03.
Về tới nhà, trên bàn là những món ăn nóng hổi cùng với chiếc bánh kem bơ tôi thích nhất.
Mẹ tôi cố ý chuẩn bị cho tôi.
Bà ấy đeo tạp dề chạy tới, gương mặt tang thương của bà ấy được thay thế bằng nụ cười chờ mong: “Tư Tư, chút nữa hãy ăn bánh kem, con thi thế nào? Có lọt vào top mười không?”
Tôi cúi đầu, trong đầu hỗn loạn, lại nghĩ tới nước mắt của mẹ người khác.
“Con nói chuyện đi Lý Tư Tư, thi được hạng mấy?” mẹ không cười nữa, thân hình gầy yếu còng lưng, biểu tình trên mặt nghiêm khắc.
“Mười tám” Yết hầu của tôi như nuốt phải chì, ngón tay run rẩy, cuống quýt nói: “Mẹ, lần sau nhất định con sẽ vào top mười!”
Nói xong, tôi nghĩ mẹ sẽ đau lòng cho tôi, sẽ thúc giục tôi mau ăn bánh kem bơ tôi thích nhất, sẽ nói lần này thi không tốt thì lần sau cố gắng hơn là được.
Nhưng mà mẹ không nói gì, bà ấy cứ đứng nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt đỏ lên.
Bà ấy không có khóc.
Bà ấy là tức điên rồi.
“Lý Tư Tư, mày giỏi lắm, càng thi càng tệ, mày học theo con chó hả?”
Mẹ quát tôi: “Mày nói xem, mày học kiểu gì thế, mày biết mẹ bởi vì mày mà vất vả ra sao không! Trời chưa sáng tao đã phải đi làm rồi, mày nhìn xem tay của tao đi!”
Mẹ vươn bàn tay ra, trên đó là từng khe nứt dữ tợn, đó là những vết nứt, vết thương được khép lại, lưu theo năm tháng.
“Mày xem kĩ vào, tất cả đều là vì mày! Vì phải thuê nhà cho mày ở, vì phải mua đồ cho mày ăn, vì phải mua quần áo cho mày mặc!”
Mẹ tôi để bàn tay trước mắt tôi, bà ấy thở hồng hộc, lại chỉ ngoài cửa: “Mày biết người khác nói tao ra sao không! Nói tao không sinh được con trai! Tất cả dòng họ đều có con trai chỉ có tao là không!
Tất cả niềm hi vọng của mẹ đều đặt trên người mày, mày phải thi đậu Thanh Hoa, Bắc Đại, mày phải để cho tao có tiền đồ, mày hiểu không!”
Đây là lần mẹ tôi nổi điên kinh khủng nhất.
Bởi vì tôi sắp thi đại học nên bà ấy sốt ruột, lo lắng hơn bất kì ai.
Nếu tôi không đậu đại học thì cuộc sống của bà ấy sẽ ảm đạm, bà ấy không thể thẳng lưng mà sống.
Tôi ngồi xổm khóc, trong đầu nghĩ tới nước mắt của mẹ người khác.
Vì sao mẹ người khác lại dễ dàng khóc vì con mình?
“Mẹ.... nếu con là con trai.... thì con có cần phải cố gắng như thế này không?” cuối cùng tôi cũng hỏi vấn đề nằm sâu trong lòng tôi.
Từ nhỏ tôi đã nghĩ tại sao tôi lại bị so sánh với con trai nhà người khác.
Tôi rõ ràng là con gái mà.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Lỡ Nhịp Yêu Em
3. Đừng Cắn Em Mà
4. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
=====================================
“Mày còn mặt mũi hỏi hả, nếu mày là con trai thì mẹ mày sẽ bị khinh thường hả?”
Mẹ tôi giống như bị chọc trúng vào vết thương, bỗng nhiên la to: “Toàn thôn chỉ có mình tao không có con trai, toàn bộ dòng họ chỉ có tao không có con trai, mày có biết mẹ mày bị người ta nói sau lưng như thế nào không?
“Bọn họ nói mày là món hàng phải bỏ thêm tiền vào, mày còn không biết cố gắng thì ai hơn thua giúp mẹ mày”
04.
Mẹ tôi đã nói ra lời trong lòng của bà ấy.
Nước mắt tôi chảy ròng: “Con không phải là món hàng cần thêm tiền mới bán được, con cũng không cần bị so sánh với con trai người khác, con mệt mỏi quá...”
“Mày mệt? Mày làm gì mà mệt? Mày có biết mỗi ngày tao đều mệt mỏi muốn hộc máu, mày có tư cách gì mà nói mệt với tao?” Mẹ tôi giơ bàn tay.
Tôi nhìn bà ấy: “Rất mệt, rất mệt, mệt muốn chet............”
“Vậy mày chet đi, chet đi!” Mẹ không có hạ bàn tay xuống nhưng mà bà ấy rất thất vọng về tôi nên đẩy hết tất cả đồ vật trên bàn xuống.
Đồ ăn rơi đầy đất, chén đũa văng tứ tung.
Mẹ trở về phòng, dùng sức đóng cửa thật mạnh.
Tôi đứng mê mang, đứng thật lâu xoay người lên tầng thượng.
Vừa lúc hoàng hôn, tôi đứng trên tầng thượng ngắm nhìn, nhìn phía dưới xe chạy tấp nập, nghe những tiếng cười nói rôm rả, tôi thẫn thờ.
Mệt quá,
Đứng cũng mệt nữa.
Cho nên tôi ngồi xuống, ngồi ở chỗ tầng thượng thấp bé cũ xưa, hai chân treo không, dưới chân là “vực sâu” bảy tầng.
Trên đường phố, có người phát hiện tôi nên la lớn:
“Mau xem, có người muốn nhảy lầu”
Từng ánh mắt nhìn lên, có ngạc nhiên, có rối loạn.
Lúc này tôi mới phục hồi tinh thần, thì ra trong mắt người khác tôi đang muốn nhảy lầu.
“Em gái, đừng có nhảy nha, em còn nhỏ mà!”
“Đừng nhúc nhích, mau lùi lại đi!”
Rất nhiều người gọi tôi, vừa quan tâm vừa nôn nóng lo sợ.
Lòng tôi có chút ấm áp, sau đấy lại khổ sở.
Vì sao người xa lạ qua đường lại quan tâm tôi hơn mẹ?
Tôi không có nhảy lầu, tôi chỉ muốn ngồi ở đây chờ được mẹ quan tâm.
Tốt nhất là thấy được nước mắt của mẹ, tôi chỉ muốn bà ấy sẽ rơi nước mắt một lần vì tôi.