_ Năm Năm Sau_
- Mẹ ơi, mẹ ơi..hôm nay Thiên Minh muốn đi thăm ba...
Một cậu nhóc kháu khỉnh chừng năm tuổi từ bên ngoài hí hửng chạy vào thư phòng sà vào lòng Tống Vi.
Hàn Thiên Minh giương đôi mắt tròn xoe long lanh như hai viên ngọc quý lên nhìn vào khuôn mặt nhu mì, hiền dịu của cô. Chiếc miệng nhỏ xíu chúm chím líu lo rộn ràng trong cả gian phòng yên tĩnh.
Tống Vi gác công việc qua một bên, cô nhìn Thiên Minh mỉm cười trìu mến rồi bế cậu bé ôm vào lòng.
- Đợi chút nữa mẹ giải quyết xong công việc rồi mẹ đưa tiểu bảo bối đến thăm ba, có được không?
Giọng nói ngọt ngào mang theo tất cả yêu thương Tống Vi dành trọn cho cậu nhóc đáng yêu trong lòng mình.
Đã năm năm rồi, những lời nói ngọt ngào, dịu dàng này chưa từng ai được nghe thấy cô dành cho ai ngoại trừ Hàn Thiên Minh, đứa con trai duy nhất của cô và Hàn Bách.
Ngày anh ra đi, cũng là ngày đứa nhỏ ngây thơ vô tội này chào đời..
Hôm đó, nằm trên bàn phẫu thuật cô mơ hồ nhìn thấy được nụ cười ôn nhu của anh, anh đưa tay muốn nắm tay cô nhưng lại chẳng thể chạm vào được.
Cô muốn vứt bỏ tất cả để chạy theo anh, không muốn phải rời xa anh nhưng tiếng khóc non nớt của đứa bé, một kết tinh tình yêu giữa anh và cô khiến cô bừng tỉnh, vực dậy ý chí kiên cường sống tiếp vì đứa nhỏ này còn cần phải có một người mẹ, nó bất hạnh vừa sinh ra ba đã không còn nếu mất luôn mẹ thì đoạn đường sau này nó phải bước đi thế nào đây?
Và còn cả lời hứa với anh, những giây phút cuối cùng cô đã hứa sẽ sống tốt, sẽ nuôi dạy tiểu bảo bối của cả hai nên người, nên cô không thể buông xuôi, không muốn anh phải thất vọng.
Cô tin rằng anh vẫn sẽ luôn dõi theo và truyền cho cô nguồn sức mạnh để có thể vững vàng đi tiếp đoạn tương lai sau này.
- Mẹ ơi.. Sao mẹ buồn vậy? Mẹ nhớ ba hả?
Tiếng nói non nớt khẽ vang lên xua đi mọi ký ức đau thương đang hiện diện trong tâm trí..
Tống Vi nhìn đứa nhóc hiểu chuyện đáng yêu đang nhíu chặt mày vì lo lắng cho mình mà bật cười, cô đưa tay xoa xoa đầu cậu bé..
- Mẹ nhớ ba. Nhưng mẹ không buồn nữa, vì mẹ có tiểu bảo bối làm mẹ vui rồi.
Cứ mỗi lần nhìn thấy đứa nhỏ này Tống Vi lại cảm thấy nhớ Hàn Bách vì nó giống hệt như ba nó, từ khuôn mặt, ánh mắt mắt lẫn biểu cảm đều vô cùng giống anh. Nhiều lúc cô còn nghĩ ông trời nhẫn tâm mang Hàn Bách đi nhưng lại rủ lòng thương xót mà mang đến cho cô thêm một Hàn Bách thứ hai.
Hàn Thiên Minh cười thật tươi, đưa bàn tay múm mím bé xíu lên véo nhẹ má Tống Vi rồi dõng dạc nói.
- Đúng rồi, ba mà biết mẹ buồn là ba không vui đâu, mẹ phải cười thì mới xinh đẹp, tiểu bảo thích nhất lúc mẹ tiểu Vi cười, mẹ cười cho tiểu bảo xem đi..
Nhìn điệu bộ ông cụ non của đứa nhóc nghịch ngợm này giống hệt như lúc anh hay dỗ dành cô khiến cô phải bật cười.
Hai bàn tay trắng trẻo, cưng chiều véo đôi gò má mủm mỉm như hai cái bánh bao nhỏ nhỏ mềm mềm đang ngước lên nhìn mình, cô cười thật tươi rồi nói
- Được rồi, ông cụ non của mẹ lí sự quá đi mất. Mẹ đã cười rồi, mẹ không buồn nữa, bây giờ Thiên Minh đẹp trai đáng yêu ra ngoài chơi với bà nội cho mẹ làm việc nha, xíu nữa xong việc mẹ đưa tiểu bảo bối đi thăm ba ha..
Đáp trả cô là cái lắc đầu mạnh dạn từ Hàn Thiên Minh, cậu bé tuột xuống khỏi người Tống Vi rồi chạy ra ngoài.
Còn chưa hiểu rốt cuộc đứa bé tinh ranh này lại muốn giở trò gì thì đã thấy vóc dáng nhỏ nhắn quay trở lại trên tay là chiếc ghế nhựa nhỏ.
Cậu nhóc đi đến sau lưng Tống Vi, đặt ghế xuống rồi trèo lên ghế đứng, đôi tay nhỏ xíu mềm mại đặt lên hai vai cô bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng..
- Thiên Minh ước gì có thể nhanh chóng lớn lên để phụ mẹ, chứ ngày nào mẹ cũng bận đến tối muộn mới trở về phòng nghỉ ngơi, tiểu bảo xót lắm.
Bây giờ con còn nhỏ không thể giúp được gì cho mẹ hết, nhưng con có thể giúp mẹ thư giãn như thế này này, mẹ có dễ chịu hơn không?
Nghe được những lời nói vô cùng hiểu chuyện của cậu bé mà lòng cô nghẹn ngào. Đôi mắt đã ửng đỏ như sắp khóc, cô xoay người lại nắm lấy đôi tay nhỏ đặt lên môi mình khẽ hôn dịu dàng..
- Cảm ơn con, có Thiên Minh ở bên cạnh, mẹ không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào cả. Mẹ cũng rất muốn dành nhiều thời gian ở bên con, trò chuyện, chơi đùa với tiểu bảo nhưng mà mẹ còn phải phụ ông nội trông coi tập đoàn, ông đã lớn tuổi rồi sức khỏe cũng không tốt, mẹ không thể để ông một mình cùng lúc lo lắng chuyện trong cả hai tập đoàn được. Và còn phải thay ba hiếu thảo với ông bà nội, như vậy ở thiên đàng ba mới có thể yên lòng. Sau này đợi Thiên Minh lớn hơn lúc đó con có thể thay mẹ và ông nội tiếp quản sự nghiệp của gia tộc ta rồi, mẹ cũng được nghỉ ngơi nhiều hơn.
Cậu nhóc vốn rất thông minh, lanh lợi nên có thể hiểu được tất cả những gì Tống Vi vừa nói, cậu gật đầu chắc nịch rồi dõng dạc tuyên bố
- Dạ. Con sẽ không phụ lòng kì vọng của ba mẹ. Hàn Thiên Minh sẽ thay ba Hàn Bách gánh vác cả giang sơn này, thay ba chăm sóc yêu thương mẹ tiểu Vi suốt đời.
Lâm Tú Như và Hàn Sơn đứng bên ngoài nghe được cuộc trò chuyện giữa mai mẹ con Tống Vi mà lòng cảm thấy xót xa.
Đối với họ mất đi một người con là niềm bất hạnh to lớn nhưng đối với một đứa nhỏ vừa mới chào đời đã không còn ba bên cạnh thì còn khủng khiếp hơn.
Còn Tống Vi, tuổi thanh xuân vẫn đang rạng ngời, chưa một lần được khoác váy cưới bước vào lễ đường vậy mà trong phút chốc lại trở thành một người mẹ đơn thân.
Ấy vậy mà chưa bao giờ thấy cô gục ngã hay chán nản, cô vừa là mẹ vừa là ba, nuôi nấng dạy dỗ Thiên Minh trở thành một đứa bé ngoan, lễ phép và còn rất biết kính trọng người khác.
Mới năm tuổi đầu cậu nhóc đã vô cùng hiểu chuyện, biết thay ba mình an ủi dỗ dành mẹ, thay ba yêu thương chăm sóc mẹ mình hết lòng.
Nhiều lần nghe được những cuộc trò chuyện của Tống Vi với Thiên Minh, cô nói với đứa nhỏ ngây thơ trong sáng như một tờ giấy trắng rằng ba của con là người ba tuyệt vời nhất trên đời, là người chồng tốt nhất thế gian, sau này con phải như ba mình trở thành nam nhi tốt, mốt đấng trượng phu liêm chính mà cõi lòng Lâm Tú Như đau nhói..
Bà chỉ biết thốt lên hai từ "giá như" trong muôn vàn tuyệt vọng..1
Giá như ông trời không nhẫn tâm cướp Hàn Bách đi, thì có lẽ Hàn Gia sẽ không sống trong bi ai, thê lương suốt ngần ấy thời gian.. Và gia đình nhỏ ấy cũng sẽ tràn ngập tiếng cười hạnh phúc chứ không phải là nhớ nhung buồn tủi..