Sáng hôm sau Tống Vi được Lục Đình Thâm đưa đến công ty trước biết bao ánh mắt ngưỡng mộ, một nữ nhân viên chạy tới ôm cánh tay cô cười nói..
- Xếp.. chị thật sướng nha công việc thì thành công còn tình yêu thì mỹ mãn em ước gì được một phần như chị thôi cũng mãn nguyện rồi..hihi
- Đường Nguyệt Nhi.. dạo này chị thấy em lớn gan lắm rồi ha.. còn dám nhìn ngó chuyện riêng của chị..
Tống Vi bỏ túi xách lên bàn làm việc rồi quay lại chỉ vào trán nữ trợ lý của mình cong môi nói..
- Xếp.. chuyện chị và Lục Tổng cả công ty mình ai mà không biết chứ, ngày nào xếp cũng được Lục Tổng đưa đi đón về có ai không thấy đâu, Lục Tổng nổi tiếng là lạnh nhạt với phụ nữ ấy vậy mà lại hết lòng chu đáo với xếp. Những ngày lễ không thiếu một ngày nào mà không có quà cho xếp..hôm nào cũng sai người đem bữa trưa đến không thì đích thân qua đón chị đi ăn.. Xếp ơi có mỗi chị là không nhìn ra tình cảm của người ta thôi đó..
Cô trợ lý chu môi lên nói không chút kiêng dè, vì cô biết Tống Vi là một vị xếp tốt rất hòa nhã với nhân viên nên trong công ty ai ai cũng hết lòng làm việc..
- Em đó.. chị và Lục Tổng chỉ là tình cảm anh em thôi. Không như mọi người nghĩ đâu..
- Em dám chắc 100% là Lục Tổng yêu chị rồi..
- Nguyệt Nhi.. em mà còn nói nữa tháng này chị trừ lương đó nha..
- Dạ dạ.. em không nói không nói nữa. Xếp chị đừng nóng mà.. chị tức giận trông thật là đáng yêu.. haaha..
Nguyệt Nhi cười trêu ghẹo cô rồi chạy về bàn làm việc của mình bắt đầu công việc..
- Cái con bé này..
Tống Vi lắc đầu cười trừ rồi cũng ngồi vào bàn làm việc..
[ Reng..Reng..Reng]
Màn hình điện thoại hiển thị số lạ gọi đến cô trượt qua nghe máy..
- A lô tôi là Tống Vi cho hỏi ai vậy?
[....]
- Được được tôi sẽ tới ngay..
Tống Vi tắt máy bỏ điện thoại vào túi xách rồi đứng dậy nói với Nguyệt Nhi..
- Nguyệt Nhi hôm nay hủy hết tết cả các cuộc hẹn giúp chị, bây giờ chị có việc gấp phải ra ngoài có việc gì quan trọng cứ gọi trực tiếp cho chị.
Nói xong cô vội vã đi ra ngoài nhìn nét mặt vô cùng lo lắng của Tống Vi khiến Nguyệt Nhi cũng bất an theo..
...----------------...
_BỆNH VIỆN A TẠI NEW YORK _
- Cô ơi cho tôi hỏi bệnh nhân Lục Đình Thâm vừa được đưa vào cấp cứu hiện đang ở phòng nào vậy ạ?
Tống Vi hớt hãi chạy vào bệnh viện hỏi thăm nữ y tá trực ban..
- Là ngài Lục bị tai nạn xe đúng không?
- Dạ đúng rồi ạ..
- Cô lên phòng 305 lầu 4 nha..
- Dạ cảm ơn cô.
Chào nữ y tá xong Tống Vi chạy vào thang máy ấn số lên lầu bốn, cô lo lắng hai tay cứ báu vào nhau hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt..
Lên tới phòng 305 cô đẩy cửa bước vào sắc mặt vẫn nhăn nhó vô cùng khó coi cho đến khi nhìn thấy Lục Đình Thâm ngồi trên giường bệnh mỉm cười nhìn mình cô mới giãn được hai hàng lông mày ra..
- Anh sao rồi? Sao lại xảy ra tai nạn?
- Anh không sao chỉ bị xây xát ngoài da một chút thôi..
Lục Đình Thâm cười trấn an cô.. Anh không muốn người con gái mình yêu phải bận tâm hay lo lắng vì mình..
- Chỉ bị ngoài da mà băng toàn cái chân như này á hả? Anh nghĩ em là con nít dễ bị anh gạt lắm đúng không?
Thấy Tống Vi có vẻ không được vui nên Lục Đình Thâm mới nhỏ giọng nói thật cho cô biết..
- Chân anh bị gãy.. vừa được phẫu thuật xong sắp tới chắc sẽ không đi lại được một thời gian khá dài..
- Sao lại ra nông nổi này chứ..
Tống Vi rưng rưng nước mắt đưa tay sờ vào chân Lục Đình Thâm. Cô không hiểu được tại sao khi vừa nghe tin anh gặp nạn cô đã vô cùng lo lắng chỉ muốn được ngay lập tức ở bên cạnh anh, thấy anh đau, lòng cô cũng nhói.. Những cảm giác này rất giống với cảm giác hơn hai năm về trước đã từng có với một người..
Lục Đình Thâm xoa xoa đầu cô, anh cười hạnh phúc..
Cảm giác này còn gì vui hơn khi được người mình yêu quan tâm lo lắng chứ..
- Anh dừng đèn đỏ bất ngờ có chiếc ô tô khác bị mất lái đã đâm trực diện đến xe anh.. Cũng may người trong chiếc xe kia cũng không sao.
Xem em kìa, bình thường em mạnh mẽ lắm mà sao bây giờ lại sắp rơi lệ rồi.. Anh không sao mà..
- Bị đến vậy rồi mà vẫn còn cười được.. Anh đó, dọa em một phen đến hồn vía sắp lên mây luôn rồi..
- Anh xin lỗi.. từ giờ về sau sẽ không để em lo lắng nữa.. Vi Vi xinh đẹp của anh đừng dỗi nữa nha..
Lục Đình Thâm ánh mắt anh dịu dàng như nước nhìn cô cười nói trêu ghẹo..
- Ai là của anh chứ.. Em cũng không thèm dỗi..
Tống Vi bĩu môi đáp trả anh rồi lấy một quả táo ra rọt vỏ..
- Em không thấy hai bác, chắc là vẫn chưa biết anh gặp tai nạn đúng không?
- Ừm.. Anh không muốn ba mẹ lo..
Lục Đình Thâm trả lời xong bất ngờ nắm tay Tống Vi nét mặt nghiêm túc xen lẫn chút tia hi vọng anh nhẹ giọng hỏi..
- Vi Vi.. em có thể chăm sóc cho anh được không?
Tống Vi không trả lời mà bật cười thành tiếng..
- Em không chăm sóc cho anh thì còn ai nữa.. Khi nào xuất viện anh có thể đến ở với em hoặc em sẽ qua ở cùng anh để tiện chăm sóc, trước đây anh cũng từng chăm lo cho em lúc em trong bệnh viện mà..
Lục Đình Thâm mừng rỡ.. anh cười tươi khẽ nói..
- Cảm ơn em..