Ánh sáng gắt gao khẽ xuyên qua rèm cửa, soi sáng cả gian phòng khách.
Tống Vi vẫn còn nằm trên sa long, đôi mày liễu nhíu chặt kèm theo là những giọt mồ hôi đã chảy xuống gương mặt tiều tụy.
" Tiểu Vi.. Tiểu Vi.. "
Nhìn thấy Hàn Bách, Tống Vi vui mừng đến bật khóc, cô chạy đến ôm chầm lấy anh, vùi đầu vào vòm ngực ấm áp kia không ngừng thút thít.
" Bảo bối ngoan, đừng khóc nữa. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em mà."
Những ngón tay thon dài có phần thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc suôn dài, giọng anh ôn nhu khẽ dỗ dành cô vợ bảo bối của mình.
" Anh đi đâu cả đêm qua không về, có biết em lo lắm không.. Sau này anh đừng đi đâu mà không nói trước với em lời nào như vậy nữa nha. Em sợ lắm."
Những gì cố đè nén, sau những lời nói của Tống Vi, tất cả như vỡ òa theo cảm xúc.
Hàn Bách bật cười trong nước mắt, giọt lệ mặn đắng rơi vào khóe môi nơi hiện lên nụ cười đau xót..
Anh hít sâu vào giữ cho bản thân được bình tĩnh, cố đè nén cái cảm giác nghẹn cứng nơi cổ họng xuống rồi nhẹ nhàng nói
" Sau này em phải mạnh mẽ lên, vui vẻ mà sống tiếp. Đừng nhớ tới anh nữa. Không phải anh rời bỏ em, mà chỉ là đứng ở một nơi em không thể nào nhìn thấy nữa mà thôi. Bảo bối, xin lỗi em. Anh không thể chăm sóc cho em nữa rồi."
Cuối câu nói là hình ảnh Hàn Bách dần mờ đi rồi biến mất ngay trong vòng tay Tống Vi..
- -------------
- Hàn Bách..
Tống Vi bừng tỉnh sau cơn ác mộng, nghe tiếng hét thất thanh của cô mọi người liền chạy đến.
Lâm Tú Như lấy khăn giấy lau đi lớp mồ hôi trên trán cô, nhíu mày lo lắng.
- Con sao vậy?
Tống Vi không trả lời mà chỉ ngước lên nhìn từng người đang có mặt tại đây.
Trong phòng khách rất đông người nhưng lại không nhìn thấy người cô cần nhất đâu, bất giác nước mắt lại lăn dài xuống đôi gò má.
- Chồng con đâu mẹ? Vừa rồi con thấy anh ấy về rồi mà, anh ấy còn ôm con, dỗ dành con nữa. Sao giờ không thấy đâu nữa rồi? Có phải anh ấy mệt nên lên phòng nghỉ ngơi rồi đúng không? Con lên gặp anh ấy một chút, con còn chưa trách tội mà ai cho anh ấy đi ngủ chứ..1
Vừa khóc cô vừa nghẹn ngào nói rồi đứng dậy bước đi hướng lên phòng nhưng đã bị Lâm Tú Như nắm tay ngăn lại.
Khóc, bà đã bật khóc khi nhìn thấy Tống Vi đau khổ đến mức ngây dại thế này.
- Mẹ sao vậy? Tự dưng lại khóc, con chỉ lên phòng gặp Hàn Bách thôi mà.
- Hàn Bách nó vẫn chưa có về thì con đi đâu để gặp nó đây. Con bình tĩnh đi được không tiểu Vi, còn đứa bé trong bụng nữa, con thế này làm sao cơ thể chịu nổi, nhỡ mà lâm bệnh thì khi Hàn Bách quay về nó sẽ thế nào đây? Có phải là cũng lo lắng đến mất ăn mất ngủ như con lúc này không?
Những lời nói nghẹn ngào của Lâm Tú Như khiến Tống Vi vực dậy khỏi vũng lầy bi thương.
Cô gật đầu rồi lau đi nước mắt trên mặt mình, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo
- Dạ.. mẹ nói đúng, con không được yếu đuối như vậy. Hàn Bách anh ấy chỉ là đang bận việc đột xuất gì thôi, chút nữa sẽ về với con ngay mà. Không khóc, con không khóc nữa, con đi rửa mặt rồi ra ăn sáng nếu không lát nữa Hàn Bách về lại không vui.
Nói xong Tống Vi đi vào toilet dưới phòng khách, Hạnh Nham cũng nhanh chóng đi theo cô vào trong.
Hàn Sơn đi đến ôm lấy bả vai đã run lên vì khóc của Lâm Tú Như, nhẹ giọng động viên bà
- Em bình tĩnh đi, chắc Hàn Bách nó bận việc gì đó thôi. Anh đã cho thêm người đi tìm rồi, sẽ nhanh chóng có tin tức truyền về mà.
- Em có dự cảm không lành anh à, Hàn Bách nó yêu tiểu Vi nhiều như vậy, con bé còn đang mang thai, nó không thể nào lại yên lặng biến mất như thế được.. Em sợ nó đã gặp chuyện gì không may rồi..
Lâm Tú Như che miệng để không phát tiếng nấc ra ngoài, bà ngồi bệch xuống sô pha ôm lấy ngực trái mà khóc không thành tiếng..
- Em bình tĩnh đi mà, sẽ không có chuyện gì đâu.. Lát nữa tiểu Vi trở ra thấy em khóc, nó lại khóc theo nữa thì càng rối hơn.
- Lão gia, có khách đến tìm phu nhân.
Tiểu Sa từ bên ngoài hớt hãi chạy vào, theo sau chính là Lục Đình Thâm.
Lâm Tú Như vội lau đi nước mắt bà cùng Hàn Sơn đứng dậy nhìn người thanh niên lạ mặt đang đứng trước mặt mình..
Nét mặt Lục Đình Thâm vô cùng căng thẳng, anh nhìn ông bà Hàn Gia rồi liền lên tiếng
- Hai bác là ba mẹ của Hàn Bách đúng không?
Nghe đến Hàn Bách, Lâm Tú Như liền đi nhanh đến đối diện với Lục Đình Thâm gấp gáp hỏi
- Đúng rồi, cậu biết con trai tôi đang ở đâu sao?
- Hàn Bách đang ở bệnh viện. Tôi đến đưa Tống Vi đến gặp cậu ấy, lần cuối..
Hai từ "lần cuối" vừa phát ra khỏi cổ họng nghẹn cứng của Lục Đình Thâm cũng là lúc Tống Vi vừa quay trở ra những gì Lục Đình Thâm vừa nói cô cũng nghe không sót chữ nào nhưng vẫn cho là mình đã nghe nhầm. Cô lê từng bước chân nặng nề như mang theo xiềng xích đi đến trước mặt Lục Đình Thâm..
Đôi môi nhỏ nhắn đã khô nứt vì cơ thể mất nước khẽ mấp máy khó khăn lên tiếng.
- Anh vừa nói gì? Lục Đình Thâm, anh đang đùa đúng không, anh ở bên Mỹ làm sao gặp được Hàn Bách chứ. Anh gạt em.
Nhìn Tống Vi khóc nghẹn mà ai nấy đều bật khóc theo, hai mắt Lục Đình Thâm cũng đã đỏ hoe.
Anh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tống Vi rồi khẽ nói.
- Anh đưa em đi gặp Hàn Bách.. Anh ấy đang chờ em.
- ---------------
Chiếc xe BMW dừng trước cổng bệnh viện, Lục Đình Thâm dìu Tống Vi đến phòng bệnh chăm sóc đặt biệt, nơi mà người cô yêu nhất đang chờ đợi..
Cánh cửa trắng xóa mở ra, bên trong là hình ảnh người thanh niên cả người chằng chịt dây nhợ, ánh mắt đỏ hoe đang nhìn về phía Tống Vi, khóe môi cố gắng tạo ra một nụ cười dịu dàng.
Anh nhấc bàn tay run run lên hướng về phía cô khẽ thều thào
- Bảo bối..
Tống Vi vội đi đến nắm lấy tay anh, nước mắt cũ vừa lau đi thì giọt khác lại rơi xuống, đôi mắt to tròn mà anh yêu thích giờ đây đã sưng húp.
Người thanh niên ngay trước mắt cô lúc này chính là người cô đã chờ đợi suốt đêm qua đây sao? Nhưng giờ đây cô lại muốn nói rằng không phải, đây không phải là Hàn Bách, không phải chồng của cô nhưng sự thật vẫn diễn ra ngay trước mắt, cô có muốn phủ nhận cũng không thể trốn tránh được nữa.
Cô muốn gọi tên anh, muốn hỏi anh chuyện gì đã xảy ra, muốn hỏi rằng rồi anh sẽ khỏe lại đúng không nhưng cổ họng đã nghẹn cứng, có nói thế nào cũng chỉ là những âm thanh khàn đặc không rõ ràng..
Ngón trỏ thon dài khẽ đặt lên môi cô, anh mỉm cười..
- Đừng khóc, bảo bối của anh là người mạnh mẽ, kiên cường, sao giờ lại yếu đuối rồi. Cười lên cho anh xem đi, được không?
Từng câu từng chữ của anh là mỗi một nhác dao cứa mạnh vào trái tim nhỏ bé bên trong lồng ngực Tống Vi..
Cô ngoan ngoãn mỉm cười, cười tươi nhất có thể, cười trong muôn vàn nỗi đau đang dằn xé trong lòng, cười để anh được an tâm.
- Ngoan.
Hàn Bách xoa xoa đầu cưng chiều cô như thói quen vẫn hay làm rồi cố gắng nói tiếp
- Đoạn đường sau này, anh không thể đi cùng em nữa rồi.. Bảo bối à, hứa với anh em phải sống thật tốt, anh đi rồi em đừng khóc có được không? Anh không muốn nhìn thấy em buồn, khóc kể cả đau khổ nữa. Mỗi người đều phải trải qua sinh lão bệnh tử, ai rồi cũng phải đi về một thế giới khác, anh cũng vậy chỉ là mạng anh không tốt nên đi sớm hơn một chút. Em đừng đau buồn, anh vẫn sẽ luôn dõi theo em, nhìn em hạnh phúc..
Hàn Bách cảm thấy khó thở nên ngừng một chút rồi mới khẽ nói
- Em hứa với anh một chuyện được không?
Tống Vi nắm chặt tay anh, cơ thể không ngừng run rẩy vì những tiếng nấc nghẹn ngào, cô gật đầu đồng ý với anh
Anh đưa bàn tay còn lại chạm vào mặt cô,nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt vẫn không ngừng tuôn xuống..
- Sau này phải biết tự chăm sóc mình, còn phải thay anh dạy dỗ tiểu bảo bối của chúng ta nên người. Anh vô dụng không thể thực hiện lời hứa với em, đừng trách anh được không?
Tống Vi liên tục lắc đầu, nghẹn ngào nói
- Em.. một mình em làm sao có thể vừa làm mẹ vừa làm ba được chứ, anh đã hứa với em sẽ cùng con chúng ta bước vào lễ đường chứng kiến hôn lễ của hai ta, anh còn hứa sẽ cùng em nhìn tiểu bảo bối trưởng thành từng ngày, sao giờ anh lại nói không thực hiện được rồi nhẫn tâm bỏ mặc tất cả.1
Em không cho phép anh đi đâu hết. Sau này phải sống tốt gì chứ, không có anh làm sao em sống tốt được.
Mỗi câu Tống Vi nói ra là trái tim anh lại quặn thắt, nước mắt cứ thế lăn dài xuống thấm vào gối.
Anh cũng rất muốn trọn đời bên cô chứ nhưng mà không thể nữa rồi..
- Anh xin lỗi. Rồi thời gian sẽ xóa nhòa tất cả thôi..Anh cũng đâu muốn rời xa em, nhưng không còn cách nào khác nữa. Em trách anh cũng được, hận anh cũng được nhưng phải hứa với anh sau này phải sống thật tốt, thật vui vẻ và hạnh phúc...được không.?
Hàn Bách chỉ còn lại chút hơi sức yếu ớt, anh cố nói ra những lời sau cùng trước khi bản thân rời xa cõi đời này, anh muốn được nghe Tống Vi hứa với anh rằng sau này cô sẽ mạnh mẽ, vui vẻ sống tốt.
Cơn nhói đau nơi ngực trái dồn đến khiến anh không thể thở nỗi, mỗi hơi thở của anh ngày càng nặng nề, siết chặt bàn tay nhỏ nhắn trong tay mình, ánh mắt kì vọng mong chờ cái gật đầu từ Tống Vi..
- Em hứa..
Cuối cùng thì Tống Vi cũng chịu gật đầu đồng ý.
Hàn Bách mỉm cười mãn nguyện rồi luồng tay ra sau gáy cô, nhẹ nhàng kéo xuống dùng chút hơi thở cuối cùng đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào, thứ dịch thủy mặn đắng mang theo biết bao đau đớn từ hai đôi mắt ấy vẫn liên tục rơi xuống hòa vào nụ hôn vĩnh biệt.
Hàn Bách dần mất đi ý thức, mọi tuần hoàn trong cơ thể đã bắt đầu ngừng hoạt động, sau cùng là tiếng máy đo nhịp tim ngân dài lên trong căn phòng bi thương. Bàn tay đang đặt sau gáy Tống Vi lặng lẽ rơi xuống, cái siết tay thật chặt lúc này cũng trở nên hờ hững lỏng lẽo.
Nụ hôn đang diễn ra giờ đây chỉ còn mỗi mình Tống Vi trao đi mà vĩnh viễn không bao giờ được nhận lại nữa.
- Em hứa.. sẽ sống thật tốt, sẽ thay anh dạy con của chúng ta nên người, anh yên tâm nha.
Ông xã à, em yêu anh!
Những lời nói sau cùng được phát ra từ cổ họng nghẹn ngào của Tống Vi cũng là lúc cô ngất đi ngay bên cạnh Hàn Bách, bàn tay nhỏ nhắn vẫn chưa một giây nào rời khỏi tay anh.
.......
Có nỗi đau nào to lớn bằng nỗi đau âm dương cách biệt. Yêu nhau, nhớ nhau nhưng chẳng thể chạm tới.