(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Laura thực sự từng giấu đồ ăn.
Nhưng không phải để ăn cho mình, mà là dành cho Ollie khi cô bé bị bệnh.
Những đứa trẻ trong dinh thự muốn ăn thì phải đến nhà ăn, không được mang đi nơi khác. Nếu bị bệnh hoặc không khỏe, không muốn đến nhà ăn thì sẽ không nhận được thêm bất kỳ sự chăm sóc nào.
Sẽ không có ai mang đồ ăn đến cho chúng. Đó là một hình phạt.
Cơ thể Laura vốn khỏe mạnh, luôn luôn khỏe khoắn, không có bệnh tật gì nghiêm trọng. Lúc nào cô cũng háo hức ăn uống, luôn là người đầu tiên. Nhưng Ollie thì khác, cô bé là một đứa trẻ ngốc nghếch. Đến mùa đông, Ollie vẫn mặc đồ ngủ chạy ra chơi đùa trong tuyết, buổi tối lạnh đến mức hắt hơi, sốt cao, không thể rời khỏi giường, cũng chẳng thể đến nhà ăn để ăn.
Laura nghĩ ra cách, lén xé giấy nháp, bọc lấy thịt gà nóng hổi và cơm nắm, nặn gọn lại rồi mang về cho Ollie ăn.
Những lần đó, việc giấu cơm nắm đơn giản hơn nhiều, chỉ cần nhét vào túi áo hoặc giữ trong lòng là được.
Nhân viên kiểm tra đôi khi phát hiện, nhưng phần lớn đều làm ngơ. Dù sao bọn trẻ cũng chỉ là một đám nhóc, không ăn sẽ chết đói, mà họ không muốn gánh trách nhiệm này.
Laura đã lén lấy đồ ăn nhiều lần như vậy, miễn là không bị kẻ nghiêm khắc ghét việc cô ăn vụng bắt gặp.
Nhưng bây giờ thì khác.
Trong đôi bốt cao màu đen của cô không có vũ khí nào, còn người duy nhất có thể được coi là nguy hiểm lại đang ngồi trên bàn.
Laura mới chính là yếu tố nguy hiểm nhất.
Caesar ngồi trên chiếc ghế mà trước đó Laura đã ngồi.
Trong đầu Laura lờ mờ hiện lên hình ảnh của bác sĩ trong lúc phẫu thuật. Khi người đó dùng dao mổ rạch vai cô, làm sạch vết thương, cũng có sự tập trung như thế này.
Giá mà Caesar không phải là người giữ chức vụ này thì tốt biết mấy. Nếu là một bác sĩ bình thường cũng không tồi, anh chắc chắn cũng sẽ làm rất xuất sắc.
Caesar hỏi, "Cô có giấu thứ gì không?"
Laura mắng anh, "Anh bị ngốc à? Tại sao tôi phải liều mạng để giấu?"
Caesar ngước nhìn, bình thản nói, "Theo các bản tin, từng có công nhân sử dụng cách này để đánh cắp vàng và kim cương."
Laura đáp, "Vậy chắc chắn ngài sẽ không thấy ai dùng cách này để vận chuyển vũ khí quân sự."
Caesar phớt lờ sự châm chọc của Laura.
Anh giống như một tảng đá.
Laura vừa nhích người thì đã bị Caesar giơ tay ngăn lại, ấn giữ xuống.
"Đừng động đậy," Caesar nói, "Tôi có quyền buộc tội cô tấn công người thi hành công vụ."
Laura phản đối, "Ngài đâu phải cảnh sát."
"Giờ thì là vậy," Caesar cụp mắt xuống, một lọn tóc bạc rơi qua bên má anh, giọng nói không chút dao động. "Cô nên có ý thức của một kẻ phạm tội."
Laura không có cách nào tranh luận thêm với anh về vấn đề này.
Cái tên cứng nhắc không biết điều này, cô vẫn còn tức giận với anh.
Đôi mắt tím của Caesar dán chặt vào cô, "Quả nhiên là giấu thứ gì đó."
Chiếc còng bạc đã thành công hạn chế hành động của Laura. Nếu không, cô đã nghĩ xem nên dùng cái gì để bổ vào đầu anh rồi.
Caesar dường như không nhận ra suy nghĩ thật sự của Laura, anh lạnh lùng quan sát cô.
Đột nhiên anh hỏi, "Sau tôi, cô đã qua lại với bao nhiêu Alpha?"
Laura nói, "Vô vị."
Cô quay mặt đi, kiêu hãnh từ chối trả lời.
Dù hiện tại đang là kẻ bị giam giữ, Laura vẫn nghĩ mình có quyền không trả lời câu hỏi của anh.
Cô không biết sự tự tin này từ đâu ra, nhưng Laura tin rằng mình có thể.
Caesar rõ ràng không nghĩ vậy, "Cô quên mình gọi tôi là gì rồi sao? Tôi phải chịu trách nhiệm."
Laura đáp, "Nếu ngài muốn chịu trách nhiệm, thì nên nghĩ cách giúp "cháu ngoại" của mình có được tự do."
Cô nghĩ rằng câu nói này sẽ khiến đối phương bực mình, nhưng Caesar chỉ khẽ cười, liếc nhìn cô một cái.
Bàn tay Laura áp lên mặt bàn gỗ chậm rãi co lại. Cô có chút ngạc nhiên vì đối phương chưa bao giờ nhìn cô với ánh mắt dịu dàng như thế. Sự dịu dàng bất ngờ này khiến Laura sững sờ vài giây.
"Có phải nhiệt độ điều hòa hơi cao? Cô cần giảm xuống không?" Caesar thản nhiên hỏi, "Quý cô tội phạm, những Alpha khác đối xử với cô thế nào?"
Laura lớn tiếng nói, "Im đi! Im đi! Im đi!"
Giọng điệu pha chút tức giận của cô không mang lại kết quả mong muốn. Caesar vẫn rất bình tĩnh. Anh tháo găng tay, chăm chú quan sát biểu cảm của Laura.
Mùi hương pheromone nồng nàn thuộc về Omega tràn ngập không gian kín, điên cuồng lan tỏa.
Trước sự hấp dẫn của lượng lớn pheromone đặc trưng của Omega, nhiều Alpha có thể bị ép rơi vào thời kỳ dịch cảm sớm.
Laura đã qua phẫu thuật vô cùng nhạy cảm với mùi pheromone, nhưng hoàn toàn không nhận ra điều đó.
Caesar nghiêm giọng, "Tôi cần xác nhận lời cô nói có phải sự thật hay không."
Laura suýt phát điên vì câu trả lời này. Cô cân nhắc trong hai giây, rồi quyết định tạm thời bỏ qua.
Người thông minh không bao giờ tự làm khó mình.
Đây là lần đầu cô phát hiện ra rằng khi kiên nhẫn, Caesar lại có thể dịu dàng như vậy. Không kìm được, cô nheo mắt nhìn mái tóc bạc của anh, như ánh trăng mà chỉ cần với tay là có thể chạm tới.
Không, không phải ánh trăng mà có thể với tay chạm tới.
Khi Laura đang bực bội đến mức muốn phát điên, Caesar nghiêng người tới gần.
Ánh trăng bạc rơi xuống lòng bàn tay cô.
Tất cả những lời chưa kịp nói ra đều bị phong kín, mọi nhịp thở và nhịp tim đều trở nên hỗn loạn.
Laura ngơ ngác nhìn trần nhà.
Cô luôn nghĩ rằng mình có thể phân biệt rõ ràng giữa công việc và trái tim. Nhưng ánh trăng bạc phủ lên đã khiến cô trong chốc lát không còn rõ ràng được đâu là đâu.
Tim cô dường như mất kiểm soát, đập điên cuồng với tốc độ vượt xa lý trí.
Laura không thích điều này. Cô thà rằng Caesar hung dữ hơn, hung dữ thêm chút nữa.
Cô từ chối sự dịu dàng của anh.
Nhịp tim hỗn loạn không rõ lý do khiến Laura cảm thấy bồn chồn, một cảm giác mà cô không thể diễn tả thành lời, cũng không thể giải thích được là do đâu.
Cảm giác kỳ lạ này giống như một quả bóng bay, dường như sắp phát nổ trong giây tiếp theo.
"Cô nên yên phận một chút," Caesar nói, "Quý cô tội phạm, cuộc thẩm vấn vẫn chưa kết thúc."
Laura nhắc nhở anh, "Bây giờ ngài cũng đang phạm tội đấy."
Trong căn phòng thẩm vấn yên tĩnh, u ám, mái tóc bạc của Caesar buông xuống, bộ quân phục đen bó sát cơ thể anh, giữ lấy mọi cử động trong khuôn khổ. Buổi chiều hôm nay, anh vừa phải đối mặt với các phóng viên quốc tế, vừa trả lời hàng loạt câu hỏi về tội phạm.
Còn tên tội phạm vượt ngục mà họ đang thảo luận, giờ lại đang ngồi trước mặt anh, trên người vẫn còn khoác bộ quân phục đen của phe đối địch.
Mùi hương pheromone thuộc về Alpha không rõ ràng, như một ốc đảo dưới ánh trăng tuyết, lưỡi dao lạnh lóe sáng, hay một nhành hoa nhài rơi xuống mặt nước, tất cả hòa quyện trong những làn hương lạnh lẽo thoang thoảng chút ngọt ngào.
Nhưng Laura, kẻ vốn mẫn cảm với mọi thứ, lại không nhận ra.
Caesar lặp lại lời cô, "Đúng, tôi cũng đang phạm tội."
Anh nghiêng người, nắm lấy cổ áo của Laura.
Rất tốt.
Giờ đây, trên người cô đã không còn mùi hương của Alpha nào khác.
Anh cúi xuống, chạm vào mái tóc xoăn vàng nhạt của cô.
"Tôi thừa nhận tội lỗi của mình, Laura."
"Bây giờ, chúng ta là đồng phạm rồi."
Francis đứng đợi bên ngoài, trong lòng đầy bực dọc, liếc nhìn đồng hồ.
Một tiếng đã trôi qua, mà cuộc thẩm vấn vẫn chưa kết thúc.
Giờ tan làm đã đến, nhưng Francis nghĩ rằng vụ này không đáng để hắn phải làm thêm giờ. Hắn quá hiểu tính khí của Caesar. Ngay từ lúc Caesar yêu cầu tháo camera giám sát, Francis đã chẳng còn kỳ vọng anh sẽ xử lý công tâm nữa.
Nhưng...
Mấy vấn đề liên quan đến chủng tộc kiểu này, cứ để Caesar đau đầu thôi.
Francis nhìn chăm chăm vào chiếc đồng hồ treo tường, đếm ngược mười giây. Khi kim giây và kim phút chồng lên nhau, hắn đứng dậy, gỡ mũ xuống.
"Tan làm."
Laura thì tan làm muộn hơn Francis nửa tiếng.
Caesar rót một cốc nước mang đến. Laura khát đến mức như một cây xương rồng bị rạch nát giữa sa mạc khô cằn, lao về phía chiếc cốc, uống từng ngụm lớn dọc theo vành ly.
Cô uống quá vội, còng tay trói buộc khiến cô không thể tự nâng ly mà chỉ có thể ngửa cổ lên uống.
Caesar đợi cô uống xong rồi vén tóc cô ra phía sau. Đầu ngón tay anh chạm vào khuôn mặt vẫn còn chút nhợt nhạt của cô.
Gương mặt Laura vốn xanh xao giờ đây đã có thêm một chút sắc hồng nhàn nhạt, trông khỏe mạnh hơn.
Caesar ném miếng khăn ướt lau mặt vừa dùng vào thùng rác.
Laura khẽ nghiêng người, chờ đợi sự đánh dấu.
Sự đau đớn và khó chịu mà cô từng lường trước không hề đến. Khác hẳn những lần trước, lần này Caesar không làm ngay lập tức mà kiên nhẫn chờ cơ bắp cô thư giãn mới tiến hành.
Laura chớp mắt, nhìn chăm chăm vào sàn phòng thẩm vấn.
Hóa ra, như Emilia đã nói, việc đánh dấu có thể không đau. Hóa ra, được Caesar đánh dấu cũng không đến mức đau đớn.
Thần trí cô có chút mơ hồ, như thể mình đang nằm mơ. Cô tự véo tay mình, liên tục nhắc nhở rằng người trước mặt chính là Caesar.
Caesar không vội rời đi. Anh từ tốn nói, "Em vẫn còn một cơ hội ở lại, Laura. Tôi có thể coi như mọi chuyện trước đây chưa từng xảy ra."
Laura hỏi, "Vậy ngài có sẵn lòng cho tộc nhân của tôi được tự do không?"
Caesar hỏi lại, "Cái tự do mà em nói cụ thể là gì?"
"Như những gì chúng ta đã bàn trong lần đàm phán trước, quyền được giáo dục, quyền tự do cư trú, quyền được làm việc mà không bị phân biệt đối xử."
"Điều đó cần thời gian," Caesar đáp. "Tôi phải chịu trách nhiệm với dân chúng của mình."
Laura nhắm mắt lại, khẽ nói, "Được thôi."
Giọng cô nhẹ bẫng, "Để tôi nghĩ thêm."
Caesar không tin nổi "mấy lời ma quỷ" của cô. Con người này, lời nào cũng ngọt như rót mật, toàn là giả dối. Lúc cần lợi dụng thì gọi anh là "ngài Caesar đáng yêu", ngọt ngào mềm mỏng. Đến khi không vừa ý thì đổi thành "đồ rác rưởi, thằng khốn, con chó thối tha".
Nhưng cuối cùng, Caesar vẫn viện lý do "đây là một tội phạm quan trọng" để đưa Laura rời khỏi đây.
Theo kế hoạch, Caesar sẽ đến thăm Cộng hòa trong một chuyến công du quốc tế.
Việc Laura sẽ đi đâu trở thành vấn đề nan giải.
Theo quy trình, cô đáng lẽ phải được áp giải bằng vũ trang đến nhà tù trung tâm của thủ đô.
Thế nhưng, Caesar lại có ý định đưa cô đi cùng.
Khi nhận được tin này, Laura đang ở trong phòng thẩm vấn, ăn xong bữa tối thịnh soạn, còn Caesar thì ngồi đối diện, vừa dùng máy tính gửi email cho nội các.
"Đi thăm Cộng hòa mà cũng mang tôi theo?" Laura nhìn anh, không thể tin nổi. "Anh điên rồi sao? Có ai lại mang tội phạm quan trọng đi thăm nước láng giềng không?"
"Giờ thì có rồi," Caesar chẳng thèm ngước lên. "Ngồi xuống. Em từng thấy tên tội phạm nào dám lớn tiếng với quan thẩm vấn chưa?"
Laura lí nhí lẩm bẩm, "Giờ anh thấy rồi đấy."
Một chuyến thăm nước láng giềng.
Laura bắt đầu nghiêm túc suy tính khả năng trốn thoát thành công trong chuyến thăm này.
Cô chậm rãi dùng chiếc thìa nhỏ ăn món tráng miệng, khổ sở hỏi, "Vậy trong danh sách đoàn tháp tùng của ngài, ngài sẽ điền tôi với danh nghĩa gì? Tội phạm? Hay là—"
Cô chống hai tay lên bàn, dây xích kêu loảng xoảng, đôi mắt cô sáng bừng, "Điền là quốc bảo?"
Caesar gập máy tính lại.
Anh đáp, "Đặc sản."
"Bé ngốc, đặc sản độc quyền của Đế quốc."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");