Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Chương 108: Khách không mời mà đến!




Khi Kỷ Lương tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm... trong bệnh viện.

Sau một giấc ngủ dài, cô cảm thấy cơ thể mình khỏe khoắn hơn nhiều, rồi lại chợt nhớ đến tình cảnh trước khi mình hôn mê... nhất thời lại không phân biệt được là mơ hay là thực.

Trên một giường bệnh khác, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu lại, ưm một tiếng rồi tiếp tục ngủ say khiến lòng cô trở nên bình yên hơn nhiều. Cô ngồi dậy, bước xuống giường, đi tới bên cạnh chiếc giường kia, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia một cái.

“Em tỉnh rồi à.” Một người đàn ông từ bên ngoài bước vào phòng bệnh, nhìn thấy cô xuống giường thì có vẻ không hài lòng, khẽ nhíu mày. Còn chưa kịp nói tiếp, cô đã đưa ngón trỏ lên môi, ý bảo anh nhỏ giọng một chút. Hai người bước ra ngoài ban công phòng bệnh nói chuyện.

Bây giờ đã là buổi chiều tà, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời. Kỷ Lương hít một hơi thật sâu, rồi vươn người thư gân giãn cốt, thở dài một cái đầy thỏa mãn. Người đàn ông vừa đi theo ra ngoài bỗng vươn tay vòng qua hông cô, ôm cô vào lòng: “Phải phạt em thế nào đây hả?” Anh vừa mới vắng nhà một chút cô đã làm cho mình thành như vậy rồi.

“A?” Cô ngẩng đầu, nhìn cái cằm lún phún râu của anh, đưa tay lên sờ nhẹ, hơi ngứa ngứa: “Em ngủ bao lâu rồi?”

“Từ đêm qua đến tận bây giờ.”

“Tên nhóc kia không sao chứ?” Cô lo không biết liệu tên Trương Minh Đức kia có tiêm thuốc linh tinh gì vào người Kỷ Duệ không --- cô đã trải qua sự thống khổ khi bị tiêm ma túy tinh chất vào người, cảm giác đó khiến cô nhớ đến khắc cốt ghi tâm.

Cằm anh đặt nhẹ lên đỉnh đầu cô: “Lúc trước nó vẫn lo lắng cho em, không chịu đi ngủ, đến giữa trưa rốt cuộc không cố được nữa mới ngủ...”

“Vậy là tốt rồi.” Xác định được con trai thật sự an toàn, không có chuyện gì, Kỷ Lương mới thả lỏng người, dựa vào lòng anh: “... Chuyện của Trương Minh Đức... xử lý thế nào?” Cũng không thể nói là gặp ma được đúng không?

“Chuyện này em đừng quan tâm, để đám Lý Trạch giải quyết.”

Lý Trạch làm cảnh sát đã nhiều năm, gặp rất nhiều trường hợp sóng to gió lớn, nhưng chuyện nhìn thấy ở bệnh viện đêm qua, đến giờ nghĩ lại vẫn khiến hắn nổi da gà toàn thân. Có điều, chuyện gì cần làm thì vẫn phải làm, Trương Minh Đức vừa chết, bọn họ có thể trực tiếp xuống tay từ chỗ họ Trương kia... Bệnh viện Thị Lập vì lo lắng đến danh tiếng của mình, nên tin tức Trương Minh Đức chết cũng không bị truyền ra ngoài ngay lập tức, điều này cũng giúp phía cảnh sát bọn họ bớt đi không ít áp lực --- nếu không, đám truyền thông bị Trương Minh Đức lợi dụng kéo tới đưa tin, không biết sẽ làm sóng gió nổi lên thế nào nữa.

Bọn họ dựa theo tin tức được giấu trong chiếc USB kia của Trương Minh Đức, tìm được một số manh mối về ‘đường dây buôn bán nội tạng người’, cố gắng điều tra từ manh mối đó ra!

Sau khi Trương Minh Đức cưới vợ, ở rể ở nhà vợ, tuy nhà vợ gã cũng cho gã không ít lợi ích, khiến cho gã trở thành một người vừa có tiền vừa có thế như vậy. Nhưng tiếc là chủ nghĩa ‘đàn ông’ trong tiềm thức của Trương Minh Đức khiến cho gã luôn cảm thấy không thoải mái với việc ở rể này. Thân phận con rể ở nhà vợ luôn khiến gã cảm thấy vị trí của mình thật thấp kém, nhưng gã lại cũng luyến tiếc những lợi ích mà nhà vợ đưa lại, nên thậm chí không dám thể hiện ra ngoài. Dần dần, những ấm ức tích tụ trong lòng càng lúc càng nhiều! Nhiều áp lực, thì sẽ cần phải phát tiết ra ngoài. Mỗi người lựa chọn một cách phát tiết khác nhau... Còn cách mà Trương Minh Đức chọn, đó là ‘buôn bán nội tạng’.

Đối với gã mà nói, đây là một cách phát tiết vừa kích thích lại vừa nguy hiểm. Hơn nữa, trong suy nghĩ của gã, bố vợ là cổ đông của bệnh viện này, gã lại làm chuyện như vậy trong bệnh viện, khiến cho lòng gã có một cảm giác sung sướng vì ‘trả thù’ được nhà vợ, áp lực tích tụ lâu ngày trong lòng gã cũng dần được giải tỏa.

Chợ đen buôn bán nội tạng là một sợi dây xích rất dài. Trương Minh Đức lợi dụng tài nguyên của bệnh viện cùng với nghề nghiệp bác sĩ của mình, nên trong tay gã luôn có những tư liệu tốt nhất. Nếu ‘thụ thể’ (người mua) cần nội tạng gì, gã có thể dựa vào dữ liệu của mình để chọn ra người thích hợp nhất. Gã chịu trách nhiệm cung cấp tin tức này, còn về chuyện làm thế nào khiến cho ‘cung thể’ (người cung cấp nội tạng) phải vào bệnh viện, thì là do ‘thụ thể’ hoặc bên trung gian nào đó lo --- công việc này khiến cho tâm lý của Trương Minh Đức cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, đồng thời cũng khiến gã thấy mình thực sự siêu việt, giống như tử thần có thể thao túng sinh tử của người khác vậy. Hắn cung cấp tin tức, sau đó tới cứu người, rồi lại giết người... dùng nội tạng của ‘cung thể’ bán cho ‘thụ thể’, đây cũng là một cách cứu người...

Lý Lệ Linh là một người phụ nữ bị tình yêu làm cho mờ mắt. Trong một khoảng thời gian rất dài, cô ta đã đảm nhận vị trí phụ tá cho Trương Minh Đức rất tốt. Đừng hỏi vì sao cô ta lại làm như vậy, hay là hỏi chẳng lẽ cô ta không biết đây là chuyện phạm pháp hay sao... Vì phụ nữ là một loại sinh vật dễ dàng hiến dâng tất cả vì tình yêu. Khi bị tình yêu làm mờ mắt, cô ta đã sớm không còn phân biệt được rõ trắng đen phải trái thế nào nữa, chỉ có thể nhìn thấy vui buồn trên mặt người yêu mình mà thôi. Lý Lệ Linh chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, từ nhỏ đã mất bố mẹ, khiến cho cô ta có cảm tình đặc biệt với những người đàn ông chín chắn, thành thục, cũng vì thế... mà chôn vùi cả tính mạng của mình. Chính cô ta hi sinh tất cả cho tình yêu, rồi cuối cùng bị chính người mình yêu xuống tay giết chết, điều này khiến cô ta không thể nào siêu thoát được...

Còn chiếc giường ma kia, chẳng qua cũng chỉ là một số tin đồn do chính Trương Minh Đức tung ra mà thôi. Cái gọi là ‘ma quỷ’ mà thím lao công kia nhìn thấy, cũng chỉ là Trương Minh Đức hoặc Lý Lệ Linh lợi dụng chức trách của mình, trước hết là để cho những người nằm cùng phòng bệnh với ‘cung thể’ ngủ say, việc này đối với bọn họ thì quá đơn giản, chỉ cần thêm một chút thuốc an thần vào thuốc của người bệnh là được. Sau đó, bọn họ sẽ nhân lúc nửa đêm, đi vào phòng bệnh, làm cho ‘cung thể’ tử vong...

Cái chết của Vương Nhã Phân, sau khi được Đoàn Khanh Nhiên giải phẫu, thì cũng có phát hiện mới: thời gian tử vong bị làm hỗn loạn. Trên y học mà nói, có thể dựa vào việc hạ nhiệt độ, hoặc ngâm trong nước để làm cho thời gian tử vong bị kéo dài ra. Phương pháp hạ nhiệt độ đối với Trương Minh Đức mà nói thì là quá thuận tiện, ở trong nhà xác nhiều khoang lạnh như vậy. Cảnh sát cũng kiểm tra một loạt các khoang lạnh trống ở tầng ba nhà xác, thu được một số vết máu và tóc của Vương Nhã Phân. Ngày ấy, khi Trương Minh Đức nhìn thấy Kỷ Lương và Vương Nhã Phân gặp nhau, gã cũng không phát hiện gì. Những Vương Nhã Phân vốn canh cánh trong lòng chuyện công việc của mình, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nhưng cô ta không ngờ rằng, lần này một đi không trở lại nữa! Cô ta đến bệnh viện tìm Trương Minh Đức, nói ra thân phận cảnh sát của Kỷ Lương, đang điều tra về cái chết của Lý Lệ Linh. Cô ta muốn thừa cơ uy hiếp Trương Minh Đức, để gã phải đưa cô ta vào công tác ở bệnh viện Thị Lập. Hơn nữa, cô ta còn nghĩ không biết có thể kiếm được chút tiền hay không. Nhưng làm sao cô ta biết được, người đứng trước mặt cô ta là một tử thần cầm dao mổ...

Kỷ Duệ là một chuyện ngoài ý muốn.

Lần này, đối tượng ‘thụ thể’ là một đứa bé hơn mười tuổi ở Hong Kong, bình thường thì nên tìm những đối tượng có số tuổi không khác biệt lắm mới thích hợp. Nhưng vì tình hình của đứa bé này hơi đặc biệt, nên Trương Minh Đức vốn định dùng ‘cung thể’ là Tạ Quang Khiết. Đâu ngờ được, Tạ Quang Khiết còn chưa đợi Trương Minh Đức đến, đã tự mình động thủ, kết liễu mạng sống của mình. Mà người nhà họ Tạ vẫn trông chừng thi thể cẩn thận, không để cho gã có sơ hở nào để hành động, khiến gã bỏ lỡ mất thời gian tốt nhất để lấy nội tạng. Đúng lúc này, Kỷ Duệ xuất hiện...

Mạnh dạn nêu giả thuyết, cẩn thận tìm chứng cứ, cuối cùng cũng có thể liên kết được toàn bộ những vụ án này lại. Như vậy, tất cả mọi chuyện đều có thể lý giải được...

Vụ án từ từ được điều tra và phá vỡ, dù bệnh viện Thị Lập rất muốn phong tỏa tin tức, nhưng chuyện của Trương Minh Đức vẫn bị truyền ra ngoài. Không chỉ tạo thành một làn sóng lớn trong giới y học, mà quan trọng hơn, còn gây ảnh hưởng lớn trong xã hội. Trong khoảng thời gian đó, bệnh viện Thị Lập bị mọi người gọi bằng những cái tên như là: “bệnh viện đoạt mệnh” hay “Bệnh viện mổ bụng ăn cướp”... Dần dần, cư dân mạng lại xôn xao lên đoạn video mà Trương Minh Đức phát biểu lúc trước rằng áp lực của nghề cảnh sát quá lớn này nọ, khiến bệnh viện Thị Lập lại một lần nữa trở thành trò cười. Tất cả những chuyện này khiến cho bệnh viện Thị Lập gặp phải những nguy cơ trước nay chưa từng có.

Có điều... những việc này cũng chẳng liên quan gì đến các đồng chí cảnh sát. Bọn họ chỉ chịu trách nhiệm lôi chân tướng sự việc ra ánh sáng mà thôi, cảnh sát cũng bận rộn rất nhiều việc, bọn họ còn phải lần từ đường dây của Trương Minh Đức ra các đối tượng phạm tội khác, đây là một công tác đòi hỏi phải chiến đấu trường kỳ...

Kỷ Lương nghĩ rằng chính mình đã phát hiện ra một đường dây như vậy, thì cô tham gia vào là việc đương nhiên. Cô quyết định phải giải quyết triệt để hung thủ đã suýt nữa gây họa cho con trai mình!

Nhưng mà...

“Không được!”

Nhà họ Kỷ, sau bữa cơm chiều, một cuộc họp gia đình được tiến hành, chủ yếu chỉ biểu quyết về việc Kỷ Lương có tiếp tục tham gia vào công tác điều tra đường dây buôn bán nội tạng trái phép kia hay không.

Hạ Vũ tỏ thái độ đầu tiên, kiên quyết bác bỏ đề nghị của Kỷ Lương.

“Anh Duệ, anh thấy thế nào?!” Biết ngay là anh sẽ phản đối mà, cho nên, Kỷ Lương đặt tất cả mọi hy vọng lên người con trai, dù sao cũng là đứa con do cô sinh ra, cô nuôi lớn lên mà, đúng không? Nhất định là cậu nhóc sẽ đứng về phía cô chứ, giữa bọn họ có tình cảm mẹ con bao nhiêu năm như vậy cơ mà.

“Kỷ Tiểu Lương, mẹ đừng phóng điện với con nữa.” Kỷ Duệ liếc mắt nhìn cô đầy vẻ khinh thường, nhìn dáng vẻ nháy mắt không ngừng kia của cô: “Con miễn dịch rồi.” Cậu chỉ Hạ Vũ ngồi bên cạnh nói: “Về vấn đề này, con đứng về phía bố. Không đồng ý!”

...

Kỷ Lương trừng mắt nhìn chằm chằm hai người đàn ông kia: “Em đã khỏe hẳn rồi mà...”

Cả hai bố con đều im lặng, đó là câu trả lời tốt nhất dành cho cô. Sự im lặng của hai bố con khiến Kỷ Lương tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Nhà này em làm chủ!” Cô cảm thấy cần thiết phải nhắc lại chủ quyền của mình! Hai người này ký kết hiệp định chung sống hòa bình từ bao giờ thế? Còn ký cả chính sách liên minh rồi sao?

“Này! Giao cho bố đấy!” Kỷ Duệ đứng lên, vỗ vai Hạ Vũ, ra vẻ gửi gắm trọng trách cho anh: “Thành hay bại, quyết định vào lúc này đây. Con đi trước.” Cái gì mà biểu quyết dân chủ, cô nàng lưu manh như Kỷ Tiểu Lương kia biết thế nào là dân chủ sao? Nếu thế thì thế giới đã hòa bình từ lâu rồi. Nhìn xem... kết quả của việc ‘dân chủ’ không hợp với ý của mẹ, thì mẹ sẽ ngay lập tức áp dụng chính sách ‘bạo quân’.

“Anh Duệ...” Kỷ Lương vừa nói xong đã thấy người mình nhẹ bẫng, trời đất đảo điên. Đến khi hoàn hồn trở lại, thì cả người đã bị Hạ Vũ khiêng lên vai: “Này --- Hạ Vũ, anh làm gì thế---.”

“Làm việc đứng đắn!” Tên nhóc kia nói rất đúng, bây giờ mới là lúc quyết định thành công hay thất bại. Bây giờ là lúc để cho cô biết, sức mạnh của đàn ông là như thế nào. Anh quyết định... làm cho cô mệt lả đi đến mức không còn đầu óc nào mà nghĩ đến chuyện khác nữa.

“Khỉ thật---.” Kỷ Lương hiểu ngay anh định làm gì. Cô vừa há miệng muốn mắng, đã bị anh chặn lại...

Người ta nói... tiểu biệt thắng tân hôn.

Vừa xa nhau mấy ngày, hỏa lực của đồng chí Hạ đã bốc lên tận trời.

Cả một buổi tối vận động thân thể hết sức mình, cần cù cày cấy, quả thật đã khiến cho Kỷ Lương không còn đầu óc đâu mà nghĩ đến chuyện quay lại cục cảnh sát để hỗ trợ điều tra phá án nữa...

Sáng sớm hôm sau, chuông cửa nhà họ Kỷ vang lên.

Kỷ Duệ vẫn còn mặc tạp dề, một tay cầm lập là, mở cửa ra. Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ lai xinh đẹp.

“Hạ ở đây phải không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.