(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nguyễn Linh tiếp tục kể lại toàn bộ câu chuyện: “Lúc mẹ quyết định đầu tư, vị trí nam chính vẫn chưa có ứng cử viên phù hợp. Tác giả cho mẹ xem hình ảnh lý tưởng của nam chính, mẹ thấy Hứa Trừng và ảnh chụp có điểm tương tự.”
Cô tiếp tục nói: “Công việc thử vai đó mẹ không tham gia, cuối cùng là đoàn làm phim quyết định chọn cậu ấy.”
Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh cả buổi, đột nhiên hỏi: “Mẹ biết cậu ấy... là vì con sao?”
Nguyễn Linh chớp mắt: “Hẳn là như vậy, sao thế?”
Diệp Hủ mím môi: “Không có gì.”
Cậu lại nói: “Con thực sự không giận.”
Thực ra, cậu và Hứa Trừng không được tính là quen nhau. Chẳng qua cậu và Hứa Trừng luôn được nhắc tới cùng với nhau. Lúc người bên ngoài đến tìm Hứa Trừng, lại có vài lần nhận lầm cậu là đối phương.
Trí nhớ của cậu tốt hơn người thường rất nhiều, cho nên cũng buộc phải nhớ rất nhiều chuyện của Hứa Trừng.
Nguyễn Linh nhướng mày: “Không giận, mà... ghen tị?”
Diệp Hủ sững sờ. Sau khi phản ứng lại, má cậu bỗng nóng lên. Cậu thiếu niên thấp giọng nói: “Con không có!”
Nguyễn Linh cười: “Thực ra, nếu không phải con nói với mẹ là con không quan tâm đến giới giải trí, thì người đầu tiên mẹ nghĩ đến chính là con.” Mỗi người khi đọc tiểu thuyết đều sẽ có những suy nghĩ của riêng mình, khi cô đọc một đoạn mô tả ngoại hình nào đó, trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh của Diệp Hủ.
Diệp Hủ: “...”
Cậu thiếu niên do dự một chút, lẩm bẩm: ra...”
Nguyễn Linh: “Cái gì?”
Diệp Hủ quay mặt đi: “Nếu như mẹ muốn thì... “
Vậy thì cậu cũng không phải là không thể cân nhắc đến việc bước chân vào giới giải trí. Câu phía sau cậu nói không nên lời, nhưng cậu nghĩ chắc cô cũng hiểu được.
Đầu tiên Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ với vẻ ngạc nhiên, sau đó cười: “Diệp Hủ.”
Diệp Hủ ngẩng đầu: “Cái gì?”
Nguyễn Linh chân thành nói: “Mẹ hy vọng con có thể làm những việc mình thực sự yêu thích, nỗ lực vì ước mơ của bản thân.” Chứ không phải vì cô mà ép buộc bản thân.
Nghe vậy, đầu tiên thiếu niên sửng sốt, sau đó trong mắt lại hiện lên những cảm xúc phức tạp.
“Con hiểu rồi.” Diệp Hủ nhẹ nhàng nói.
Nguyễn Linh cười: “Được rồi, mẹ về phòng tяước đây.”
Ăn xong trái cây ngủ một giấc ngon lành, s̴áng mai cô còn có hoạt độn̴g phải tham gia.
Ngày hôm sau, Linh dậy sớm hơn bình thường một chút.
Cô đến phòng thay đồ lâu ngày không sử dụng, bắt đầu lựa chọn váy để đi ra ngoài.
Trước đây lên công ty cho thuận tiện, Nguyễn Linh ra ngoài đều mặc áo quần bình thường, cũng không có phối đồ gì đặc biệt.
phòng ngủ của cô vốn dĩ đã có một tủ quần áo rất rộng, phần lớn quần áo hàng ngày của Nguyễn Linh đều để ở trong đó.
gần nhất Nguyễn Linh đặc biệt đến phòng thay đồ để chọn quần áo, là khi tham gia bữa tiệc của đồng nghiệp.
Người giúp việc tò mò nhìn Nguyễn Linh đang lựa chọn quần áo trên giá, trong lòng già đoán non liệu hôm nay bà chủ và tổng giám đốc có hẹn gì với nhau hay không.
Dù sao, sinh nhật tổng giám đốc cũng sắp đến gần.
Tổng giám đốc ngày thường rất bận rộn, còn thường xuyên phải đi công tác, đôi khi sẽ tổ chức sinh nhật sớm hơn hoặc hơn.
Hơn nữa, tổng giám đốc luôn rất kín tiếng, không bao giờ tổ chức sinh nhật linh đình, chỉ tổ chức ăn uống với bạn bè quen biết.
Chỉ là không biết sinh nhật đầu tiên của tổng giám đốc sau khi có vợ, có gì khác biệt so với năm trước không.
Nguyễn Linh không hề biết suy nghĩ của người giúp việc.
Cô lượn một vòng quanh giá quần áo, chọn một chiếc váy hơi trang trọng hơn so với trang phục thường ngày, nhưng lại không ảnh hưởng đến việc di chuyển.
Sau đó phối với một đôi giày cao gót đế thô thoải mái, thong thả ra ngoài.
Tài xế dừng xe ở cổng biệt thự.
Nguyễn Linh gửi địa chỉ phim trường cho tài xế, sau đó dựa vào ghế ngồi, nghe hệ thống đọc tin nhắn nhận được trên điện thoại.
Cô bình thường không hay đăng bài trên vòng bạn bè, vì vậy những người muốn tâng bốc cô đều không biết cách để mở lời, chỉ có thể gửi lời chúc mỗi dịp lễ tết.
Lần này cô đăng thông tin khai trương studio, những người nọ như gặp được cơn mưa rào, bỗng chốc đều chạy đến nhắn tin cho cô.
Nguyễn Linh lười không muốn xem, nhưng trong thời gian ở trên xe, cũng vừa lúc có thể nghe cho vui.
Nếu hệ thống cũng có biểu cảm thì lúc này nhất định là cực kỳ miễn cưỡng.
[Mạnh mẽ xây dựng sự nghiệp, chỉ lớn viết lên xuân thu...]
“Qua.” Nguyễn Linh nhướng mày: “Câu này nghe cứ như đi copy trên mạng, người kế tiếp.”
[Kính gửi bà chủ Diệp...]
“Tên gọi không thích, qua.”
[...]
Hệ thống có xu hướng bộc phát: [Vậy cô muốn nghe cái gì?]
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc: “Trước tiên nhất định phải là tin tự sáng tác, thứ hai là văn phong phải tốt, cuối cùng phải có tính sáng tạo——”
[...Hay cô tự xem đi!”]
Nguyễn Linh thở dài: “Haiz, xem ra ngay cả chức năng hữu ích cuối cùng cũng mất rồi.”
[...?]
[Không nói gì khác, bây giờ cô đã mất tôi rồi!”]
Nguyễn Linh không dao động: “Ừ.”
Cô chán nản mở danh sách trò chuyện, lướt qua vài lần, phát hiện sáng nay Diệp Cảnh Trì cũng gửi tin nhắn cho cô.
Bị chôn vùi trong vô số lời chúc mừng khai trương, cô suýt nữa không nhìn thấy.
Hệ thống kinh ngạc: [Trời ơi! Diệp Cảnh Trì quan trọng như vậy, sao cô không ghim lên trên!]
Nguyễn Linh nhướng mày: “Không phải đã mất cậu rồi sao? Sao còn sống lại thế?”
[...] Thôi thì, nhẫn nhịn một chút.
Nguyễn Linh: “Hơn nữa bình thường anh ấy chẳng bao giờ nhắn tin cho tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải đặt anh ấy lên trên chứ?”
Cô mở đoạn chat của cô và Diệp Cảnh Trì, lần liên lạc cuối cùng của hai người còn là một tháng trước.
Vậy thì cô và Diệp Cảnh Trì quả là cặp vợ chồng giả đúng nghĩa, một tháng không gửi cho nhau lấy một tin nhắn. Tin nhắn lần này Diệp Cảnh Trì gửi đến cũng khá ngắn gọn.
[Diệp Cảnh Trì: Chuyến bay của tôi bay lúc 12 giờ trưa, dự kiến hạ cánh vào buổi chiều, tối sẽ về nhà.]
Đúng vậy, Diệp Cảnh Trì về nhà sớm được mấy ngày thì lại tiếp tục đi công tác.
Nguyễn Linh nhìn tin nhắn đó mấy giây, rồi trả lời.
[Nguyễn Linh: Được.]
[Nguyễn Linh: Nhưng, tôi là Nguyễn Linh nhé.]
Không phải là quản gia Hà, cũng không phải trợ lý Bùi.
Trước đây Diệp Cảnh Trì cũng không phải là chưa từng đi công tác, nhưng trước giờ chưa bao giờ báo cáo lịch trình với cô.
Nguyễn Linh quyết định nhắc nhở anh một chút, kẻo lỡ gửi nhầm người, lúc đó người cần đón khách lại không được thông báo. [Diệp Cảnh Trì: ……]
[Diệp Cảnh Trì: Tôi không gửi sai người.]
Nguyễn Linh nhìn lại câu trả lời của Diệp Cảnh Trì, cảm thấy trong câu nói đơn giản ấy, hình như mang theo một chút đay nghiến.
Chắc chắn là ảo giác của cô thôi.
……
Sau bốn mươi phút, Nguyễn Linh đến được hiện trường lễ khởi quay.
Xe vừa dừng lại, đã có một người đàn ông trung niên chạy tới đón.
Trước đây Nguyễn Linh và đạo diễn, cùng nhà sản xuất đã gặp mặt một lần, nhận ra người đến là nhà sản xuất.
“Cô Nguyễn!” Nhà sản xuất cười tươi: “Không ngờ cô thật sự đến ủng hộ chúng tôi, chúng tôi thật sự quá vinh dự! Vị Gạch lát sàn ở chỗ này hơi gồ ghề, cô chú ý chân nhé——”
Nguyễn Linh bước xuống xe. Một người trẻ tuổi không quen biết cũng đi tới, tay còn cầm một bó hoa: “Cô Nguyễn! Chào mừng cô đến tham dự lễ khởi quay của chúng tôi!”
Nguyễn Linh nhận hoa, thầm nghĩ đoàn làm phim này khách sáo với người đầu tư đến vậy sao?
Không biết thì còn tưởng cô đầu tư ba tỷ chứ không phải ba mươi triệu.
Một lúc sau, đạo diễn cũng tới: “Cô Nguyễn, cô tới rồi! Hôm nay những diễn viên chính của chúng ta cũng đã đến, nhân tiện lát nữa giới thiệu cho cô biết.”
“À, chuyện cô lại đầu tư thêm cho chúng tôi, chúng tôi vẫn chưa kịp cảm ơn chính thức! Chờ hôm nay quay xong, không biết có cơ hội mời cô ăn cơm chung không?”
Nguyễn Linh chớp mắt, đầu tư thêm?
Chưa đợi cô hỏi, đạo diễn lại bắt đầu giới thiệu những tình hình khác của đoàn phim.
Chẳng mấy chốc, cả đoàn đã đến hiện trường lễ khởi quay.
Nghe nói nhà đầu tư duy nhất của đoàn phim đã đến hiện trường, mấy diễn viên đều lộ vẻ căng thẳng.
Nguyễn Linh cũng không can thiệp nhiều vào khâu tuyển chọn diễn viên, vì vậy họ cơ bản vẫn chưa gặp được nhà đầu tư này.
Thấy bóng dáng Nguyễn Linh xuất hiện ở xa, Hứa Trừng cảm thấy nhịp tim mình cũng nhanh hơn mấy phần.
Cậu ta hơi do dự.
Mình là diễn viên duy nhất gặp qua Nguyễn Linh trước đó, hôm qua còn giúp cô chia sẻ bài quảng cáo của studio.
Nhưng nếu mình tỏ ra quen biết mà đến bắt chuyện với cô, liệu cô có không vui không?
Dù sao hai người chỉ có thể coi là quen biết qua loa, thân phận lại chênh lệch một trời một vực, mình cứ thế xông tới, có khi lại chọc giận cô.
Hứa Trừng nắm chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");