Mẹ Kế Nhà Giàu Của Hotboy Truyện Vườn Trường

Chương 38




Lên xe, Nguyễn Linh tò mò hỏi Diệp Hủ: “Vậy, cuối cùng con quyết định là thi đại học hay chuẩn bị nộp hồ sơ vào trường nước ngoài?”

Vừa rồi Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ không nói chuyện quá lâu với giáo viên, nhanh chóng đi ra, cho thấy Diệp Hủ đã sớm quyết định lựa chọn con đường nào.

Diệp Hủ mím môi: “Thi đại học.”

Đối với câu trả lời này, Nguyễn Linh không ngạc nhiên.

Hiện nay, lựa chọn đầu tiên của gia đình giàu có thường là cho con đi du học, nhưng theo cốt truyện của tiểu thuyết, cuối cùng Diệp Hủ sẽ học ở một trường quốc nội.

Kết thúc của cuốn tiểu thuyết là Diệp Hủ và nữ chính của cuốn tiểu thuyết ở cùng một thành phố để học và bắt đầu mối tình thời đại học.

Tuy nhiên, hệ thống cũng đã nói với Nguyễn Linh rằng hiện tại Diệp Hủ và nữ chính của cuốn tiểu thuyết vẫn chưa quen biết, lớp mười một họ được xếp vào một lớp thì từ đó mớᎥ tiếp xúc nhiều hơn.

Cho nên, Diệp Hủ chọn con đường thi đại học chắc chắn không phải vì nữ chính.

Nguyễn Linh tiếp tục mò hỏi: “Tại sao? Là do con tự nghĩ hay là——”

Cô nhìn Diệp Cảnh Trì.

Diệp Cảnh Trì đang lái xe, nghe thấy vậy thì ôn tồn trả lời: “Là ý của Diệp Hủ.”

Nguyễn Linh không bất ngờ gật đầu. Diệp Cảnh Trì rất tôn trọng ý kiến của Diệp Hủ, chuyện lớn như vậy chắc chắn cũng sẽ không thay Diệp Hủ quyết định.

Diệp Hủ im lặng một lúc lâu.

Sau đó, cậu thiếu niên lên tiếng: có lý do gì. Chỉ là... muốn thử.”

Nguyễn Linh ban đầu ngạc nhiên, sau đó nhìn Diệp Hủ một cách trầm ngâm.

Biểu cảm Diệp Hủ có chút không tự nhiên, quay mặt đi.

Nguyễn Linh cũng không hỏi nữa.

Cô cảm thấy mình đã đoán được một số lý do, nhưng nếu Diệp Hủ không muốn nói, cô cũng không cần phải tiếp tục hỏi nữa.

Nguyễn Linh thực sự hơi tò mò, nhưng so với điều này, vẫn mong đợi bữa tối hôm nay hơn.

……

Diệp Cảnh Trì đỗ xe trong hầm đậu xe, sau đó ba người đi thang máy ngắm cảnh lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Người phục vụ dẫn ba người đến một ô cửa sổ lớn, đồng thời giới thiệu sơ lược về lịch sử nhà hàng.

Ngoài cửa là cảnh hoàng hôn của thành phố, hoàng hôn rực rỡ, chỉ cần ngồi trên bàn ngắm cảnh cũng là một trải nghiệm rất tuyệt vời rồi.

Diệp Cảnh Trì đặt trước thực đơn đắt nhất của nhà hàng, sau khi người chọn xong đồ ăn trong thực đơn, người phục vụ mang sâm panh khai vị lên trước.

Nguyễn Linh nâng sâm panh một cách hào hứng, nghiêm túc nói: “Hôm nay ba người chúng ta tụ tập ở đây là để ——”

Cô nhìn Diệp Hủ, phát hiện người đó đã né tránh không thể nhìn thẳng vào mắt cô.

Nguyễn Linh cũng không để ý nữa, tiếp tục nói một cách nghiêm túc: “Để chúc mừng Diệp Hủ thi cuối kỳ được điểm cao nhất lớp!”

Nói xong, cô đưa ly sâm panh lên trước, định chạm ly với Diệp Cảnh Trì.

Trong mắt Diệp Cảnh Trì hiện lên ý cười, cũng rất hợp tác cầm lấy ly rượu.

Diệp Hủ mím môi, nhìn có vẻ không muốn, nhưng cũng cầm lấy ly sâm panh trước mặt.

Nguyễn Linh nhướng mày, nhanh tay làm một động tác ngăn cản: “Đợi đã, trẻ vị thành niên không nên uống rượu đâu!”

Diệp Hủ:?

Lấy danh nghĩa chúc mừng cậu, kết quả lại không cho cậu uống?

Nhìn thấy vẻ mặt khó tin của thiếu niên, Nguyễn Linh bật cười: “Ừm. Nhưng nếu bố con đồng ý thì có thể uống một chút.”

Diệp Hủ: “...”

Diệp Cảnh Trì bất lực nhìn hai ngườι, biết Nguyễn Linh đang cố tình trêu Diệp Hủ.

Người đàn ông nở nụ cười trên môi, lên tiếng: “Uống rượu đúng là không tốt, nhưng nay có thể là ngoại lệ.”

Diệp Hủ quay mặt đi, xấu hổ nâng ly rượu lên.

Bỗng vang tiếng ba người chạm ly.

……

Bữa tối kéo dài mấy tiếng đồng hồ, Nguyễn Linh ăn từ món khai vị đến món tráng miệng mà không sót một chút nào.

Không hổ danh là một trong những nhà hàng cao cấp nhất thành phố, mỗi món ăn đều là một trải nghiệm của thị giác và vị giác, khiến người ta muốn ăn cả lưỡi.

Ra khỏi nhà hàng, Nguyễn Linh xoa xoa cái bụng căng tròn, cảm thấy mình đi không nổi nữa.

May mắn cô có mang theo một chiếc áo len mỏng để phòng trường hợp trong nhà hàng bật điều hòa thấp. Bây giờ khoác lên người, vừa vặn có thể che đi phần bụng hơi nhô lên.

Nếu không, người ngoài nhìn vào, có lẽ sẽ nghĩ cô đang mang thai.

Diệp Cảnh Trì nhìn thấy dáng vẻ của Nguyễn Linh, thở dài bất lực: “Có cần tôi mua cho em ít thuốc tiêu hóa không?”

Lúc ăn, anh đã thấy Nguyễn Linh có dấu hiệu ăn quá no, còn nhắc nhở cô hai lần là ăn ít thôi, ai ngờ cuối cùng vẫn thế này đây.

Nguyễn Linh cũng biết mình sai, nhìn Diệp Cảnh Trì với ánh mắt đáng thương: “Có được không?”

Diệp Cảnh Trì thản nhiên nói: “Yên tâm, sẽ không ghi hận trong lòng đâu.”

Nguyễn Linh trừng mắt nhìn anh, cô thề rằng mình đã nhìn thấy nụ cười nham hiểm trong mắt người đàn ông này.

Có thù tất báo đúng không, hôm nay cô trêu anh, bây giờ anh vẫn không quên trả đũa.

Diệp Hủ lặng lẽ nhìn hai người tương tác, không nói gì.

Diệp Cảnh Trì lại ôn tồn nói: “Vậy tôi đi mua nhé, tôi nhớ gần đây có một hiệu thuốc. Diệp Hủ, con ở đây... ở đây đi dạo với cô ấy nhé? Chắc tầm hai mươi phút nữa bố sẽ quay lại, lúc đó bố cùng tài xế đến đón hai người.”

Diệp Hủ: “...”

Vậy là Diệp Cảnh Trì đi thang máy xuống lầu, để Nguyễn Linh và Diệp Hủ ở lại.

Tầng một của tòa nhà có một cửa hàng quà tặng, trước đó Nguyễn Linh đã để ý đến, nên cô đề nghị đi dạo ở cửa hàng quà tặng, vừa hay có thể tiêu hóa thức ăn.

Diệp Hủ không phản đối, hai người cùng nhau đi thang máy xuống tầng một.

Nguyễn Linh đi đến khu vực mình quan tâm, chậm rãi đi dạo.

Diệp Hủ ở gần cô, cách cô vài bước, đảm bảo Nguyễn Linh nằm trong tầm nhìn của mình.

Hai người cũng không nói gì nhiều, nên nhìn từ bên ngoài, họ trông giống như đang đi dạo riêng, chứ không giống như đi cùng nhau.

Nguyễn Linh đang cầm một món đồ trang trí nhỏ trên kệ, chăm chú quan sát cách chuyển động của những giọt nước bên trong thì nghe thấy ai đó như đang gọi tên mình.

“Nguyễn Linh?” Một giọng nữ.

Nguyễn Linh quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ, bên cạnh còn có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.

“Thì ra là cô thật à.” Người phụ nữ trẻ nhìn Nguyễn Linh một lượt, ánh mắt đặc biệt dừng lại ở chiếc túi da cừu nhỏ trên lưng cô.

Sau đó, người phụ nữ lạnh lùng nói: “Có vẻ như tin đồn là thật, cô thực sự đã lấy một người đàn ông giàu có, đến mức có thể mua được một chiếc túi đắt tiền như vậy.”

Nguyễn Linh: “...”

Nếu không phải vì ăn quá no nên đi không nổi, cô thực sự muốn liếc mắt một cái rồi đi thẳng, không muốn cãi nhau với người phụ nữ vô lý này.

“Xin lỗi nhé.” Nguyễn Linh nhếch mép cười: “Hôm nay tôi chỉ lấy đại một chiếc túi ra ngoài thôi. Đây đã là chiếc túi rẻ nhất trong tất cả các túi của tôi rồi, không ngờ lại làm tổn thương trái tim mong manh của cô.”

Người phụ nữ cau mày: “Cô!”

Nguyễn Linh nhướng mày: “Cô cái gì mà cô?”

Người phụ nữ hít một hơi thật sâu, đột nhiên vòng tay qua cánh tay người đàn ông bên cạnh.

Nguyễn Linh liếc nhìn người đàn ông kia, về mặt khách quan thì anh ta không xấu, nhưng cũng không thể nói là đẹp trai.

Nhìn thấy người phụ nữ đang khoe khoang về người đàn ông của mình như một “chiến tích”, nội tâm của Nguyễn Linh chỉ có một suy nghĩ: Chuẩn bị có biến rồi đây.

Quả nhiên, giây tiếp theo, ngườι phụ nữ đã đắc ý nói: “Nguyễn Linh, cô đừng tưởng rằng cô lấy được người đàn ông giàu có là xong rồi! Nghe nói cô còn phải đi làm mẹ kế! Haha! Đến lúc đó cô vất vả nuôi con của người ta, kết quả trong lòng đứa nhỏ vốn không nhận cô, thậm chí có thể vì sợ cô tranh giành tài sản, mà còn đâm sau lưng cô một nhát nữa!”

Nói xong, người phụ nữ đắc ý nhìn người đàn ông bên cạnh, lại sờ bụng mình: “Không giống như tôi, tôi đã mang thai con của Hồng Viễn, chúng tôi là gia đình ba người…”

“Cô gái mang thai kia, cô đang chắn đường đấy.” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Người phụ nữ giật mình, quay đầu lại thì thấy một cậu bé trẻ tuổi có vẻ ngoài đẹp đẽ như ngôi sao, trong chốc lát sững sờ.

Giọng điệu của Diệp Hủ rất lãnh đạm: “Là phụ nữ mang thai, tốt nhất không nên đứng giữa đường không động đậy. Nếu bị người không biết gì đâm phải, rất dễ bị sảy thai.”

Người phụ nữ nhìn thấy cậu bé có vẻ ngoài xuất sắc như vậy, vô thức có ấn tượng tốt về cậu, nghe đối phương nói lại có vẻ như đang nhắc nhở cô ta chú ý an toàn.

Vì vậy, người phụ nữ lên tiếng: “Xin lỗi, tôi ——”

Diệp Hủ bình tĩnh tiếp tục nói: “Hơn nữa, đừng có bận tâm đến chuyện của người khác nữa. Người có tâm tư nặng nề và biến động lớn như cô, rất có thể sẽ khiến thai nhi dị dạng đấy.”

Người phụ nữ cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn.

Sao thằng nhóc này lại nói những lời như “sảy thai”, “dị dạng”? Chẳng phải là đang nguyền rủa cô ta sao?

“Cậu, cậu nhóc này nói chuyện kiểu gì vậy?” Người phụ nữ cau mày: “Cái gì gọi là ——”

Diệp Hủ đã đi đến bên cạnh Nguyễn Linh: “Ngoài ra, đừng bao giờ lấy lòng tiểu nhân để đo lòng quân tử, mình nghĩ như thế nào thì nghĩ người khác cũng sẽ như vậy.”

Nói xong, Diệp Hủ liếc nhìn Nguyễn Linh ở bên cạnh, lên tiếng: “Tôi sẽ báo đáp cô ấy thật tốt, nuôi dưỡng cô ấy đến già.”

……

Nghe vậy, không chỉ người phụ nữ trợn tròn mắt kinh ngạc, Nguyễn Linh cũng kinh ngạc.

Ừm... báo đáp hay không báo đáp thì tính sau, còn nuôi dưỡng đến già thì thôi khỏi đi?

Cô còn đang muốn ly hôn mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.