kia truyền tới, Bạch Bảo Đình không chút lưu tình ra tay với em gái cậu, khiến cậu ấy còn ho ra cả máu.

Khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Tư Tịnh nhíu lại.

Em gái của tôi? Cùng Bạch Bảo Đình?

Chị nghĩ tới đêm hôm qua Cảnh Nhã Diễm lén lút giặt chiếc quần kia.

Từ nhỏ tính tình Cảnh Nhã Diễm vốn quật cường nhưng tính cách lại mềm mại không thích mang thù, rất ít khi gây sự với người khác, chẳng sợ mình bị thiệt thòi.

Nó đã chịu đựng, nhường nhịn cả việc giặt quần cho Bạch Bảo Đình thì sao có thể đánh nhau với người kia trong trường được?

Cảnh Tư Tịnh có chút lo lắng.

Nhưng khi chị vừa mới quay người đi xuống bục giảng thì tiếng chuông vào tiết vang lên.

Tiếng chuông này là để báo cho học sinh chuẩn bị vào tiết mới, theo quy định thì không cho phép đi ra ngoài lớp đi lại.

Phác Giải Hân mềm mại nói:

Cũng có thể là lời truyền loạn thôi, cậu đừng gấp, nếu có việc gì thì giáo viên trong lớp của cậu ấy sẽ quản mà.

Cảnh Tư Tịnh nặng nề gật gật đầu.

Một Omega đi ngang qua nhẹ giọng lẩm bẩm:

Cái gì vậy, hừ, em gái của cậu ta tự mình chọc giận Bạch Bảo Đình, thì bị giáo huấn thôi.

Trong cái trường này làm gì có ai dám quản Bạch Bảo Đình, mà người kia lại không phải lần đầu tiên đánh nhau trong trường.

Phác Giải Hân mềm mại giúp đỡ Sở Tỉnh Ninh phản bác lại nhưng không chút tự tin nói:

Cậu...!cậu đừng nói bừa.

Vị Omega kia có chút ít ghen ghét với Cảnh Tư Tịnh, lòng tự trọng bị quấy phá, không muốn thừa nhận mình chỉ nghe người khác rồi nói bậy, vì thế bĩu môi, khinh thường "hừ" một tiếng, xoay người đi mất.

Cảnh Tư Tịnh nắm chặt khăn lau bảng trong tay, cắn đôi môi tới trắng bệch.

Mà giờ phút này Cảnh Nhã Diễm hoàn toàn không biết lời đồn thổi kia, cô chỉ đang ngồi nhầm lại bài mới học của môn nghề.

Chuông vào tiết đối với lớp 5 chỉ bài trí, đám người này không hề để ý đến tiếng chuông, chỉ cần giáo viên chưa tới thì ai im miệng trước thì người đó là chó.

Cảnh Nhã Diễm dần dần quen thuộc với hoàn cảnh ồn ào này rồi, cũng khá tốt, náo loạn, ồn ào như vậy làm cô không nghe rõ thanh âm một ai cả, tinh lực cũng không bị phân tán.

Bỗng nhiên trong phòng học yên lặng vài giây, có chút đột ngột.

Ngòi bút của Cảnh Nhã Diễm khựng lại một chút, cô mẫn cảm nâng mí mắt lên, nhìn về phía trước.

Lý Bạch Tuệ đã trở lại.

Vị này bị ăn đánh, chảy chút máu mũi phải về nhà tĩnh dưỡng nửa ngày, cuối cùng cũng trở lại lớp.

Thời điểm Lý Bạch Tuệ đi vào phòng học, dấu vết đánh nhau hôm qua hầu như đã tiêu hết.

Cảnh Nhã Diễm xuống tay tuy nhiều nhưng đánh không mạnh, nhiều lắm cũng chỉ đau ngoài da một chút, căn bản không thương gân động cốt gì.

Rốt cuộc khi luyện võ cổ truyền là dùng đạo cụ, bao cát vân vân, từ trước tới nay chưa từng đánh người, cho nên khi đánh Lý Bạch Tuệ cô đã không dùng quá nhiều sức lực.

Lý Bạch Tuệ liếc mắt nhìn Cảnh Nhã Diễm một cái, khiêu khích đưa ra một động tác cắt cổ, sau đó hất hàm, vênh váo tự đắc đi về chỗ ngồi.

Đôi mắt Sở Thoa hơi rũ một chút, nhìn theo bóng dáng hắn đi tới chỗ ngồi, cười lạnh một tiếng, cúi đầu tiếp tục bận việc của mình.

Nếu thầy Chu Quang Kiệt đã nói chuyện đã qua thì cậu cũng không muốn lại so đo nữa.

Mặc dù Lý Bạch Tuệ khiêu khích cô nhưng cô cũng làm bộ không thấy được.

Trong lớp có vài người chơi thân với Bàng Tại đi qua an ủi ả.

Người chị em không có việc gì chứ?

Hôm qua sau lại không thấy mày đi học nữa, đi bệnh viện à?

Cha mày không phải là chủ nhiệm giáo dục năm nhất hay sao, ông nói thế nào?

Ba mẹ mày tính giải quyết riêng sao, chẹp, thật rộng lượng nha.

Thanh âm của Lý Bạch Tuệ không nhỏ, hùng hùng hổ hổ thổi phồng, trong ngôn ngữ còn tràn đầy sự trào phúng đối với Cảnh Nhã Diễm.

Hừ, CMN, ai đi bệnh viện chứ, tao đây ở tiệm net chơi một ngày đó.

Cha tao bảo tao đừng chấp nhặt với đồ ngốc kia, với thân phận của ông thì không thích hợp ra mặt, sợ ảnh hưởng không tốt, nên mặc kệ đi.

Ả oang oang nói ra, toàn bộ lớp học đều nghe được, rõ ràng là cố ý nói cho Cảnh Nhã Diễm nghe.

Cảnh Nhã Diễm hít sâu một hơn, bàn tay nắm chặt thành quyền.

Cô vừa muốn mở miệng thì nghe thấy thanh âm cực kỳ bực bội không chút kiên nhẫn truyền tới từ phía sau.

Ai ồn ào đó không cho tao ngủ à?

Bạch Bảo Đình mệt mỏi nhấc mí mắt lên, đứng dậy, ánh mắt trở lên lạnh lẽo nhìn về hướng đám người Lý Bạch Tuệ.

Y thật sự bị nhóm người kia đánh thức cho nên sắc mặt rất kém, bực bội cơ hồ đã lên tới cổ họng.

Lý Bạch Tuệ kia co rụt cổ lại, sợ hãi rụt rè không dám nói tiếp nữa.

Lưu Viên Hoa khinh mệt hừ một tiếng thì thầm:

Rác rưởi.

Sau khi chuông reo 15 phút, thầy Chu Quang Kiệt mới vội vàng vào lớp.

Vừa vào thầy không bước lên bục dạy học mà ngược lại đi thẳng tới chỗ ngồi của Cảnh Nhã Diễm.

Biểu tình của thầy khá nghiêm túc, thoạt nhìn như không có việc vui vẻ gì muốn tuyên bố.

Thầy tới bên người Cảnh Nhã Diễm, cúi xuống, nhẹ giọng nói nhỏ vào lỗ tai của cô:

Cảnh Nhã Diễm, cha của Lý Bạch Tuệ muốn gặp em một chút, muốn tâm sự với em, em yên tâm, chuyện này về cơ bản đã qua, cũng sẽ không tìm phụ huynh của em, nhưng chỉ là cảm xúc của ông ấy có chút kích động.

Em đi một chút đi, thầy sẽ đi cùng em.

Con ngươi của Cảnh Nhã Diễm hơi co lại, hàm răng vô ý cắn vào bên trong má thịt.

Tơ máu tanh ngọt tràn ra, vết cắn có chút đau đớn bén nhọn.

Cô cố nuốt xuống vị rỉ sắt trong miệng, rồi sửa lại quần áo, trầm mặc đứng lên.

Tất nhiên đối phương sẽ trút giận lên cô, và tất nhiên thầy Chu Quang Kiệt cũng sẽ che chở cho cô.

Nhưng mà nghe đám người kia vừa nói, cha của Lý Bạch Tuệ là chủ nhiệm giáo dục, còn thầy Chu Quang Kiệt chỉ là một nam giáo viên trẻ tuổi mới được lên làm chủ nhiệm, dù có che chở cô thế nào thì cô cũng không có khả năng toàn thân mà rút lui.

Lý Bạch Tuệ chảy máu, cha của ả sẽ tức giận nhưng không muốn để sự tình ồn ào huyên náo lớn, khẳng định muốn lén tính sổ với cô.

Cảnh Nhã Diễm không biết mình chuẩn bị đón nhận cái gì, nhưng chỉ cần không để phụ huynh biết, không tới tình huống kém cỏi nhất thì cô có thể nhẫn nhịn.

Cô hơi rũ đầu, theo bản năng duỗi tay sờ đến lọ sữa chua dưới ngăn bàn, vừa muốn đi theo thầy Chu Quang Kiệt thì Bạch Bảo Đình thình lình gọi cô lại.

Cảnh Nhã Diễm.

Cảnh Nhã Diễm nâng mắt, quay đầu lại, đôi mắt trong treo thủy nhuận, đuôi mắt hơi cong lại tạo thành một khe hẹp rất nông và dài.

Hô hấp của cô có chút hỗn loạn, trong lòng cũng không trầm ổn như bên ngoài.

Bạch Bảo Đình nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhạt của cô, lười biếng cười nói:

Cùng cậu chơi một trò chơi nhé.

Cảnh Nhã Diễm mím môi.

Lúc này đây cô thật sự không có tâm tình chơi bất cứ trò gì với Bạch Bảo Đình cả.

Thầy Chu Quang Kiệt cũng rất nóng nảy, thấp giọng cảnh cáo:

Bạch Bảo Đình, lúc này rồi đừng gây rối nữa, chờ giáo viên bộ môn vào lớp học đi.

Bạch Bảo Đình không phản ứng lại thầy Chu Quang Kiệt mà trước sau gì vẫn nhìn chằm chằm Cảnh Nhã Diễm.

Y cười rất đẹp, vừa như ăn chơi trác táng lại mang vài phần nghiêm túc.

Ngón tay của Bạch Bảo Đình bắt đầu quay chiếc bút, tốc độ rất nhanh, ngòi bút màu ngân bạch vẽ lên từng vệt bạch quang sắc bén.

Y nửa thật nửa giả nói:

Trò chơi chính là, một giờ tiếp theo, cậu tùy tiện lặn lộn thế nào, dù có nổ tung trường học này lên, tôi đều giúp cậu bọc.

Cậu đoán tôi có thể làm được không?

Trong nháy mắt sắc mặt Lý Bạch Tuệ thay đổi, vốn dĩ khí thế đang tăng vọt đột nhiên bị một chậu nước lạnh dội xuống, triệt để tắt ngóm.

Lời này nghe hỗn trướng lại kiêu ngạo, nhưng cơ bắp đang căng chặt của Cảnh Nhã Diễm dần dần buông lỏng ra.

Cô hơi hơi cong cong đôi mắt, cảm xúc giống như qua cơn mưa trời lại sáng phảng phất như chỉ thông qua ánh mắt cũng có thể xuyên thấu vào trong lòng Bạch Bảo Đình.

Cô nhàn nhạt nói:

Yên tâm đi, tôi không có sở thích làm trường học nổ tung đâu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.