Mê Hồn Luyến

Chương 43: Lựa chọn




[ CỐC.CỐC. CỐC]

Tống Vi đang ngồi trên bàn xem lại một số bản thảo về qui trình chế tạo loại nước hoa mới thì có người gõ cửa phòng, cô đành bỏ dở đi ra mở cửa.

Từ ngày có hai người đàn ông kia đến sống cùng Tống Vi không dám tiếp tục duy trì thói quen không đóng cửa phòng như trước đây nữa..

[ Cạch..]

- Đình Thâm, tìm em có chuyện gì sao?

Lục Đình Thâm nghiêng đầu cười nhẹ hỏi cô..

- Phải có việc mới được tìm em hả?

- Ý em không phải vậy, bình thường giờ này anh bận làm việc nên..

- Hôm nay anh rảnh, mà em không muốn cho anh vào trong sao?

- Đâu có đâu có.. anh vào đi..

Tống Vi cười cười nép qua một bên cho Lục Đình Thâm đi vào rồi đi theo sau, cô vẫn để cửa mở, điều này khiến Lục Đình Thâm có chút không vui..

Cô sợ anh làm chuyện gì đó với cô nên mới không đóng cửa, hay là sợ người kia biết cô ở cùng anh sẽ không vui..

Lục Đình Thâm ngồi trên giường, nhìn qua bàn rồi hỏi cô

- Em đang làm việc sao?

- Ừm.. đang xem lại bản thảo chuẩn bị sáng tạo sản phẩm mới..

Lục Đình Thâm đi đến chỗ cô cầm lên một quyển sổ tay trong đó có ghi lại những lịch trình quan trọng của Tống Vi anh tùy ý lật đến trang được viết gần đây nhất xem..

- Tối mai em có buổi tiệc dành cho họa sĩ, có định đi không?

- Buổi tiệc này khá quan trọng nên không thể không dự, vả lại còn có sự góp mặt của những họa sĩ nổi tiếng, còn được trưng bày rất nhiều tranh để thưởng thức em cũng muốn đi để học hỏi thêm kinh nghiệm..

- Anh đi cùng em..

- Không..Không cần đâu, em tự đi được rồi..

Tống Vi lập tức xua tay từ chối, cô không dám nghĩ đến nếu Hàn Bách biết được Lục Đình Thâm cùng đi với cô thì chắc chắn anh cũng sẽ đòi đi theo. Vốn định được thư giản một hôm xem ra là không dễ dàng gì rồi..

- Vậy để anh đưa em đến đó rồi ở ngoài chờ em..

Tống Vi lưỡng lự suy nghĩ.. cô đã từ chối cho anh đi cùng giờ chẳng lẽ kể cả việc để anh đưa đi cô cũng không cho..

- Anh đưa em đến đó cũng được khi nào xong tiệc em sẽ gọi cho anh..

- Ừm..

Lục Đình Thâm cười nhẹ gật đầu rồi cũng không nói gì thêm.

Bầu không khí thoáng chốc lại rơi vào yên tĩnh.. Tống Vi cũng không biết nên nói gì, cô đành quay mặt về bàn tiếp tục xem bản thảo..

Lục Đình Thâm anh ngồi đó nhìn cô mãi một lúc rồi mới đi đến bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau, chiếc cằm v line của anh đặt lên vai Tống Vi anh từ từ cảm nhận hương thơm ngọt ngào khiến lòng người quyến luyến trên thân thể mảnh mai này..

Tống Vi ngồi bất động, cô chỉ dám khẽ lên tiếng..

- Đình Thâm..anh làm gì vậy?

- Muốn ôm em một lúc..

Giọng anh nhẹ nhàng trả lời rồi ngồi xuống cạnh cô, bàn tay đầy lực của anh nhấc cô đặt lên đùi mình, một tay đặt trên eo tay còn lại giữ sau gáy..ánh mắt thâm tình nhìn Tống Vi dường như anh đang đặt một hi vọng to lớn nào nơi cô mong mỏi được cô đền đáp tấm chân tình của anh..

- Vi Vi.. anh yêu em.. rất yêu em..

Lục Đình Thâm cong môi như cười anh khẽ thì thầm bên tai cô rồi dần di chuyển đến gần mặt cô hơn, anh nghiêng nhẹ đầu muốn đặt môi mình lên đôi môi đỏ mọng phía trước khi khoảng cách đã rất gần anh cứ tưởng cô sẽ đồng ý mà bắt đầu nhắm hờ mắt cảm nhận nụ hôn ngọt ngào này nhưng chỉ vừa chạm nhẹ lên môi, Tống Vi đã vội né tránh bờ môi của anh cô rời khỏi người Lục Đình Thâm đi qua giường ngủ ngồi.. hai tay cô không ngừng bấu víu vào nhau..

Cô cảm thấy áy náy...thấy có lỗi với Lục Đình Thâm nhưng khi ở bên anh cô thật sự không có được thứ cảm giác muốn gần gũi anh, nói đúng hơn là sợ, cô sợ phải đối diện với Lục Đình Thâm trong những hoàn cảnh ngột ngạt này..

Đã có rất nhiều lần cô thử tìm cái cảm giác bồi hồi, trái tim đập rộn ràng lệch nhịp giống như khi cô ở bên cạnh Hàn Bách nhưng lần nào cũng không thể tìm được...

Lục Đình Thâm hụt hẫng khi thấy cô từ chối mình, anh cười đau xót, cảm thấy sóng mũi cay cay..anh ngước mắt nhìn lên trần nhà hít vào một hơi sâu rồi từ từ thở ra điều chỉnh lại tâm trạng..

- Em ngủ sớm đi. Anh về phòng làm việc.

Giọng anh trầm khàn vang lên rồi đi ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại từ khóe mi Tống Vi lăn dài xuống một giọt nước mắt, cô ngậm ngùi bật khóc nức nở..

Cô lại làm một người nữa tổn thương vì mình, Lục Đình Thâm yêu cô đó đâu phải lỗi của anh ấy..

Lỗi là ở nơi cô, cô không thể mang cho anh hạnh phúc. Trái tim của cô ngay từ đầu đã thuộc về một người khác, đúng ra cô không nên gieo cho anh hi vọng để rồi giờ đây chính mình lại nhẫn tâm đạp đổ mọi nổ lực mọi hi vọng trong anh..

Ai cũng nghĩ được nhiều người yêu thích là niềm kiêu hãnh đáng tự hào là niềm hạnh phúc nhất nhưng thật ra không phải vậy.

Đứng trong hoàn cảnh phải lựa chọn một trong hai người, mà người nào cũng tốt cũng dành những điều thiêng liêng nhất cho mình thật sự rất khó để lựa chọn, vì chọn ai đi chăng nữa cũng sẽ có một phải chịu người tổn thương.

Tống Vi không muốn nhìn thấy ai phải vì mình mà khổ sở, tâm can đau đớn, nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì có đúng không?

Cô vẫn cho Lục Đình Thâm hi vọng nhưng vốn chẳng thể nào khiến hi vọng đó trở thành hiện thực. Vậy cô thà nhẫn tâm một lần, đối mặt với anh đối mặt với tình cảm của chính mình, nút thắt càng tháo lại càng chặt thôi thì dứt khoác thẳng tay cắt đứt cho xong..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.