Mê Hồn Luyến

Chương 20: Thuần phục trái tim băng lãnh




Em có yêu anh không?

Tống Vi hai mắt đã đỏ hoe, nước mắt lưng tròng chỉ chực chơi rơi xuống cô cố gắng đè nén giọng nói đã nghẹn cứng nơi cổ họng mà lạnh nhạt trả lời anh..

- Không.

Hàn Bách thất vọng anh ngã người ra sau ghế nhắm mắt lại..

- Em về phòng ngủ đi. Khuya rồi.

Tống Vi không nói gì thêm cô đứng dậy bước nhanh ra ngoài vì lúc này nước mắt đã không thể kìm nén được nữa..

Hàn Bách hít một hơi sâu rồi thở dài, sóng mũi cay cay nhưng anh không cho phép mình rơi lệ.. Chỉ là cảm giác lần đầu yêu một người nó quá tuyệt vời rồi cảm giác lần đầu rơi vào tuyệt vọng khi tình yêu không được đón nhận lại quá tồi tệ.. Tống Vi cho anh biết thế nào là mùi vị của tình yêu, thế nào là niềm vui khi yêu một người nhưng rồi sau tất cả vẫn chẳng thể nào có được cô.. Ông trời đúng là thích trêu đùa người mà..

Còn Tống Vi cô ngồi ôm đầu gối trên giường, bờ vai nhỏ không ngừng rung lên từng tiếng nấc nghẹn ngào khẽ vang trong màn đêm vô cùng thê lương. Còn gì đau bằng khi yêu một người nhưng phải chính miệng mình chối bỏ chứ. Rõ ràng là có thể đón nhận nhưng lại không đủ dũng cảm để đối diện với tương lai sau này.. Mặc cảm, tự ti quá lớn khiến cô không dám đối mặt với tình yêu đời mình để rồi tự tổn thương bản thân lẫn người khác..

...----------------...

- Mẹ.. hình như tối qua anh Bách không có về phòng ngủ.. lúc sáng con thấy anh ấy đi ra từ thư phòng sắc mặt còn không được tốt nhìn phờ phạc lắm..Con có hỏi nhưng anh ấy vẫn xem con như không khí.. Không biết anh ấy có làm sao không?

Giai Tuyết Ny vừa xuống tới đã ngồi vào bàn ăn tỏ vẻ lo lắng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tống Vi đang đứng trong bếp..

- Tiểu Vi.. hai đứa xảy ra chuyện gì sao?

Tống Vi quay lại nhìn bà khẽ trả lời..

- Dạ không có..

- Vậy Hàn Bách đâu? Nó không khỏe cô cũng không biết sao?

- Cô không chăm sóc được cho anh ấy thì mau biến đi ở đây vẫn còn có tôi..

Giai Tuyết Ny được nước cũng lên giọng chỉ trích cô.

- Vậy sao?

Hàn Bách từ phía sau lên tiếng lướt mắt nhìn qua Giai Tuyết Ny khinh bỉ nói rồi ngồi xuống bàn ăn..

- Anh Bách.. cô ta không chăm sóc anh tốt vậy để em.. em còn giỏi hơn cô ta gấp trăm lần..

Giai Tuyết Ny vênh mặt chu môi nói chắc nịch.

- Được.

Hàn Bách gật đầu nói rồi nhìn qua Tống Vi.

- Em qua đây ngồi cạnh anh, việc còn lại cứ để Tuyết Ny làm đi..

- Em hả?

Giai Tuyết Ny chỉ vào mặt mình sửng sốt hỏi lại..

- Chẳng phải vừa nói muốn chăm sóc cho tôi sao? Cho cô cơ hội thể hiện đó..

- Hàn Bách.. Tuyết Ny là tiểu thư khuê các từ nhỏ việc gì cũng không phải động đến cái móng tay sao lại làm mấy việc này được..

Lâm Tú Như nhíu mày lo ngại nhìn anh...

- Muốn làm vợ của Hàn Bách này thì phải chăm sóc tốt cho con. Mấy người nói Tống Vi không làm tốt vậy để người khác làm thử xem.. biết đâu con sẽ suy nghĩ lại..

- Con..

Lâm Tú Như tức đến nghẹn họng nhìn anh mà không thốt nên lời..

- Mẹ, con làm được. Con sẽ chứng minh cho anh ấy thấy con cũng biết làm việc nhà biết chăm sóc người khác.

Giai Tuyết Ny hiên ngang nói rồi đi vào bếp. Tống Vi và Hạnh Nham đang nấu dở món súp chỉ còn việc chờ súp chính tắt bếp rồi múc ra chén cho từng người là xong.. Cô đứng lóng ngóng mãi tay chân thì lúng túng không biết nên làm gì..

- Em qua đây ngồi đi..

Tống Vi nghe lời anh, cô cởi tạp dề xuống rồi đi qua ngồi bên cạnh..

- Tối qua anh uống say sợ mùi rượu làm em ngủ không được nên mới qua thư phòng ngủ.. Để em ngủ một mình có sợ không?

Giọng nói anh nhẹ nhàng như rót mật vào tai Tống Vi, bàn tay lúc này cũng đã nắm tay cô đặt trên bàn..

Tống Vi nhìn anh cố nặn ra một nụ cười rồi cùng nhau phối hợp..

- Em chỉ sợ anh mệt thôi, sau này anh đừng uống nhiều rượu nữa không tốt cho sức khỏe đâu..

- Anh biết rồi..

Hàn Bách khẽ cười rồi bất ngờ đặt lên trán cô một nụ hôn, lập tức hai má Tống Vi đã đỏ ửng vì ngại..

Lâm Tú Như chứng kiến một màn tình cảm của cả hai bà cũng không biểu hiện chút cảm xúc gì mà quay xuống nhìn Giai Tuyết Ny..

- Tuyết Ny con làm được không vậy? Hay để mẹ vào giúp con một tay?

- Không cần đâu mẹ.. Xong rồi xong rồi.

Giai Tuyết Ny mang ra hai chén súp cho Lâm Tú Như một chén, một chén cho Hàn Bách rồi lại quay vào trong mang ra thêm hai chén.. một chén đặt ở chỗ mình chén còn lại mang đến cho Tống Vi nhưng lúc đi tới cô cố ý nghiêng qua một bên để nước súp nóng hổi đổ lên người Tống Vi

- Aa. Nóng quá.

Giai Tuyết Ny ôm bàn tay đỏ ửng không ngừng kêu la thảm thiết..

Vốn định hại người nhưng không ngờ lại hại chính mình..Nước nóng còn chưa kịp đổ xuống người Tống Vi đã bị Hàn Bách ngăn lại đẩy chén súp qua một bên, nước đổ lên tay Giai Tuyết Ny một ít phần còn lại bàn tay anh đã nhận tất cả..

- Hàn Bách tay của anh..

Tống Vi cầm tay anh lên cau chặt mày lo lắng nhưng đáp trả cô là một nụ cười âm thầm trấn an rồi nhìn qua Giai Tuyết Ny đã bật khóc như một đứa trẻ khinh bỉ nói

- Xém chút nữa cô làm bỏng vợ tôi rồi.. Lần sau nhớ cẩn thận hơn. Có chút việc cỏn con làm còn không được cưới cô về rồi ai hầu tôi đây..

- Anh..

Giai Tuyết Ny tức nghẹn họng hậm hực chạy một mạch lên phòng..

- Con thật quá đáng..

Lâm Tú Như cũng mắng anh một câu rồi vội vàng đi theo Giai Tuyết Ny..

- Đau lắm không?

Tống Vi vẫn cầm tay anh chu môi thổi..

- Chỉ cần được em quan tâm dù có đau thế nào anh cũng thấy mãn nguyện..

- Anh đúng là tên điên. Tôi mặc kệ anh.

Tống Vi hậm hực lườm anh rồi buông tay xuống..

- Aa.. đau. em mạnh tay quá đi..

Hàn Bách ôm cánh tay vừa bị cô buông xuống nhăn mặt giả vờ đau đớn làm Tống Vi lại một phen hoảng hốt cầm tay anh tiếp tục chu môi thổi..

Hàn Bách được toại nguyện gương mặt trở nên đắc ý cùng nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi trong lòng thầm nghĩ.

[ Tiểu Vi.. anh không tin trái tim em lạnh hơn băng, rồi anh sẽ khiến em phải tan chảy trước tình yêu của anh.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.