Mẹ Không Thích Khóc

Chương 12




20.

Tôi hét lớn, nắm chặt lấy mẹ.

Nhưng không có tác dụng.

Mà mẹ thở dốc chậm dần, sau đấy mẹ tôi bình ổn lại cảm xúc, bà ấy có đủ sức lực rồi.

Tôi nhìn bà ấy đứng vững, đôi tay cũng hướng về cửa sổ.

“Mẹ!” tôi gọi lớn, linh hồn giống như con ruồi bay loạn.

Đột nhiên thấy chính mình trên giường bệnh, linh quang chợt lóe, tôi điên cuồng chạy tới.

Tôi nhảy vào thân thể, nháy mắt, tôi hợp nhất với cái gì đó, một giây sau tôi mở mắt, tất cả dụng cụ trong phòng bệnh đều kêu lên.

Mà mẹ đang bò trên cửa sổ, thân thể cứng đờ xoay người.

Bác sĩ kinh ngạc mà nhìn tôi, thấy tôi mở mắt.

“Trời ơi, con bé tỉnh rồi!”

Bác sĩ sợ hãi, mẹ đột ngột xoay người chạy về tôi.

Tôi khó khăn mở mắt, toàn thân cứng đờ, yết hầu khô khan.

Tôi muốn nói chuyện nhưng môi không động đậy được.

Tôi chỉ có thể chớp mắt.

“Tư Tư, Tư Tư của mẹ!” mẹ òa khóc, nước mắt như mưa rơi xuống mặt tôi.

Tôi chớp chớp mắt, nước mắt chảy ra.

Mẹ, mẹ lại khóc nữa rồi.

Nhưng mà con không muốn nhìn mẹ khóc nữa.

Mẹ, đừng khóc mà.

21.

Tôi là một kỳ tích của y học, chet não rồi lại tỉnh dậy.

Nhưng mà tôi hoài nghi bệnh viện sơ suất, não tôi chưa có chet.

Tôi sống lại.

Đương nhiên là hai chân của tôi đã liệt, đã bị cắt rồi, sau này chỉ có thể gắn chân giả.

Nhóm ông bà ngoại thấy thực sự kinh ngạc, hừ vài tiếng rồi đi.

Đêm tôi tỉnh lại, mẹ tôi không chịu đi ngủ, bà ấy ngồi ở mép giường, nói với tôi rất nhiều,

“Tư Tư, mẹ thương con, mẹ yêu thương con muốn chet!”

“Tư Tư, con là kiêu ngạo của mẹ, mẹ rất vui vẻ khi nhìn thấy con!”

“Ai nha, lại khóc rồi, nước mắt của mẹ đều dành cho con hết!”

Tôi nghe mẹ nói, cũng thường xuyên rơi nước mắt.

Tôi muốn ôm bà ấy.

Ba ngày sau, cuối cùng tôi cũng nói chuyện được.

Sau khi mẹ đi mua cơm về, bà ấy đang giúp tôi làm nguội.

Tôi há miệng, yết hầu khô khốc: “Mẹ,...... con yêu mẹ”

Mẹ run người, quay đầu nhìn tôi, che mặt, nước mắt chảy ròng.

Xem đi, mẹ tôi cũng rất dễ khóc.

Một tuần sau, tôi ngồi dậy, có thể dựa vào tường.

Thân dưới trống rỗng, đầu gối cũng không có.

Mẹ lại khóc, bà ấy xoay người qua chỗ khác lau nước mắt.

Tôi nắm tay bà ấy, ôm bà ấy một cái.

Hai mẹ con ôm nhau, khóc xong lại cười,

Khi tách ra, chúng tôi mới biết ba tôi tới, ông ấy đứng trước cửa, không biết nhìn bao lâu chỉ thấy thần sắc ông ấy phức tạp.

Mẹ cúi đầu lau nước mắt, sắc mặt kiên nghị.

Tôi dời ánh mắt, không muốn nhìn ba tôi.

Ông ấy trầm mặc đứng một lúc lâu, miễn cưỡng cười: “Tỉnh là được rồi..., đúng rồi Lỵ Lỵ, căn hộ của cô tôi đã giúp cô lấy lại, còn một trăm bảy mươi vạn kia thì người nhà cô đã xài hết rồi, không còn đồng nào hết”

“Cảm ơn” mẹ tôi cúi đầu

Ba tôi đứng im, cứ ngập ngừng, ông ấy vừa muốn đi vừa muốn ở lại.

Cuối cùng ông ấy nói: “Tin nhắn của cô, tôi nhận được rồi.... mấy năm nay tôi cũng kiếm được nhiều tiền, tôi sẽ cấp cho Tư Tư hai trăm vạn tiền nuôi nấng đi, buổi chiều tôi sẽ gửi cho cô”

Ông ấy nói xong thì đi.

Mẹ tôi nhìn theo ông ấy, một câu cũng không nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.