Mê Hồn Luyến

Chương 30: Hàn bách lâm bệnh




_BỆNH VIỆN S_

Tối qua Hàn Bách được đưa vào bệnh viện thuộc chi nhánh Tập Đoàn Hàn Thị trong tình trạng hôn mê..

Các bác sĩ đã khám và chuẩn đoán ra được kết quả, ngồi trước ông bà Hàn Gia vị bác sĩ khó khăn nói..

- Tình hình của Hàn thiếu gia nếu cứ tiếp tục kéo dài e là sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ sau này, mọi người nên sớm tìm được người mà cậu ấy cần vì chỉ có cách này mới giúp bệnh tình của ngài ấy thuyên giảm. Căn bệnh này là do tinh thần lâu ngày bị áp lực,căng thẳng, thêm việc nhiều ngày mất ngủ nên thường xuyên làm bệnh nhân đau đầu và sinh ra ảo giác.

Hàn Lão Gia cau chặt mày nhìn vị bác sĩ, ông không tin con trai mình chỉ vì một người phụ nữ mà lâm vào căn bệnh quái đảng này..

- Ý ông là không thể trị khỏi bằng thuốc.?

- Thuốc chỉ giúp ngài ấy giảm cơn đau đầu, chứ không thể trị dứt điểm được. Căn bệnh này phụ thuộc rất lớn vào tinh thần của bệnh nhân cho nên..

Lâm Tú Như không thể kìm nổi nước mắt, bà được Hàn Diệc dìu ra khỏi phòng trực của bác sĩ.

- Bây giờ biết tìm cô ta ở đâu đây chứ.. Nếu ngay từ đầu em tin tưởng con thì có lẽ sẽ không khiến Hàn Bách nó lâm bệnh như bây giờ..

Bà ôm ngực đau xót, giọng nói đã nghẹn ngào. Giá như hai năm trước bà tin vào tình yêu của con trai mình, không vì chút địa vị cân xứng của Giai Gia và Hàn Gia mà mặc cho Giai Tuyết Ny làm xằng làm bậy thì hiện tại đứa con duy nhất của bà cũng không trở nên tồi tệ như thế..

- Em đừng tự trách nữa. Anh sẽ cho người tìm cô gái đó về rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi..

...----------------...

_NEW YORK _

Sau hơn ba tháng điều trị chân của Lục Đình Thâm cũng đã khỏi, anh có thể tự đi lại mà không cần chống nạng nữa.

Vậy mà ai đó vẫn mặt dày chưa chịu về nhà mình mà cứ lì mặt ở nhà Tống Vi..

Sáng nay anh cố tình dậy sớm canh lúc Tống Vi còn ngủ chuẩn bị bữa sáng cho cô, anh làm món thịt xông khói và trứng một trong những món ăn sáng yêu thích của người phương Tây. Ba anh là người Mỹ còn mẹ anh là người gốc Hoa cho nên anh là con lai vì vậy Lục Đình Thâm mang vẻ ngoài rất cuốn hút, anh cao tận 1m89, thân hình lịch lãm, gương mặt V line sóng mũi cao và điểm nhấn khiến anh càng thu hút người khác chính là đôi mắt sáng, long lanh còn có khả năng “sát thương” làm bất cứ ai nhìn vào đều khó có thể rời mắt.

Tống Vi từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy dáng vẻ ân cần, sự tỉ mỉ, nhẹ nhàng của Lục Đình Thâm khi nấu ăn khác hẳn với hình ảnh vững chãi, vụng về thường ngày. Quả thật câu nói " Đàn ông quyến rũ nhất là khi vào bếp" không sai chút nào, ngay lúc này Tống Vi chẳng thể nào rời mắt khỏi anh..

- Em định nhìn anh đến no luôn à, anh biết anh rất đẹp trai nhưng bị em nhìn lâu anh cũng cảm thấy ngại đó..

Lục Đình Thâm quay lại nhìn cô cười ấm áp buông lời trêu ghẹo khi thấy Tống Vi cứ ngẩn người ra nhìn mình..

Tống Vi ngại đỏ cả mặt, cô ngồi xuống ghế lúng túng nói..

- Em..em đói rồi anh đã nấu xong chưa?

Lục Đình Thâm mở lò nướng lấy đĩa thịt ra đặt trước mặt Tống Vi môi anh vẫn nở nụ cười yêu chiều..

- Xem em kìa, lại đỏ mặt hết rồi. Những lúc thế này em có biết là em làm tim anh đập liên hồi và lại rơi mất một nhịp ở nơi em rồi không.?

- Đình Thâm, anh mà còn trêu nữa là em giận anh thật đó..

Tống Vi nhìn Lục Đình Thâm chu môi đáng yêu nói.

Dáng vẻ này từ khi rời xa Hàn Bách đến nay vẫn chưa lần nào xuất hiện, vậy mà hiện tại lại lần nữa xuất hiện trên gương mặt cô nhưng người khiến cô phải đỏ mặt không phải là anh nữa rồi..

- Được được anh không trêu em nữa, cục cưng mau ăn sáng đi nào

Lục Đình Thâm đặt cạnh phần ăn của cô một ly nước cam, anh nghiêng đầu nhìn cô cười nói..

- Anh cũng ăn đi.. Còn phải đến công ty nữa đó.. Ở đó mà lo chọc ghẹo em.

Tống Vi lườm yêu anh một cái rồi cắt một miếng thịt nhỏ cho vào miệng..

- Hình như tuần sau em phải đi dự buổi lễ đấu giá tranh từ thiện đúng không?

- Dạ. Có ba bức tranh được đưa ra đấu giá trong đó có một bức là của em.

- Hôm đó anh đi cùng em.

- Anh không bận chuyện công ty sao?

Tống Vi lấy khăn giấy lau miệng cô nhìn anh hỏi rồi uống một ngụm nước cam..

- Anh sắp xếp được. Chỉ cần đi với em những chuyện khác đều không quan trọng.

Lục Đình Thâm nhìn cô nháy mắt tinh nghịch..

- Lại trêu em. Không nói chuyện với anh nữa. Em lên phòng chuẩn bị tới công ty đây.

Nói xong cô mang theo ly nước cam lên phòng bỏ lại Lục Đình Thâm nhìn theo cô cười hạnh phúc..

- Anh nhất định sẽ sưởi ấm được trái tim của em..

...----------------...

Hàn Bách đang bận xử lý một số bản kế hoạch phát triển mới cho Tập Đoàn thì đầu anh lại truyền tới cơn đau nhức, anh day day hai thái dương mệt mỏi tựa lưng ra sau ghế, nhắm mắt thư giãn..

[ Reng Reng Reng]

Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, nhạc chuông vang lên hồi lâu nhưng anh dường như không có ý định sẽ nghe máy..

[ Reng Reng Reng]

Lần nữa lại có cuộc gọi đến, anh thờ ơ cầm máy lên chẳng để ý là ai gọi đến mà trượt qua nghe máy ngay..

[ Hàn thiếu gia tới điện thoại của người anh em đây mà cậu cũng không muốn nghe máy à]

Đầu dây bên kia là giọng một thanh niên đang phấn khích châm biếm anh..

- Lý Thiên Kỳ cậu từ xa xôi gọi về cho tôi là có chuyện gì sao? Còn không mau nói đi, vẫn lôi thôi như ngày nào.

Hàn Bách vẫn nhắm mắt ngồi thư giãn, nhàm chán trả lời phía bên kia..

[ Hừm. Cái tên lãnh băng nhà cậu vẫn không thay đổi chút nào. Không thèm dài dòng với cậu. Tuần sau tôi có tổ chức buổi lễ từ thiện quy mô lớn định mời Hàn thiếu đây góp mặt để tăng thêm kịch tính. Cậu không được từ chối]

- Vật được đưa ra đấu giá là gì? Phải xem tôi có hứng thú không đã..

Hàn Bách mở mắt ra, môi mỏng khẽ cong lên..

[ Là những bức tranh tuyệt tác của các họa sĩ nổi tiếng, trong đó có một bức của họa sĩ nữ Thiên Vi người vừa đạt giải quán quân nữ họa sĩ tài năng nhất năm vừa rồi. Cậu thấy thế nào]

Giọng bên kia tràn đầy đắc ý..nhưng chờ mãi một lúc mới nghe thấy câu trả lời từ Hàn Bách..

- Được rồi, cậu nhắn lịch trình cụ thể cho tôi. Hôm đó tôi sẽ tới.

[ Ok. Đa tạ Hàn thiếu đã nể mặt tại hạ.. Cúp đây, bái bai ]

Hàn Bách nhìn màn hình điện thoại anh khẽ lẩm bẩm bốn từ..

- Họa sĩ Thiên Vi.?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.