Mẹ Không Thích Khóc

Chương 13




22.

Sau khi xuất viện, tôi ngồi trên xe lăn, mẹ đẩy tôi về nhà mới của chúng tôi.

Nói là nhà mới, kỳ thật là căn hộ mà mẹ tôi được chia phần khi ly hôn, là căn hộ mà bị cậu ba chiếm lấy.

Bởi vì cậu ba đã ở đây nhiều năm, nên tôi và mẹ không thích nơi này, chỗ này đen đủi.

Cho nên chúng tôi đã ra ngoài thuê khách sạn cao cấp năm sao ở, dù gì cũng không thiếu tiền.

Ba tôi thật sự đã đưa hai trăm vạn.

Hôm sau, mẹ tôi đem căn hộ bán đi, bà ấy mua một căn phòng khác tám mươi mét vuông ở, hết một trăm sáu mươi vạn.

“Mẹ hào phóng vậy ạ” tôi thấy đau lòng quá, nhiều tiền như vậy.

“Đây là ba cho con, nên xài” mẹ cười, mẹ kêu tôi ở nhà đợi bà ấy, bà ấy đi về phòng thuê thu dọn đồ vật.

Tôi không muốn ở một mình, muốn ở bên cạnh mẹ.

“Con cũng muốn về phòng thuê” tôi làm nũng với mẹ, bà ấy sờ đầu tôi, xuất phát.

Chúng tôi ngồi xe trở về phòng thuê, mở cửa đã nghe được mùi hôi thối bốc lên.

Là bàn đồ ăn trước kia bị mẹ ném xuống đất, chưa được dọn dẹp nên hư thối, bốc mùi.

Tôi ngẩn ngơ, mẹ cũng ngẩn ngơ.

Sau đó, bà ấy không kiềm chế được mà khóc, bà ấy xoay người sang chỗ khác không muốn tôi thấy.

Tôi nắm tay mẹ, vào thôi mẹ.

Mẹ dọn dẹp phòng ở, sau đó dọn đồ vật.

Chúng tôi rất nghèo, không có đồ vật gì đáng giá hết, có lẽ sách vở là đồ vật đáng giá nhất.

Nhưng mà mẹ không dọn sách vở, bà ấy cố tình để sách vở ở lại đây, nói là cho chủ nhà đi, để chủ nhà tìm người mua phế phẩm.

Thậm chí, tôi cũng không đem theo một cây bút nào.

“Mẹ, con muốn học tập mà” tôi cười với mẹ.

Bà ấy lắc đầu: “Không học, không học nữa, sống bình an, vui vẻ là được rồi”

“Không được, năm sau con học lại, con muốn vào Thanh Hoa” tôi nắm chặt tay.

Mẹ ngẩn người nhìn tôi.

Tôi biết bà ấy muốn khóc.

Aiii nha, thật phiền mà.

23.

Cuộc sống mới của chúng tôi bắt đầu.

Mùa xuân năm sau, thân thể tôi khôi phục, mẹ dẫn tôi đi làm chân giả.

Tôi có hai chân giả.

Sử dụng không thuận tiện lắm, nhưng từ từ quen cũng ổn.

Tôi rất vừa lòng.

Mẹ xem tôi vụng về đi đường, lặng lẽ lau nước mắt lại cố gắng cười với tôi.

Hiện tại, mẹ tôi có một công việc khá tốt, lương tháng một vạn hai, làm Phó Giám đốc tại công ty.

Tôi hoài nghi là ba tôi hỗ trợ.

Tới mùa thu, tôi bắt đầu đi học lại.

Rất lâu rồi mới quay về trường học, tôi không thích ứng lắm, nhưng cũng may không sao, học tập cũng không áp lực nữa.

Thật ra tôi học tập cũng giỏi, từ nhỏ đã giỏi, có nhiều lần được hạng nhất.

Chỉ là do mẹ tôi càng ngày càng nghiêm khắc, càng lo lắng nên tôi có áp lực lớn hơn, mỗi lần thi đều thất thần, dẫn tới sai lầm.

Cho nên lúc đó, tôi mới hạng thứ mười tám.

Hiện tại, tôi tự tin, tôi có thể lọt vào top năm thậm chí top ba.

Ngày đầu tiên tan học, mẹ đứng ở cổng trường chờ tôi.

Bà ấy có một chiếc xe mới, mặc tây trang màu đen, đứng trong đám người, chỉ cần nhìn là thấy bà ấy đầu tiên.

Tôi đi tới, mẹ ôm lấy tôi, sợ tôi té ngã.

“Tư Tư, sao rồi? còn đuổi kịp không? Theo không kịp thì không học nữa, mẹ nuôi con được mà!” mẹ tôi đau lòng.

“Đơn giản lắm mẹ ơi, mẹ chờ con thi vào Thanh Hoa nha” tôi tự tin mười phần.

Mẹ nhìn tôi một cái rồi đỡ tôi lên xe.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

2. Lỡ Nhịp Yêu Em

3. Đừng Cắn Em Mà

4. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà

=====================================

“Đây là xe của công ty mua cho mẹ, hơn năm mươi vạn, vừa lúc mẹ thăng chức lên Tổng Giám đốc, nên mẹ được lấy chạy” mẹ hứng thú bừng bừng.

Tôi lại hoài nghi lần nữa, chắc chắn là ba tôi giở trò quỷ.

Nhưng tôi không đề cập tới thì mẹ tôi cũng không nhắc sâu vào vấn đề này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.