Mê Hồn Luyến

Chương 65: Mãi mãi..là bao lâu?




Tháng 12 thời tiết se lạnh cùng chút ánh nắng sáng làm lòng người dễ chịu và ấm áp..

Tống Vi mặc chiếc váy ngủ trắng được thiết kế kiểu tay lỡ dài đến khuỷu tay, chân váy phủ qua đầu gối, mái tóc đen nhánh xõa dài ngang vai khẽ đung đưa theo làn gió, cô ngồi trên xích đu vẽ tranh như nàng công chúa xinh đẹp trong khu vườn đầy hoa tulip hòa vào khung cảnh thơ mộng..

- Vẽ tranh sao không ở trong phòng..Trời lạnh.. em ra đây làm gì?

Hàn Bách vừa từ bên ngoài trở về không thấy Tống Vi đâu anh đã sốt sắng, hỏi người làm mới biết được cô đang ở ngoài vườn, nên liền mang theo áo khoác đi ra tìm..

Nụ cười ấm áp rạng rỡ trên gương mặt thanh tú, cô nhìn anh ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.. nhích qua một bên để anh ngồi xuống rồi mới nhẹ nhàng trả lời..

- Trong phòng ngột ngạt nên em ra đây cho thoáng..

- Ra ngoài thì phải mặt thêm áo thời tiết này rất dễ bị bệnh..

Vừa nói anh vừa choàng áo khoác cho cô xong sau đó còn chu đáo giúp cô vén tóc ra sau tai

- Sau này em sẽ chú ý hơn.. Không để anh phải lo lắng nữa.

Chiếc đầu nhỏ ngoan ngoãn tựa vào vòm ngực của anh, cô lắng nghe nhịp đập từ trái tim đang rộn ràng nơi ngực trái..

- Cảm ơn anh..

Hàn Bách sưởi ấm cho cô bằng cách nắm lấy bàn tay đã có chút lạnh giá đưa lên môi mình vừa thổi vừa trầm giọng hỏi lại..

- Cảm ơn anh chuyện gì?

- Sáng nay em có đọc tin tức, Giai Tuyết Ny bị mấy tay nhà báo bắt gặp trong bộ dạng thân tàn ma dại, hai bàn tay còn bị bỏng rất nặng.. Em biết là anh thay em đòi lại công bằng..

- Nhanh vậy sao? Mới được thả ra tối qua sáng nay đã được lên trang đầu rồi..

Hàn Bách nhoẻn miệng cười, anh đặt hai bàn tay cô nằm trọn trong lòng tay mình rồi mới nói tiếp.

- Anh đã từng hứa với lòng mình rằng những ai làm em tổn thương thì nhất định phải trả lại gấp đôi. Bảo bối của anh, không ai được động tới dù chỉ là một sợi tóc.

Tống Vi ngước lên nhìn anh, chu đôi môi nhỏ nhắn mang theo ý cười hỏi..

- Vậy nếu anh làm em tổn thương thì sao?

- Nếu thật sự có ngày đó thì anh sẵn sàng giao súng cho em thẳng tay bắn vỡ vụn con tim anh.

Cô cười rồi vòng tay qua eo ôm lấy anh..

Hỏi như vậy thôi nhưng cô tin rằng ngày anh làm tổn thương cô chắc chắn sẽ không xuất hiện..

- Em định hoạt động lại công ty nước hoa.. Mặt bằng cũng tìm được rồi nhân viên cũng đã tuyển được một ít, thêm một số nhân viên cũ trước đây họ sẵn sàng chuyển tới tiếp tục làm việc với em, giờ chỉ cần ra mắt sản phẩm mới chính thức bước vào hoạt động..

- Em chuẩn bị khi nào mà nhanh vậy?

Dạo gần đây anh bận việc chỉnh đốn lại nội bộ ở tập đoàn Hàn Thị 2 được đổi tên từ tập đoàn GG của Giai Tử Hào trước đó, nên thường xuyên đi sớm về muộn, buổi trưa chỉ gặp mặt cô một lúc trong bữa ăn rồi lại tất bật trở lại công việc. Giờ nghe cô nói đã chuẩn bị mở lại công ty đâu vào đấy thì hơi có chút bất ngờ..

- Buổi sáng em đi một lúc thì về chuẩn bị bữa trưa để cùng ăn với anh, ăn trưa xong anh đi làm thì em cũng ra ngoài.. Vừa đúng một tuần là mọi thứ ổn thỏa..

Giọng điệu tự tán thưởng chính mình của Tống Vi khiến Hàn Bách khẽ cười, anh vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô trầm giọng nói..

- Vất vả cho em rồi...

- Đâu có.. được tự tay kiếm ra tiền em không thấy vất vả chút nào.. Em không muốn làm gánh nặng cho anh, nếu chẳng may một ngày nào đó anh hết tiền thì lúc đó em có thể nuôi anh rồi.. Được bao nuôi một anh chồng siêu cấp đẹp trai chắc là vinh hạnh lắm nhỉ...

Nói đến đây hai mắt cô đã long lanh cả lên, đôi môi đỏ mọng không thể ngưng được nụ cười tươi tắn..

Cô đang tưởng tượng ra cảnh một ngày đẹp trời, sau khi tan làm trở về nhà đã thấy cơm canh tươm tất cạnh bàn ăn là một anh chàng lịch lãm điển trai đang ngồi chờ dưới ánh nến lãng mạng.. Lúc đó bản thân thật tự hào vì mình chính là một người phụ nữ tài giỏi, độc lập tài chính có được một gia đình hoàn hảo.. Điều đó còn gì bằng đâu chứ..

Nhìn thấy nét mặt đăm chiêu mơ mộng của Tống Vi làm anh phải bật cười thành tiếng, đưa tay véo gò má hồng hào trên gương mặt trắng nõn nà kia một cái rồi nói..

- Em đang tưởng tượng cái gì vậy hả?

Tống Vi che miệng cười khúc khích, vươn người tới gần mặt anh hơn

- Em đang nghĩ tới cảnh sau một ngày dài bận bịu công việc thì khi về đến nhà đã có anh chờ trong bữa tối dưới ánh nến lung linh lãng mạn..

Khẽ thì thầm bên tai anh vài câu rồi đứng dậy trước khi vào nhà còn tặng anh cái nháy mắt tinh nghịch.

Hàn Bách nhìn theo bóng dáng tung tăng của cô mà mỉm cười ôn hòa..

Nhưng nụ cười đó nhanh chóng nhạt dần, thay vào đó là sắc mặt mang đầy tâm trạng..

Anh lấy từ trong túi quần ra tờ giấy, tựa đề là bốn từ kết quả xét nghiệm.. Nhìn một lúc đôi mắt trong trẻo giờ đây đã dần đỏ, sâu bên trong ánh mắt đó là sự thống khổ bi thương..

Tiếp đó là căm phẫn, anh tức giận xé tờ giấy thành từng mảnh vụn rồi mệt mỏi ngã người ra sau, ngước mặt đối diện là bầu trời xanh thẩm nhưng lòng anh lúc đầy đã giăng đầy mây đen mù mịt..

Trời kéo mây đen, ắt hẳn sẽ có mưa.. Đúng vậy, từ nơi khóe mi kia một giọt nước nóng ấm mang theo nỗi sầu nặng trĩu trong anh thờ ơ rơi xuống..

Vừa rồi là khung cảnh thơ mộng có đôi công chúa và hoàng tử tình tứ nồng nàn bên nhau khiến ai nhìn thấy đều phải âm thầm ngưỡng mộ..

Nhưng giờ đây, cảnh tượng này người thanh niên mang nét mặt khổ sở cô đơn một mình ngồi dưới làn gió đông lạnh lại cho người ta cảm giác bi ai bứt rứt khó chịu trong lòng..

- Anh.. Vào nhà ăn trái cây với em đi.. Sao ngồi ngoài đó luôn vậy?

Chờ mãi không thấy anh vào, Tống Vi lại lần nữa quay trở ra, đi còn chưa tới chỗ anh cô đã chu môi lên dõng dạc nói to..

Hàn Bách thoáng giật mình, nhét vội mấy mảnh giấy vào túi quần, lau đi giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi rồi đứng dậy nhìn cô mỉm cười..

- Lại đây..

- Làm gì?

Tống Vi nghiêng đầu khó hiểu nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời đi tới gần anh hơn..

Hàn Bách dang tay ôm chầm lấy thân hình mảnh khảnh vào lòng. Qua mỗi một phút lại siết chặt vòng tay hơn cứ như sợ chút nữa sẽ chẳng còn được bên cạnh cô gái này nữa..

Anh cố gắng trầm ổn lên tiếng để cô không cảm thấy bất thường..

- Tiểu Vi.. Anh yêu em.. Yêu rất là nhiều, em phải ghi nhớ, Tống Vi chính là bảo bối của Hàn Bách. Sau này nếu như, anh chỉ nói là nếu như thôi, nếu như anh đột nhiên biến mất thì em phải mạnh mẽ, tiếp tục sống cho tốt và tìm người đàn ông khác thay anh chăm lo cho em. Nếu một ngày không còn anh nữa em đừng khóc, vì dù là ở đâu anh vẫn luôn dỗi theo em, anh không muốn thấy em khóc. Bảo bối của anh đẹp nhất là khi cười, em cười em hạnh phúc anh mới vui vẻ an lòng.. Nhớ chưa.

Tống Vi nhíu mày, rời khỏi cái ôm của Hàn Bách cô có cảm giác giống như anh đang sắp phải đi đâu đó rất xa, những câu nói của anh không giống đang dặn dò thông thường mà giống như trăn trối vậy, điều đó khiến cô cảm thấy không được an tâm..

- Anh sắp phải đi đâu mà không mang em theo sao?

Câu hỏi của cô một lần nữa như hàng vạn mũi tên cùng lúc xuyên qua nơi ngực trái. Nó đau, đau đến ngạt thở nhưng vẫn phải mỉm cười để cô không lo lắng..

Anh luồng tay qua làn tóc óng ả đặt tay nơi sau gáy cô, khẽ cười nhẹ..

- Anh không đi đâu cả. Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.

Dứt lời là một nụ hôn ngọt ngào anh trao tặng cho người con gái anh yêu..

Hôm nay anh không cuồng nhiệt như mọi khi mà chỉ nhẹ nhàng mút lấy cánh môi non nớt kia, cùng hòa quyện vào những dư vị mang đầy mật ngọt trong khoang miệng cô..

Hôn, môi khẽ cười.. Nhưng thứ nước mặn đắng kia cứ không cầm được mà lại vương trên khóe mi anh..

Mấy ai biết.. Mãi mãi là bao lâu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.