Edit: Khánh Nhi
Beta: Heulwen
Tống Phi Vũ gặp anh trước cửa bệnh viện, cô xuống dưới lầu mua một ít trái cây cho Tống Viện, khi quay trở về, vừa lúc gặp được anh.
Đã lâu không gặp anh, cô rõ cảm xúc trong lòng mình trong lắm, nhưng tâm cô thật bình tĩnh, cũng không có cảm giác xấu hổ khi lại gặp nhau.
“Tiểu Vũ.” Chu Chính ngồi máy bay sớm nhất, anh bận xong chuyện của công ty cũng không nghỉ ngơi mà đã bay từ Trường Hải trở về.
“Em dẫn anh đi gặp chị.” Tống Phi Vũ không muốn cùng người đàn ông này có chút tiếp xúc thân mật gì, cô cầm theo trái cây đi phía trước.
Chu Chính đi theo sau, vào đến thang máy, cô vẫn không nói lời nào, anh cũng trầm mặc không nói, rất nhanh sẽ tới phòng bệnh ở tầng mời, hỏi: “Em đã suy xét kỹ sao? Thật sự muốn cắt đứt?”
Không phải đã sớm cắt đứt rồi sao? Tống Phi Vũ quay đầu, người đàn ông này có phải bị ngốc hay không, đã nói rõ ràng rồi, giờ muốn thay đổi sao?
“Đúng, em không muốn cùng anh rể lại dây dưa nữa.”
Cô gái quyết tuyệt như vậy, Chu Chính cũng không biểu hiện gì, cũng chưa tỏ thái độ gì.
Tới tầng mười, hai người từ thang máy đi ra, khi đi ngang qua phòng bệnh, Chu Chính không có đi vào, suy cho cùng thì Tống Viện không muốn nhìn thấy anh, anh lựa chọn đến phòng trẻ sơ sinh gặp con trước.
Tống Phi Vũ dự đoán được anh sẽ không cùng Tống Viện chạm mặt, cô quyết định để anh đến phòng trẻ sơ sinh một mình.
Chu Chính cách tấm gương giữ nhiệt nhìn đứa nhỏ, anh lộ ra nhàn nhạt tươi cười sủng nịch, đứa nhỏ toe toét miệng, đáng yêu cực kỳ.
Anh ở trong đó hơn nửa tiếng đồng hồ, thẳng đến khi y tá đến thúc giục, anh mới rời đi, khi đi ra, gặp cô đứng ở cửa.
Tống Phi Vũ thấy anh đi ra, nói: “Anh rể, chị của em có việc muốn nói với anh.”
Chu Chính không nghĩ tới Tống Viện sẽ muốn gặp anh, vào phòng bệnh, Tống Viện đang ở trên giường, gấp quần áo của trẻ sơ sinh.
Tống Phi Vũ ngồi trên ghế dài ở bên ngoài, cô không có hứng thú nghe lén người khác nói chuyện.
Ước chừng qua nửa giờ Chu Chính mới đi ra.
Thoạt nhìn anh rất bình thường, đây là làm hòa rồi sao? Tống Phi Vũ cảm thấy không ổn cho lắm, cô đứng lên, anh đã đi tới chỗ cô.
“Tiểu Vũ, tới bồi anh!” Chu Chính giữ chặt cô.
“Hả?” Tống Phi Vũ không kịp cự tuyệt, đã bị anh lôi đi.
“Không được, đừng hôn em.” Cô bị anh lôi tới phòng bệnh bên cạnh, anh đè nặng cô, áp một nụ hôn xuống.
“Tiểu Vũ, chị của em nói đứa nhỏ này không nhất định là của anh?” Tay của Chu Chính đặt ở mông của cô.
“Cái gì?” Tống Phi Vũ đẩy tay của anh.
“Chị của em cũng thật lợi hại.” Chu Chính kéo áo lông vũ của cô ra, sờ xuống phía dưới, cởi bỏ cúc áo bên hông.
“Tiểu Vũ, đây đều là báo ứng, là anh sai, anh nguyện ý gánh vác.” Chu Chính lật người cô lại, đưa lưng về phía anh, sau đó cởi quần, bờ mông trắng nõn lộ ra ngoài.
Tống Phi Vũ có một giây đồng hồ cảm thấy thương cảm với anh, mà khi dương vật của anh cắm vào giữa hai chân cô, lập tức hết thương hại đối với anh.
“Không cho!” Cô giãy giụa lên.
“Tiểu Vũ, anh đã cứng.” Chu Chính dùng quy đầu để ở môi âm hộ, ma sát hai hoa môi, tiểu huyệt non mềm nhịn không được co rút lại, cảm nhận được cực hạn, cong eo đâm tới phía trước, quy đầu lớn đi theo cắm vào hoa huyệt.
“Ưm… Anh không biết xấu hổ… Cút đi…” Tiểu huyệt của Tống Phi Vũ đã bị anh cắm qua không biết bao nhiêu lần rồi, rất dễ dàng tiếp nhận kích cỡ thô to, nhưng muốn nhập hẳn vào thì không làm được, cự vật thôi dài kia đâm đến cô hô hấp dồn dập.
Chu Chính vươn đầu lưỡi liếm vành tai cô, dưới háng cũng phát lực va chạm, cự vật tím đen đè ép môi âm hộ cọ xát qua lại, quy đầu chọc đến điểm mẫn cảm, phần hông của anh đâm vào vừa nhanh lại mạnh, rất nhanh cô đã thuần phục dưới tình dục mãnh liệt.
“Anh rể, đây là bệnh viện, sẽ có người.” Vú của Tống Phi Vũ bị bắt lấy, toàn bộ thân thể của cô đều bị anh khống chế, cái mông cũng nhếch lên để dễ dàng bị làm, môi âm hộ chảy ra thật nhiều nước, dính nhớp mà phun ra ngoài.
“Không phải em muốn chơi với anh sao, chúng ta chơi với nhai.” Chu Chính ghé lên trên người cô, thở hổn hển, giống một con cầm thú đang chinh phục giống cái cùng đồng loại với mình, phần hông hung ác mà va chạm, dương vật to mọng cọ đến mức môi âm hộ run rẩy.
“Láo toét!” Ông già thối này quả nhiên thật dối trá, cô thật quá đơn thuần, Tống Phi Vũ bị bắt mở chân ra, mông vểnh dựa vào phần hông, anh từ phía sau mãnh mẽ mà thọc làm.
“Hiện tại em chỉ nghĩ làm em, Tiểu Vũ, nếu em thấy ghê tởm, vậy thì ghê tởm đến cùng đi.” Vòng eo của Chu Chính liều mạng mà đóng cọc, tốc độ thọc vào rút ra điên cuồng nhưng không mất đi kỹ xảo, phần hông “Bạch bạch” mà đánh vào mông thịt của cô, môi âm hộ hồng nộn bị làm đến mở ra, lộ ra thịt mềm phấn nộn.
Cho dù Tống Phi Vũ không nghĩ muốn, nhưng cô vẫn có khoái cảm, chỗ kết hợp phun thật nhiều nước, tiếng rên rỉ dần dần không khống chế được từ nhỏ miệng bặt ra ngoài: “Ưm… Thật căng…”
“A! Kẹp chặt chút.” Tay trái Chu Chính bắt lấy tay của cô ấn lên khung cửa, tay phải đánh lên mông vểnh trắng nõn, anh cong eo, cự vật dùng sức thẳng tiến đi vào, chỗ kết hợp lại chảy ra một dòng dâm dịch lớn.
“Ư… Thật dài… A…” Eo nhỏ của Tống Phi Vũ bị đè xuống, nửa người trên hướng lên trên, toàn bộ thân thể đầy đặn gợi cảm, hai vú trước ngực trên dưới ‘tung tăng’, người đàn ông vì để cô duy trì tư thế này mà người ép sát vào cô.
Cánh tay cường tráng của Chu Chính nổi lên cơ bắp rắn chắc, vòng eo nhanh chóng va chạm, cự vật trong cơ thể dùng tốc độ đáng sợ chọc cắm vào cổ tử cung.
Trong phòng tối om, Tống Phi Vũ tận lực ức chế tiếng rên rỉ, trong phòng có mùi nước sát trùng nồng đậm, cô bị đâm đến mức toàn thân hầu như dán lên trên tường.
“Anh… Anh rể… Lại trướng lớn.” Cự vật trong cơ thể thô lớn thêm một vòng, căng đến mức nới rộng mềm thịt ra, Tống Phi Vũ quay đầu cầu xin anh không cần làm tiếp nữa, nhưng mà tiếp theo là một trận điên cuồng lao tới.
“Muốn bắn! A… Anh muốn bắn vào bên trong.” Chu Chính dùng sức mà đong đưa, quy đầu lớn để ở miệng tử cung, khoảnh khắc bắn tinh, anh ghì chặt giữu cô lại.
“Bắn… Bắn… A…” Tống Phi Vũ đã không cố gắng được nhiều như vậy, khi tinh dịch rót vào trong cơ thể, cô cũng cao trào, chất lỏng nóng bỏng tiếp xúc với âm đạo, cô bị anh bắn đến hai chân nhũn ra, toàn thân đều đang co rút.